Sáng sớm, đầu giờ mẹo (~5h sáng), mặt trời mới lên, phủ đệ tĩnh lặng dần dần thức tỉnh.
Vừa mở mắt ra, đôi mắt ẩn tia bạc của Thiên Tốn đã thanh tỉnh như thường, trong nụ cười bình thản ẩn giấu ngàn vạn suy nghĩ. Trời cũng không còn sớm, bên người đương nhiên không còn bóng dáng Lạc Tự Tỉnh, cũng không nghe thấy tiếng hắn luyện võ trong sân, nhưng không khó để đoán được hành tung của hắn. Hôm qua thuận lợi đưa Tần Phóng về xong, Lạc Tự Tỉnh mặt mày hớn hở, tươi cười không ngừng. Tâm tình tốt đến mức ngầm mặc cho hắn muốn làm gì thì làm, so với sự thiếu tự nhiên trước kia khác một trời một vực. Mà chỉ cần nghĩ tới chút biến hóa đó không phải là vì hắn mà ra, trong lòng Thiên Tốn khó chịu biết bao nhiêu, có lẽ còn có một chút cay đắng.
Ngay cả bằng hữu từng phản bội hắn hắn vẫn hoàn toàn chấp nhận trở lại, vì sao hắn không thể thôi băn khoăn để cùng ta như chim liền cánh? Bản thân đến tột cùng nằm ở đâu trong lòng hắn, Thiên Tốn chưa bao giờ muốn nghĩ kỹ. Nếu thật sự suy xét cẩn thận, bao mất mát cùng bất mãn sẽ phá hết những bình yên hòa hợp hiện giờ.
Thiên Tốn ngồi dậy, đột nhiên phát hiện ra trong điện vốn trống không nay có thêm một ánh mắt đang chăm chú nhìn hắn.
Tuy tự nhiên xuất hiện, có thể là thích khách, nhưng hắn không cảm thấy bất cứ ác ý gì. Nheo mắt, hắn nhìn qua, thấy một dáng người nhỏ bé nhảy xuống từ xà nhà, hướng về phía hắn cung kính hành lễ, sau đó ngồi xuống bên án.
Thiên Tốn chưa bao giờ thấy đứa bé này có vẻ mặt nghiêm túc trịnh trọng như vậy, tư thế thẳng lưng ngồi nghiêm chỉnh lại càng tỏ ra có điều khác thường. Cũng có lẽ, đây mới là phong thái tao nhã chững chạc mà một đứa trẻ sinh ra trong hoàng thất nên có.
Cùng là người trong hoàng gia Hạo Quang, Thiên Tốn không cho rằng Thiên Tần ngây thơ không biết gì. Điều mà hắn yêu ở nó chính là vì nó vừa hiểu rõ con đường sinh tồn của hoàng tộc, lại không đánh mất bản tính của một đứa trẻ.
"Tần nhi, sao lại tới đây?" Tuy vì sự an toàn của Tần Phóng mà đêm qua Lạc Tự Tỉnh và Lạc Tự Ngộ đã quét một lần để trừ bỏ những mật thám thích khách ẩn núp trong phủ, sự bảo vệ càng thêm chặt chẽ so với khi xưa, nhưng còn lâu mới có thể hoàn toàn yên tâm được. Hơn nữa sự tồn tại của Thiên Tần nhất định không thể để Thiên Chấn nghe được phong thanh trước khi thời cơ đến. Nhưng đứa bé này không có tính bất cẩn, chọn thời điểm này tới gặp hắn, nhất định là có gì muốn nói rõ mà không muốn để Cao Gián Phong và Tần Phóng nghe thấy.
Thiên Tốn đứng dậy mặc áo, Giang quản sự mang người hầu bưng đồ dùng rửa mặt vào rồi lập tức lui ra.
Thiên Tần cúi đầu, chờ trong điện yên tĩnh trở lại mới nói: "Ta vẫn cảm thấy hình như Tam hoàng thúc có chuyện muốn nói với ta."
Ánh mắt đúng là sắc sảo. Thiên Tốn hơi nhướn mày, im lặng như đồng ý.
"Tam hoàng thúc không cần kiêng dè gì." Dừng lại một chút, Thiên Tần mới thấp giọng nói, "Nếu có lúc nào cần dùng tới ta, xin cứ giao phó."
Thấy nó thẳng thắn như vậy, vẻ mặt của Thiên Tốn không khỏi dịu đi: "Ta đúng là sẽ cần ngươi làm chứng. Nhưng ngươi đã nghĩ về hậu quả chưa?"
