Trong phòng, Lê Vị đang ngồi đẩy đưa ly trà.
Ly nước trà cũng gợn sóng, ở trên mặt nước gợn từng đợt sóng nhỏ.
Lâu lắm rồi. Hai người đó rời khỏi phòng cũng lâu lắm rồi.
Lê Vị có chút lo lắng, ngừng ngừng nhìn ra cửa.
Cô không lo lắng cho bố Dược cho lắm.
Không có phong ba bão táp gì mà bố chưa trải qua? chuyện đó còn cần cô đến lo sao?
Cô muốn tìm người còn lại.
Cũng không biết người ta có đi nhầm đường hay không, cô luôn cảm thấy bố mình không thích anh. Trước đó lúc ăn cơm, cảm giác đó càng mạnh mẽ.
Hơn ba mươi lần cô nhìn ra ngoài của, cuối cùng, cánh cửa cũng được mở ra.
Lê Chính Dược bước vào trong phòng.
Bốn mắt nhìn nhau đối diện với nụ cười của Lê Vị, ông không cũng nở nụ cười, "Sao vậy? Đợi ta sao?"
Lê Vị hướng mắt về nhìn phía sau vài lần, đúng là phía sau không có người, trong lòng có chút lo lắng, trong giọng nói cũng không giấu được sự lo lắng, nhẹ nhàng nói: "Khát chưa ạ? Con rót cho người ly nước."
Lại một ly nước, uống được một nửa, Liêu Đình Ngạn mới bước vào phòng.
Lê Vị lo lắng thỉnh thoảng nhìn về phía anh.
Mặt Liêu Đình Ngạn không có gì thay đổi, thản chân như vại đang thưởng thức trà một chút thay đổi cũng không nhìn ra.
Lê Chính Dược nhìn thấy cô như vậy, kéo cô lại gần ghế trống bên cạnh nói: "Tiểu Vi, đến đây, đến ngồi bên cạnh bố."
Bàn mà họ ngồi là bàn tròn, có thể ngồi được 4 đến 6 người. Bình thường sẽ để 4 ghế, nếu như khách yêu cầu có thể bỏ thêm vào 2 ghế nữa.
Chỗ ngồi của Lê Vị vốn dĩ là ngồi giữa Liêu Đình Ngạn và Lê Chính Dược. Bây giờ Lê Chính Dược kéo chiếc ghế trốn về phía mình, nếu như Lê Vị qua ngồi bên đó, thì sẽ cách xa Liêu Đình Ngạn một chút.
Lê Vị đã phát hiện không khí trong phòng có chút không đúng. Nghe Lê Chính Dược nói như vậy, ngay lập tức hất mặt, nhìn vào bình hoa ở góc phòng nói: "Không cần. Chổ này con ngồi rất tốt."
"Qua đây." giọng nói của Lê Chính Dược rất nghiêm khắc.
Lê Vị cười nhạt một tiếng, kéo ghế của mình ra, cách chỗ ngồi với Liêu Đình Ngạn một khoảng. Sau khi ngồi xuống, chân của cô có thể động vào chân của anh.
Liêu Đình Ngạn không nhịn được cười, nâng tay xoa nhẹ đầu của cô một lát.
Liêu Đình Ngạn đang muốn mở miệng, đã bị Lê Vị đánh vào cánh tay mà dừng lại.
Lê Vị biết, con người anh rất cao ngạo, trước giờ không chịu cúi đầu trước ai.
Với tình hình trước mắt như vậy, rõ ràng là vì lo lắng cho cô, vì vậy anh trước mặt Lê Chính Dược cố tình hạ mình.
Nhưng làm sao cô nỡ lòng nào khiến anh lùi bước như vậy?
Ở trên đời này, người đối với cô tốt nhất, chính là anh.
Cô không thể để anh chịu ấm ức như vậy.
"Con cứ ngồi ở đây." Bởi vì tức giận, giọng nói của Lê Vị vì không nhịn được nên hơi lớn tiếng, mang cả chỉ trích nói với Lê Chính Dược: "Con không nói là con không nói. Nhưng không có nghĩa là con không để ý. Bố, làm việc không nên quá đớn quá."
"Ta quá đáng."Lê Chính Dược nổi nóng, "Con nói với ta một tiếng, ta liền vượt xa xôi đến tìm con, còn đem cả tiền tài trợ đến. ồ, bây giờ tiền cũng đến rồi, người cũng đến. Con lại nói ta, là ta quá đáng?"
Nói đến cái này, Lê Vị cũng nghẹn giọng, nhất thời không phản bác lại được.
Cô có chút chột dạ.
