Lê Vị rất nghiêm túc nhắn một tin nhắn trả lời một tin nhắn cho bố mẹ cô.
- - Quan hệ của bọn con là gì, hai người còn không biết hay sao.
Trực tiếp đá bóng về vạch xuất phát.
Không lâu sau, lại nhận được một tin nhắn trả lời.
Bà Doãn: Hai đứa đi chơi cùng nhau rồi?
Bố Dược: Hai đứa ở cùng một phòng sao?
Lê Vị rất linh hoạt, cảm thấy Lê tiên sinh thủ đoạn cao siêu, câu hỏi có nội hàm hơn Bà Doãn nhiều.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô trả lời cho hai người vẫn là một tin nhắn giống nhau.
- - Anh ấy đến chi nhánh công ty, con đi chơi. mỗi người ở một chỗ riêng.
Nhìn quanh bốn phía, phòng này tổng cộng có một phòng khách ba phòng ngủ riêng.
Cô và Anh không ở chung một phòng, ừ, tại thời có thể xem như là tách ra ở.
Không có vấn đề.
Đợi một lúc lâu, mà không có tin nhắn trả lời.
Lê Vị dự tính là chuyện đến đây là kết thúc, trực tiếp bỏ điện thoại qua một bên, không để ý đến nó nữa.
Liêu Đình Ngạn đặt phòng là một căn nhà, có phòng khách, ngoài ra còn có ba phòng ngủ.
Hai phòng dùng để ngủ, còn phòng còn lại dùng để xử lý công việc.
Anh cần phải dùng máy tính, không quen làm việc trong phòng, lại sợ làm phiền đến Lê Vị, vì vậy nên mới sắp xếp như vậy.
Sau khi Lê Vị chiến đấu với bố mẹ xong, nhìn xung quanh, không nhìn thấy bóng dáng của Liêu Đình Ngạn đâu. Nghe thanh âm thanh trong phòng sách vọng lại, cô mới biết là anh đi làm việc rồi.
Tốt xấu gì cũng là đi chơi cùng nhau.
Tiêu tiền dưới ánh trăng, không nói gì không làm gì đúng thật là có lỗi với mỹ cảnh ở đây.
Lê Vị mở to mắt đợi cánh cửa của phòng sách mở ra lần nữa.
Sau khi không còn cách nào cô đành đi tắm, cũng không biết điều gì khiến mắt trĩu lại, bất giác chìm vào giấc ngủ.
Sau khi tỉnh lại, trời đã sáng rồi.
Lê Vị nằm trên giường, mắt nhìn trần nhà, nhẹ nhàng thả ra.
Chắc là hôm qua anh bế cô vào phòng.
Thực đáng tiếc.
Lúc ấy cô đang ngủ, không có cảm giác gì.
Bữa sáng phải ăn ngoài.
Mùi vị điều rất ngon.
Lê Vị chọn vài món hơi cay cay, vừa ăn đồ cay vừa uống nước đá, nước mũi lần lượt chảy ra.
Đúng là quá quá đã.
Thức ăn ở thành phố K nổi tiếng là rất cay, không xen lẫn vị ngọt, cay và chua xen lẫn vào nhau.
Cho là "cay ít" trong mắt người dân ở đây đã khiến cô không chịu nổi rồi.
Lê Vị cảm giác rất thỏa mãn, nhưng trong mắt của Liêu Đình Ngạn, anh rất xót.
Anh nướng một ít bánh mì sau đó bệt một ít bơ, đưa cho Lê Vị, "Ăn một chút đồ ngọt, có thể giảm bớt sự khó chịu."
Sở dĩ lựa chọn đến thành phố K, là vì ở đây có thể nhấm nháp ẩm thực của địa phương.
Lê Vị kiên quyết không theo, kiên trì ăn từng thứ một, ăn đồ nóng thức uống nước lạnh, mới sáng sớm đã chiến đấu một cách ác liệt.