Đôi mắt của Thiên Tần chợt lóe sáng, môi mím lại: "Ý Tam hoàng thúc là muốn hỏi ta có hận "phụ thân" hay không ư? Hôm đó khi tỉnh lại, Mẫn Diễn sư phụ cũng đã hỏi ta."
Thiên Tốn xoa xoa đầu nó, chờ nó trả lời.
"Không hận. Trọng Mộc sư huynh từng kể cho ta một câu chuyện, ta nghĩ ta đại khái cũng giống như vậy. Cơ thể và sinh mạng đều do phụ mẫu ban tặng, cha muốn con chết, con không thể không chết. Nhưng hiện giờ máu thịt của ta đã trả lại cho họ. Từ nay về sau, ta là ta, hắn là hắn."
Thiên Tốn bình thản nói tiếp: "Ngươi cùng hắn vô can?"
"Phải. Ta muốn thỉnh Tam hoàng thúc làm chủ, bái sư phụ làm cha. Từ nay về sau trên đời này không còn Thiên Tần, chỉ còn Cao Tần."
Cao Tần, Thiên Tốn hơi sửng sốt, liền không nhịn được mà cong môi: đứa bé này còn tự chủ trương đem Tần Phóng "gả" vào Cao gia? Như vậy rất tốt, con đường tình cảm của biểu huynh liền thuận lợi hơn nhiều. "Nếu ngươi đã quyết định, ta dĩ nhiên tán thành." Thiên Tần, hoặc nên gọi là Cao Tần, mở to mắt nói: "Như vậy, hoàng thúc, Kinh Hồng nội điện, Trần Phi tỷ tỷ, Trần Lạc ca cũng sẽ là người thân của ta."
"Đã nói việc này với biểu huynh và Tần Phóng chưa?"
"Ta tự quyết vậy." Đứa bé toét miệng cười, "Nhưng bọn họ nhất định sẽ nhận ta."
Đúng là tràn đầy tự tin, hơn nữa đứa nhóc cười tươi càng đáng yêu. Thiên Tốn mỉm cười ôm lấy nó: "Ta định bảo như vậy không tốt lắm. Nhưng thôi, hôm nay không làm hỏng không khí, cứ mang ngươi đi bái kiến phụ thân quan trọng hơn."
Đôi mắt đen của Cao Tần lúng liếng chuyển chuyển: "Lúc ta tới đây, Ngũ công tử đã ở trong mật thất, mang theo rất nhiều thuốc bôi quý cho phụ thân."
"Ta đoán hắn không luyện võ thì nhất định là đang đi thăm Tần Phóng."
"Hoàng thúc có không vui không? Cao phụ thân hình như cũng không vui lòng lắm."
"... Ta có thể tưởng tượng ra."
Hai người một lớn một nhỏ đi vào mật thất, liền thấy Lạc Tự Tỉnh cùng Tần Phóng đang đấu võ đến không biết trời đất là gì. Cao Gián Phong ngồi một bên trông nồi thuốc, nhìn bọn họ một cách bất đắc dĩ, vừa lo lắng vừa căng thẳng.
"Sao ngươi lại phải ngồi sắc thuốc?" Thiên Tốn chỉ thấy vị biểu huynh vốn cho ấn tượng phong lưu phóng khoáng này càng ngày càng làm cho người ta phải nhìn với cặp mắt khác.
"Đại phu quay về Thánh cung lấy thuốc." Cao Gián Phong trả lời, lại nhịn không được nhìn về phía hai người rõ ràng là đang rất phấn khích kia, "Ngươi nhìn xem, trông có chỗ nào là giống người bị thương nặng."
"Không cần lo quá, Tự Tỉnh sẽ biết kiềm chế." Thiên Tốn thấy cũng không vừa mắt, nhưng không phải vì lo cho thương thế của Tần Phóng. Hắn chỉ cảm thấy lúc này phản ứng và thần thái của Lạc Tự Tỉnh khác quá xa so với những lúc ở trước mặt hắn, trong lòng có chút không vui.
"Thuốc Ngũ công tử cho có thể coi là thánh phẩm, nội thương của phụ thân đã tốt hơn rồi. Huống chi bọn họ trông như đánh rất hiểm, nhưng thực ra chỉ dùng một hai phần sức mà thôi, Cao phụ thân không cần lo lắng."
Lời vừa nói ra, Cao Gián Phong ngẩn người, quên luôn việc quạt lửa.
Thần Phóng đang tung đòn liền quay đầu lại, cũng ngẩn người, người chuệnh choạng nhưng không thu lực lại được, lệch về phía Thiên Tốn đang ôm đứa bé.
Thiên Tốn không tránh, quanh người lập tức nổi hai tầng linh lực gió và nước, ánh sáng lóe lên, đẩy đi thế tới của nắm tay.