Dù gì cũng là cô mở miệng nhờ bố Dược đến giúp.
Nhưng mà, so với Liêu Đình Ngạn trong lòng cô, những chuyện khác không được tính là chuyện.
"Đúng là quá đáng." Lê Vị thở sâu, khiến bản thân bình tĩnh hơn một chút, "chuyện tài trợ, là con có lỗi với người, người ở chuyện này không có lỗi, vì vậy con xin lỗi. Nhưng người bắt nạt người, có phải người cũng nên xin lỗi không?"
Xem như Lê Chính Dược cũng nghe rõ. Đứa con này là ăn cây táo rào cây sung. Vì ông chỉ trích tiểu tử này vài câu, đứa con này lại bênh người ta.
Lê Chính Dược đẩy ghế ra rồi đứng dậy, chỉ vào Liêu Đình Ngạn nói: "Con hỏi nó xem, bố nói sai nữa câu về cậu ta sao? là cậu ta mặt dày đứng trước mặt bố!"
Lê Vị đang muốn phản bác, bị Liêu Đình Ngạn cầm tay giữ lại.
Lúc này, Lê Vị chỉ lo nhìn vào tay mình, quên mất mình định nói cái gì.
Liêu Đình Ngạn từ từ đứng dậy.
Anh cao hơn Lê Chính Dược nhiều, ánh mắt lúc nói chuyện, phải nhìn xuống một chút.
"Người chắc chắn không nói lời gì quá đáng." Liêu Đình Ngạn nói: "Nhưng mà, một chút cơ hội người cũng không cho con, con không thể chấp nhận."
Lê Vị vừa lấy lại tinh thần liền nghe thấy câu nói này, không nhịn được tim đập thình thịch, đột nhiên ngẫn đầu nhìn anh.
Lê Chính Dược cầm áo khoác lên, bước đến bên cạnh Lê Vị, quát cô: "Theo bố. Bố có chuyện muốn nói."
Lê Vị sững sờ nhìn Liêu Đình Ngạn bên cạnh mình, đột nhiên đưa tay, ôm lấy tay của anh.
"Con không đi." cô nói, "Con vẫn chưa ăn cơm xong."
Nhìn thấy tay nhỏ bé của cô quấn lấy tay của một người đàn ông, Lê Chính Dược tức đến tròn mắt cũng hiện lên sự tức giận, "qua đây cho bố!" Tay của ông đặt nơi lưng ghế, "Bây giờ đi với bố, bố sẽ không tính toán chuyện lúc nãy với con nữa."
"Con không đi."
Tay của Lê Vị chậm rãi trượt xuống, cầm lấy bàn tay to lớn quen thuộc của mình, cảm thấy tay của anh rất lạnh, nên cô dùng lực nắm chặt.
"Con không đi." cô nói, "chuyện tài trợ, là con không đúng, không nên làm phiền người. Người về đi, không phiền người chi tiền nữa."
Lời nói này hoàn toàn chọc giận Lê Chính Dược.
Ông không ngờ rằng, con gái ngoan ngoãn trước giờ của minh vào những lúc như thế này lại đối đầu với mình, lại bảo vệ người đàn ông đó.
"Không dùng của ta, chẳng lẽ dùng của nó?" Lê Chính Dược tức giận nói: "Dùng của người khác, con không sợ bị thiệt sao!"
Mặt của Lê Vị nóng lên, nghiến răng nói: "Dựa vào cái gì mà không được? con với anh ấy từ nhỏ đến giờ không phân biệt lẫn nhau, tiền của anh ấy, sao con lại tiêu không được?"
Lê Chính Dược quở trách: "Con gái sao lại có thể nói ra những lời như thế này! Con muốn làm ta tức chết sao? Sao lại không phân biệt? Nó đâu phải là con!"
"Chính là con!" Lê Vị khẳng định: "Anh ấy là của con, là một con người. Thì làm sao, bao nhiêu năm bố không quan tâm con, bây giờ mới nhớ đến quản con rồi sao?"
Liêu Đình Ngạn bỗng dưng cúi đầu, ánh mắt sáng rực rỡ nhìn cô.
Trong lòng Lê Chính Dược đầy sự tức giận, chỉ Lê Vị cả ngày, chung quy không nỡ mắng cô. Ngược lại hướng sang Liêu Đình Ngạn, tức giận nói: "Người lớn của nhà họ Liêu rất tốt, tôi rất kính trọng họ, vì thế tôi không muốn nói nhiều với cậu làm gì. Tiểu Vi tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện nhưng cậu là người lớn, cậu nên hiểu lý lẽ! không nên làm hư Tiểu Vi như vậy!"