Liêu Đình Ngạn sợ cô đột nhiên ăn đồ ăn kích thích như vậy sẽ ảnh hưởng đến dạ dày, nên mua cho cô hai bình sữa chua, bỏ vào tay cô để cô uống.
Lần này Lê Vị không phản đối. Cô vui vẻ cầm lấy bình sữa chua trong tay.
Địa hình chủ yếu của thành phố K là núi.
Đường quốc lộ vòng vòng theo sườn núi, dựa vào sự chỉ dẫn của bản đồ, rất khó để xác định vị trí chuẩn.
Liêu Đình Ngạn không gọi taxi, trực tiếp cho vị giám đốc Tiền hôm qua đến đón hai người.
Hôm qua đã nói rõ rồi, trưa hôm nay sẽ đến nhà giám đốc Tiền để ăn cơm.
Nhà họ Tiền ở một khu rất náo nhiệt cách đó không xa.
Lúc gd Tiền đang lái xe, Lê Vị nhìn bên ngoài rất náo nhiệt, nắm lấy tà áo của Liêu Đình Ngạn nói, "Đợi lúc nữa chúng ta đi dạo đi có được không?"
Mấy ngày này Liêu Đình Ngạn bỏ thời gian ra để ở cạnh cô, nhìn thấy cô rất vui, mỉm cười nói "Được."
"Những địa điểm thú vị ở đây có rất nhiều," giám đốc Tiền nói, "Đợi một lúc nữa tôi sẽ dẫn hai người đi dạo."
Liêu Đình Ngạn không thích có người bám theo mình chướng mắt nói: "Không cần đâu, nếu đã là ngày nghỉ thì cứ chơi hết mình, ở bên người nhà nhiều một chút."
giám đốc Tiền cười cười, không nói thêm gì.
Những công ty hoạt động giải trí như thế này, đến ngày nghĩ vốn không hề được thảnh thơi, phải làm rất nhiều việc. Có thời gian để đi dạo chỉ có Boss mà thôi.
Nếu không phải đón tiếp đổng sự Liêu, đến những ngày nghỉ như thế này cũng khó mà có được.
Rất nhanh xe đã ghé vào một khu rất yên tĩnh.
Lúc trước khi ăn cơm sáng, Lê Vị dẫn Liêu Đình Ngạn đến một trung tâm mua sắm bên cạnh để mua đồ. Sau khi đến nhà họ Tiền, Lê Vị cầm quà đến tặng cho mẹ của giám đốc Tiền.
giám đốc Tiền là người phương bắc, sau khi mua nhà lấy vợ ở đây xong, liền đón mẹ mình đến đây sông chung.
Mẹ Tiền rất hiền hòa, tay nghề nấu ăn cũng rất cừ. Bởi vì con dâu thích ăn cay, vì vậy lúc vừa đến th K bà đã học nấu những món ăn địa phương ở đây.
Đến bây giờ, những món ở đây bà đã nắm rõ như lòng bàn tay rồi.
"Không cần khách khí. Chỉ ăn một bữa cơm sao lại mua quà làm gì, lại để phí. Cảm ơn nhiều nhé."
Sau khi cảm ơn Lê Vị và Liêu Đình Ngạn xong, liền đem quà đưa cho bạn đời, đưa ông Tiền đưa vào trong. Sau đó hỏi Lê Vị về thói quen khẩu vị và những kiêng kị của cô.
Sau khi biết được mọi thứ điều được chỉ cần ngon là được, Mẹ Tiền mỉm cười haha, chỉ về hướng của Lê Vị và Liêu Đình Ngạn nói: "Cô gái này rất dễ nuôi!"
Lê Vị ngại ngùng đỏ mặt.
Liêu Đình Ngạn cúi đầu nhìn cô, mỉm cười nói với mẹ Tiền: "Người nói rất đúng ạ."
Người này là cấp trên của con trai bà. Cũng chưa từng nghĩ, người này lại rất dễ tiếp xúc như vậy.