"Vi thần thất lễ, mong điện hạ thứ tội."
Tần Phóng vội quỳ một chân xuống tạ lỗi. Lạc Tự Tỉnh nhướn mày, kéo hắn dậy: "Ngươi có thương trên người, không cần mấy lễ nghi đó. Hắn đến lông mày còn chưa nhếch, ngươi có tội gì."
Thiên Tốn cũng gật đầu, cười nói: "Các ngươi giật mình là tội của thằng nhóc này, muốn phạt phải phạt nó."
"Phạt ta học một chiêu được không?" Đưa bé chớp chớp đôi mắt trong trẻo, thành khẩn nói.
Tần Phóng khụ một tiếng: "Tần nhi, đừng cố lái đi chuyện khác, vừa rồi ngươi gọi ta là gì?"
Cao Tần có chút vô tội trả lời: "Phụ thân. Nếu ngài không muốn làm sư phụ của ta, nói sư phụ của ta chỉ có thể là Quốc sư đại nhân, vậy ngài làm cha ta đi."
"Làm càn!" Tần Phóng nhíu nhíu mày, vẻ mặt nghiêm khắc, ánh mắt lại vẫn dịu dàng.
Cao Gián Phong lấy lại được tinh thần rồi, nhịn không được, nói: "Tần nhi–"
"Cao phụ thân, ta đã hỏi ý hoàng thúc rồi, sẽ sửa thành họ Cao."
"Sửa thành họ Cao... Cái gì?!"
Hiếm lắm mới được thấy bộ dáng dại ra của Cao Gián Phong, Thiên Tốn cùng Lạc Tự Tỉnh không nhịn được bật cười.
Sắc mặt Tần Phóng biến ảo không ngừng, hết trắng lại đỏ, cuối cùng thở dài một tiếng: "Điện hạ, việc này–"
Thiên Tốn nghiêm mặt, nói: "Đó là mong muốn của nó, các ngươi nghĩ thế nào?"
Cao Gián Phong hân hoan đầy mặt, cong môi cười: "Ta dĩ nhiên là vô cùng vui lòng."
Tần Phóng nghĩ qua nghĩ lại, cẩn thận hỏi: "Tần nhi, nghĩ kỹ chưa?"
Cao Tần chu môi nói: "Ta đã nghĩ kỹ từ đầu rồi. Chẳng lẽ ngài không muốn đứa con trai này sao?"
"Một khi đã như vậy..."
"Đây chính là đại hỉ sự." Lạc Tự Tỉnh xen vào, vỗ vỗ vai Tần Phóng đang còn chút do dự, "Ngươi cũng không phải vô duyên vô cớ mà có được đứa con này. Một ngày là thầy, cả đời là cha, gọi ngươi sư phụ sư phụ bao nhiêu năm, từ lâu đã như tình phụ tử, cần gì phải để ý chuyện xưng hô nữa?"
"Ngũ công tử nói rất phải. Hoàng thúc, có thể cho người chuẩn bị một ít đồ cúng tế được không?"
Thiên Tốn bật cười: "Sao phải vội như thế? Phụ thân ngươi bị thương còn chưa khỏi, cứ chờ chọn ngày lành rồi chính thức nhận cha cũng được."
"Ta chờ không nổi."
Bộ dáng có chút trẻ con, lại hết sức kiên quyết.
"Hôm nay tính ra cũng không tồi." Cao Gián Phong bấm tay tính tính, cười đến vô cùng mê người, "Việc này không nên chậm trễ."
Thật sự là tích cực đến quá phận. Thiên Tốn liếc nhìn hắn, nói: "Chờ buổi tối mọi người đến đông đủ để chứng kiến đi."
"Thế thì rất tốt."
–––––––––––––––––––
Buổi tối, mọi người đến đều vừa khéo, những người ngày thường khó có thể họp đủ mặt đều nhộn nhịp đi vào mật thất. Vừa lúc nghi thức nhận cha bắt đầu, ai cũng hoan hỉ, chân thành chúc mừng.
Thiên Tốn ngồi ở phía bắc đối nam, vị trí tôn kính; Tần Phóng cùng Cao Gián Phong ngồi ở phía đông đối về phía tây, đứng hàng thứ hai; những người còn lại đều ngồi ở phía tây nhìn về phía đông.
Cao Tần mặc lễ phục phức tạp, hai chân để trần, giẫm lên than hồng sáng quắc đi tới trước bàn.
Ba quỳ chín khấu, Tần Phóng cùng Cao Gián Phong đều bình yên nhận lấy, tặng cho nó một vật trang sức quý giá bên người mình. Nó vui mừng nhận lấy, lập tức đeo lên người, yêu thích cầm sờ không buông tay, làm mọi người càng thấy yêu thương vô cùng.