Liêu Đình Ngạn nắm thật chặt tay của Lê Vị, bình tĩnh nói: "Chú Lê, người là bố của cô ấy, vì vậy con kính trọng người, sẽ không làm chuyện gì quá đáng với người. Nhưng có những chuyện chúng ta nên làm rõ. Người trong viện điều biết, người rất bận, vì vậy đẩy Tiểu Vi cho con chăm sóc. Con bảo vệ cô ấy nhiều năm như vậy, không nỡ nhìn cô ấy chịu uất ức. Người muốn qua cầu rút ván, cho dù để cô ấy ở giữa chịu uất ức, cũng phải xem con có đồng ý hay không."
Nói xong, anh cũng không nhìn xem sắc mặt của Lê Chính Dược, cầm tay của Lê Vị bước ra ngoài.
Bước ra phòng, khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, trong phòng vang lên tiếng đồ sứ đổ vỡ.
Khoảnh khắc đồ sứ đổ vỡ, nước mắt của Lê Vị cũng đồng thời rơi xuống.
Cô biết Bố mẹ cô đối với cô không đủ tốt.
Nhưng cãi nhau với bố mẹ đến mức này trong lòng của cô cảm thấy rất khó chịu.
Liêu Đình Ngạn bước tới trước, đột nhiên cảm thấy bàn tay có chút ẩm ướt. Bước chân anh đột nhiên dừng lại, chậm chạp quay đầu, do dự có nên quay đầu hay không.
"Đi thôi." giọng nói của Lê Vị có chút khàn khàn, "Nhanh đi thôi!"
Liêu Đình Ngạn vẫn giữ mình như vậy, vẫn không động đậy gì.
Lê Vị dùng sức, phải lôi anh ra khỏi mới khiến người ta cảm thấy khó chịu như vậy.
Sau khi lên xe, trong lòng Lê Vị rất khó chịu, cầm lấy áo khoác của anh, che lấy mặt mình, trốn ở ghế sau khóc đến trời long đất lở.
Liêu Đình Ngạn nhẹ nhàng ôm nàng, khiến cô tựa vào lòng anh.
"Em yên tâm." anh nói, không biết nghĩ đến điều gì, ánh mặt đột nhiên lại rất ôn nhu: "Nếu anh đã là em, không phân biệt lẫn nhau. Vậy anh sẽ nghĩ cách khiến bọn họ đồng ý."
Nhưng Lê Vị đang khóc lóc bù lu bù loa, không nghe thấy anh nói.
Ngày hôm sau, mắt của Lê Vị bị sưng lên, có chút đau.
Cô trang điểm kĩ càng mới đi đến đài.
Vừa đến đại sảnh, liền gặp Lâm Tại Khê vừa đến làm.
Bây giờ Lâm Tại Khê làm ở bộ phận kỹ thuật, hai người đã là đồng nghiệp. Bởi vì không cùng bộ phận, thời gian đi về điều không giống nhau, mặc dù có thể gặp nhau, nhưng cơ hội lại rất ít.
Lâm Tại Khê tỉ mỉ nhìn lớp trang điểm tinh xảo của cô, lúc lâu sau mới mới thở ra, "Tối hôm qua bố em có gọi điện thoại cho anh, bảo anh để ý chăm sóc em thật tốt."
Lê Vị chào hỏi anh xong thì tinh thần lạc lõng như xác không hồn, nghe thấy lời nói đó xong liền quay lại, "Sao cơ?"
Lâm Tại Khê nghiêm túc nhìn cô, "theo em, anh nên trả với ông ấy như thế nào?"
Lê Vị bất thình lình nhớ ra, vừa nãy anh đã nói những gì.
"Bố em cũng thật là luôn xem em như con nít vậy." cô nói, "Sư huynh người đừng bận tâm, không cần bận tâm những lời ông ấy nói. Em có thể chăm sóc mình mà."
Mắt của Lâm Tại Khê nhẹ nhàng buông xuống, thở dài.
Liền biết ngay kết quả sẽ như thế.
Không phải anh không nghĩ.
Mà là cô không cho anh cơ hội.
Lê Vị vừa vào trong đài đã nhận được tài liệu liên quan đến số đặc biệt cho tết âm lịch.
Bởi vì thời gian gấp gáp, cô vừa đi về văn phòng vừa đọc tài liệu.
Đi được nữa đường thì gặp đài trưởng Lưu đang vui vẻ hưng phấn.
Tâm trạng hôm nay của đài trưởng Lưu rất vui vẻ.