Sau một hồi khen đáo khen để Liêu Đình Ngạn xong, liền xuống bếp làm việc.
Lê Vị cùng muốn đi theo xem xem, chưa đi được mấy bước, bị bà Tiền gọi lại.
Vợ của giám đốc Tiền là một cô gái địa phương rất đẹp.
Làng da của cô ấy rất trắng, thân hình không cao, làn da rất đẹp. Sau khi nhìn thấy Lê Vị, kinh ngạc nói: "Vốn dĩ chỉ có thể nhìn thấy cô trên đài truyền hình và mạng, không ngờ rằng có thể gặp cô ở ngoài đời thực."
Lê Vị kinh ngạc quay đầu lại, "Cô biết tôi sao?"
"Đã biết cô từ sớm rồi." Bà Tiền cười nói, "Tôi học cùng trường với cô, lớn hơn cô vài khóa. Diễn đàn của đại học c tôi đến rất thường xuyên, chuyện của mấy hôm trước vẫn còn ghi nhớ trong lòng."
Chuyện mà mấy hôm trước mà cô ấy nói, chính là sự vạch trần của báo giới 《Nấu ăn cùng đầu bếp Trịnh 》 sau vụ người dẫn chương trình cũ chịu ấm ức, gây ra gây ra chuyện cục diện lần lần thay đổi.
Lê Vị nghe bố Dược nói, diễn đàn đại học C tìm hiểu chuyện này đến chân tơ kẻ tóc.
Cô nhìn trộm vài cái, bởi vì cô cũng hơi bận, không có theo dõi nhiều. Sau đó cũng không nói gì nhiều.
Thật không ngờ bà Tiền cũng là một trong những học sinh của trường.
"Cảm ơn sư tỷ đã khen tặng." đối diện với lời khen và động viên như vậy, Lê Vị xấu hổ, mặt đỏ nói: "Chị khen quá lời rồi."
Lúc này Liêu Đình Ngạn đột nhiên mở lời, hỏi bà Tiền: "Cô là sư tỷ của của cô ấy, vậy cô chắc quen biết rất nhiều thầy cô trong trường phải không."
Người này chính là người đứng đầu công ty của chồng mình. Lúc đối diện Liêu Đình Ngạn, bà Tiền quanh co rất nhiều, "Phải. Biết. Đổng sự Liêu có chuyện gì sao?"
Liêu Đình Ngạn hài lòng vuốt vuốt cằm, "Học kỳ tiếp theo Lê Vị phải bảo vệ luận văn tốt nghiệp, muốn tìm một thầy tốt để chỉ dẫn. Đợi đến lúc đó nhờ cô để ý nhiều một chút."
Dự định của anh rất đơn giản mà trực tiếp.
Nếu có sư tỷ giới thiệu giáo viên hướng dẫn, so với Lâm sư huynh gì đó giới thiệu tốt hơn nhiều.
Bà Tiền nghe nói đến chuyện này, không do dự gì mà đồng ý: "Người yên tâm đi. Tôi nhất định sẽ giúp." ngay lập tức hỏi chuyên ngành của Lê Vị là gì.
Lê Vị nhớ đến cách làm ẩm thực của nơi này, sau khi cảm ơn Bà Tiền liền đi vào bếp, chăm chỉ học tập theo mẹ Tiền.
Liêu Đình Ngạn cũng muốn bước vào.
Không vì cái gì khác, thuần túy chỉ muốn xem cô đang làm gì.
Không có cách nào chức quan của anh hơi cao. Vừa bước đến cửa bếp, liền bị giám đốc Tiền hoang mang gọi lại.
"Trong bếp dầu mỡ nhiều." giám đốc Tiền cười nói với anh: "đổng sự Liêu ngồi ở phòng khách đợi một chút là được rồi."
Liêu Đình Ngạn bất lực ngồi xuống ghế ở phòng khách.