Buổi tối, Liêu tổng của Hoa Thiên Thành cho người tiết lộ tin tức cho ông, đồng ý tài trợ cho số đặc biệt vào dịp tết âm lịch.
Con số mà Liêu Tổng đưa ra rất lớn, đến cả chuyện số đặc biệt cũng được giải quyết ổn thỏa.
Nghĩ đến cuộc nói chuyện lúc trước, lại nhìn thấy Lê Vị, tâm trạng của đài trưởng Lưu lại khác hẳn nhau.
Ông bước đến trước mặt Lê Vị, cẩn thận nghiêm túc nói: "Tiểu Vi à, may mà có cô giúp đỡ. Nhờ có tài trợ lần này mới được giải quyết. Đúng rồi, cô tìm bố cô giúp phải không?"
"Dạ, đúng vậy. Sao vậy?" Lê Vị đang xem tài liệu trong tay mình, nghe thấy câu nói đó xong, không để ý lắm nên thuận miệng đáp. Tâm trạng của cô điều dồn lên nội dung tài liệu trong tay, căn bản không nghe kỹ lời của ldt.
Vì vậy, đài trưởng Lưu rất bối rối.
Người đến phụ trách việc tài trợ lần này, rõ ràng là trợ lý Trịnh của Liêu tổng của Hoa Thiên Thành.
Trợ lý Trịnh nói, anh ta là nhận được chỉ thị của Liêu tổng đến đây xử lý việc này.
Vậy thì lại xảy ra vấn đề rồi.
...... Liêu tổng trẻ như vậy, có thể có đứa con gái lớn như vậy sao?!
đài trưởng Lưu nghĩ tới nghĩ lui, cũng nghĩ chuyện không phải như vậy.
Không lẽ là, bố của Lê Vị với Liêu tổng có quan hệ với nhau?
Suy nghĩ này mới thuận một chút.
Bước chân của đài trưởng Lưu như như đi trên mây, âm thầm nghĩ, nếu ngày khác có cơ hội, mời Liêu tổng cùng bố cô ăn một bữa cơm, để cảm ơn họ.
Lê Vị cầm tài liệu vừa đi vừa xem.
Không bao lâu, văn phòng lại vang lên những tiếng thở nhẹ.
Lê Vị đang cúi đầu xem, dm bên cạnh chọt chọt tay cô, "Chà, MC Lê. Cô nói ai mà lại tốt mệnh như vậy, ai mà lại nhận được một bó hoa bự như vậy chứ?"
Hoa?
Lê Vị đang xem đến số đặc biệt có yêu cầu phần hoa này, theo bản năng cô nói: "Hoa, hoa…. Ừm, đến lúc đó trên áo quần cũng phải gắng một ít để chúc mừng một chút."
dm cười cười vỗ cánh tay của cô. Đang định chọc cô một chút, liền nghe thấy người giao hoa hỏi: "Cho hỏi Người đẹp Lê là người nào ạ?"
Cách xưng hô này làm cho mọi người cười rất vui.
Một lúc sau, Lê Vị trở thành tiêu điểm mù quan của tất cả mọi người.
Trong lúc mọi người đang vui vẻ, Lê Vị kiên trì bước đến trước, ôm 99 đóa hoa đó vào lòng.
Chỉ có điều lúc nhận hoa, cô phát hiện nụ cười của anh chàng giao hoa có chút lạ lạ, hình như là biết chuyện gì đó, liên tục nhìn về hướng từng bó hoa.
Nhưng bên cạnh có rất nhiều người, cô lại ôm một bó hoa to như vậy, nên không thể lập tức điều tra.
Ôm bó hoa trong lòng, cơ bản Lê Vị không nhìn thấy đường trước mặt. Dựa vào cảm giác và sự nhường đường của đồng nghiệp, cô bước từng nước đến chỗ làm việc của mình.
Một bó hoa to như vậy, để trên bàn làm việc của mình, hầu như chiếm hết không gian riêng của cô.
Hương thơm của hoa hồng lan tỏa khắp phòng.
Ai tặng vậy?
Lê Vị cũng rất tò mò.
Nghĩ đến nụ cười thần bí của người giao hoa lúc nãy, cô thuận mắt nhìn qua bó hoa, vừa hay nhìn thấy trên đó có một tấm thiệp. Cô cầm nó lên xem.
Sau khi nhìn kỹ, cô ngây người, lại ngẩn người, sau đó, tức giận đến mức sôi máu.
Trên tấm thiệp, ở phần ghi, chỉ có 5 chữ rồng bay phượng múa:
Người đàn ông của em.
- -----oOo------