Bố Tiền, thỉnh thoảng lại lại nói chuyện với anh.
Liêu Đình Ngạn tuân theo lễ nghi làm khách, giọng nói bình thản nói chuyện cùng với chủ nhân.
Chỉ có điều không có Lê Vị bên cạnh, cả con người anh thể hiện ra một sự sắc bén. giám đốc Tiền không tiếp chuyện nổi với anh.
Đợi đến lúc Lê Vị bước đến phong f khách, luồng khí sắc bén đó mới giảm được một chút.
Mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhà của giám đốc Tiền ở Hoằng Thành nằm ở phía nam.
Ở đây là thành cũ, phồn hoa lại mang nhiều dấu vết của lịch sự còn sót lại, hai nền văn hóa mới và cũ cùng tồn tại, là một trong những địa điểm mà ai ai cũng muốn đi.
Hơn nữa cấu tạo phòng ốc nơi này rất có ý nghĩa.
Một ngôi nha có rất nhiều tầng, có thể đi ra những con đường khác nhau.
Sau khi ăn cơm trưa xong, rời khỏi nhà họ Tiền, Lê Vị đi dạo quanh đây một vòng.
Vừa mới bắt đầu là xem những điều mới lạ, đi thử sức với những đường ra khác nhau.
Đợi đến sự hiếu kỳ lặng xuống, cô lại mua không ít những đặc sản bản địa ở đây. Đưa cho Liêu Đình Ngạn xách dùm.
Đợi đến lúc trời tối, sau khi hai người ăn cơm xong, lúc này mới gọi xe để trở về khách sạn.
Lúc ở trước lầu, Lê Vị nghe thấy có tiếng chuông điện thoại. Chỉ là thang may vừa hay dừng lại ở tầng một, cô vào cho kịp thang máy, không kịp nghe máy.
Sau khi vào cửa, Lê Vị mệt đến nỗi không muốn động đậy, nhẹ nhàng lật điện thoại ra xem, vừa nhìn thấy lịch sử cuộc gọi, tinh thần nhất thời tĩnh lại.
Liêu Đình Ngạn ở trong phòng tắm gọi Lê Vị: "Em có tắm bây giờ hay không?"
"Anh tắm trước đi." Lê Vị nói, chỉ chỉ điện thoại, nhỏ giọng nói, "Em gọi điện thoại cho bố một chút."
Theo bản năng Liêu Đình Ngạn muốn nghe trộm.
Nhưng mà, đi cả một ngày, anh cảm thấy cơ thể mình nhớp không thể nhịn được nữa.
Để người như thế này đến bên cạnh Lê Vị, lại càng không thể chấp nhận được.
Nghĩ tới nghĩ lui, Liêu Đình Ngạn nghĩ hình tượng của mình trước mặt Lê Vị vẫn quan trọng hơn, bất kể nội dung cuộc điện thoại đó là gì, quay đầu bước về phòng tắm bắt đầu tắm rửa.
Sau khi Lê Vị nhấn số gọi, mười mấy giây sau đã có người bắt bắt.
Lê Chính Dược: "Lúc nãy đang làm cái gì vậy?"
Biết bố hỏi lúc trước tại sao lại không bắt máy, Lê Vị nói: "Thang máy đến tầng một, con chạy đến, không kịp bắt máy ạ."
"Ừ. Tốt." Lê Chính Dược thuận miệng trả lời, sau đó nói: "Ngày mai bố qua đó thăm con."
Lê Vị: "?"
Á.
Ông ấy đến làm gì chứ!
..........
Sau khi tắt điện thoại, trong long Lê Vị rất hỗn loạn.
Rất khó khăn mới có thể cùng Liêu Đình Ngạn đi chơi cùng nhau, nếu Bố Dược mà đến, chẳng phải sẽ đảo loạn tiết tấu của hai người sao?
Huống gì, hôm nay đi chơi cùng anh rất vui. Thật không muốn mai lại xuất hiện một con kỳ đà ở giữa.
Lê Vị nghĩ một lúc, quyết định ra chiêu mới.
Nếu nói trên đời này có ai có thể trị được bô Dược, thì chỉ có hai người.
Một người trong đó là cô.
Nhưng cô bận gia tăng tình cảm với người nào đó, không rảnh xử lý vấn đề của bố Dược.
Vì thế, chỉ còn lựa chọn còn lại thôi.
Vài phút sau, Nấu ăn cùng đầu bếp Trịnh đăng lên một dòng trạng thái.
- - ngày mai có thể hôn bố rồi, vui quá đê!
Sau đó là một loạt biểu tượng vui vẻ.
Bình luận ở dưới một lần nữa bùng nổ.
Lê Vị không rảnh để bận tâm những chuyện trên weibo, liên tục nhìn màn hình điện thoại mãi không buông.
Tám phút sau, quả nhiên cô nhận được một tin nhắn.
Bà Doãn: " Bố con đến tìm con sao?
Lúc Lê Vị trả lời giọng điệu rất vui vẻ: "Phải phải phải, bố bảo rất lâu không ở cùng con rồi, phải cùng con gặp gỡ gia tăng thêm tình cảm bố con."
Nửa phút sau cô nhận được tin nhắn trả lời.
Bà Doãn: " Con ở khách sạn nào vậy? ngày mai mẹ đến tìm con.
Lê Vị lặng lẽ đưa địa chỉ của bố cô sẽ vào nghĩ gửi cho mẹ cô.
Còn đặt biệt bổ sung một câu: Đừng đến trước 12h00 nhé ~ trưa nay mai con đi Mỹ Viện chơi, phải xem hai khu sân trường, sẽ không về đâu ^_^.
12h00. là thời gian mà bố Dược xuống máy bay sau đó vào khách sạn.
Khách sạn mà ông ấy đặt là khu gần sân bay.
Cho dù có đi chậm như ốc sên bò, thì 12h30 có thể đến tận nơi.
Liêu Đình Ngạn tắm xong, nhìn thấy Lê Vị ngồi trên xô-pha cười rất tươi, liền bước qua hỏi: "Em làm gì đó sao lại vui đến thế."
"Đang làm việc. Đang chuẩn bị cho một trận động đất siêu cấp."
Lê Vị tiền miệng trả lời, đột nhiên cảm thấy hơi ấm của nước đang tiến lại gần, sau đó lại rời xa. Ngần đầu qua xem, Liêu Đình Ngạn đã từ bên cạnh cô rời đi, bước đến bên cạnh tủ áo quần.
Sau khi anh lấy từ trong đó một bộ đồ ngủ, bắt đầu cởi thắt lưng.
Trong lòng Lê Vị xuất hiện một luồng dự cảm rất tốt, "Anh đang làm gì vậy?"
"Thay áo quần." Liêu Đình Ngạn không quay đầu lại nói, "Điều hòa trong phòng em bật hơi cao, mặc đồ tắm dày rất nóng."
"Đúng là hơi nóng."
Lê Vị rất đồng tình gật gật đầu, mở tivi lên, mắt nhìn về hướng tivi, ánh mắt lim dim nhìn về hướng tủ đồ.
uh uh uh, thắt lưng mở ra rồi, bờ vai trần trụi lộ ra.
uh uh uh, có thể nhìn thấy sau lưng, thân hình đúng là rất đẹp, đường eo thon gọn, những cơ bắp dần dần nổi lên.
uh uh.....
Á?
Không cởi hết xuống?
Lê Vị nhìn thấy bờ lưng cường tráng sau, không hề động đậy.
Kỳ lạ.
Sao lại có áo quần cởi được một nửa lại không cởi nữa.
Lê Vị ngẩng đầu nhìn lên.
Sau đó, Liêu Đình Ngạn cũng quay đầu nhìn lại đúng lúc hai mắt nhìn nhau.
- -----oOo------