Nghi thức hoàn thành, tiếng hoan hô cười nói nổi lên, tiệc rượu thoải mái cũng bắt đầu.
Trong thời gian bận rộn căng thẳng thế này, những thời khắc vui vẻ lại càng hiếm hoi. Có lẽ, tất cả mọi người đều coi dịp này như liều thuốc trước một hồi đại chiến, thế là càng mừng rỡ hân hoan, thả lỏng mình.
"Theo ta thấy, hôm nay là song hỉ lâm môn." Trần Lạc cười nói, dốc bình rượu uống.
"Nghĩa là thế nào?" Vân Kỳ phối hợp hỏi han.
"Tần nhi nhận cha, lại là từ họ Cao, chẳng phải là–"
Trần Phi nghe vậy vỗ tay cười duyên: "Đúng là như thế. Nhưng thế này thì vẫn hơi đơn giản. Gián Phong cữu cữu, chờ đến khi thời cuộc ổn định, ngươi nhất định phải lo liệu tử tế. Ta cũng còn chưa chuẩn bị quà mừng đây, đến lúc đó chắc chắn phải cho hai người các ngươi vừa lòng."
Mọi người thiện ý cười vang, Cao Gián Phong nhìn về phía Tần Phóng, thấy hắn coi như cam chịu, liền vui vẻ nói: "Nói thì hay rồi. Nếu ta không hài lòng thì cứ liệu đấy."
Đôi mắt đẹp của Trần Phi khẽ động, tay đưa lên che miệng, cười nói: "Vậy ta phải tích tụ ngay từ bây giờ thôi, miễn để lúc ấy lại phá hứng của ngươi."
Tần Phóng nhìn nàng, há há miệng, cuối cùng vẫn không nói gì. Nụ cười trên miệng mọi người tựa như cũng cuốn hắn theo, vẻ mặt hắn càng trở nên dịu dàng bình lặng.
"Nói như vậy, Tần nhi coi như là bà mối của hai vị." Lạc Tự Ngộ đột nhiên nói.
"May mà có tên quỷ này." Trần Lạc nhéo hai má Cao Tần, véo véo một hồi mới buông ra.
Cao Tần ngoan ngoãn ngồi trong lòng Thiên Tốn, ôm bát quả nghiền ăn vô cùng sung sướng, chẳng để ý mình bị véo đến đỏ bừng mặt.
Tiếp theo lại có Lạc Tự Tỉnh vươn tay tới nhéo, hai cái má mềm mềm sờ rất thích: "Thằng nhóc này, bất động thanh sắc mà đánh thẳng vào chỗ hiểm, chính ra rất lợi hại. Lúc trước chúng ta đều coi thường nó."
"Là sư đệ của ta, tất nhiên có tư chất xuất chúng." Trọng Mộc cười hừ một tiếng, không giấu được vẻ mặt vui vui.
Thiên Tốn lẳng lặng nghe những lời cười nói quanh mình, khá chuyên tâm nghiền hoa quả, không có ý lên tiếng.
Thật lâu sau, buổi tiệc không chính thức mới dừng lại, mọi người dần dần bớt ý cười, nghiêm mặt ngồi yên.
"Tuy có việc vui, nhưng cũng không thể thả lỏng." Thiên Tốn lúc này mới mỉm cười, nhìn xung quanh, "Sính, đã lâu không thấy ngươi, gần đây thế nào?"
Điền Sính gật gật đầu, trả lời: "Xem ý tứ của bệ hạ là đã bằng lòng chấp nhận kết quả thần tra ra. Nhưng ngài có dặn, trước khi sự tình tra ra manh mối, không thể tiết lộ cho bất cứ ai. Nhất là Hinh Vân Công chúa điện hạ."
"Hẳn là ngài không muốn để Hoàng hậu biết." Mới có phỏng đoán mà nữ nhân này đã điên cuồng như thế, nếu quả thực tìm được chứng cứ, không biết sẽ còn xảy ra chuyện gì. Thiên Tốn nhếch môi, có điều hắn cũng rất vui lòng muốn xem." Không sao, sớm hay muộn cũng sẽ cho nàng biết chân tướng." Trừ bỏ kết cục, không có bất cứ chuyện gì là nàng không thể biết.
"Ngày việc điều tra chính thức chấm dứt cũng là lúc khai chiến. Còn được bao lâu nữa?" Lạc Tự Tỉnh hỏi.
"Thần lúc nào cũng có thể kết thúc, còn đợi xem ý của điện hạ." Điền Sính trả lời.
Thiên Tốn nghe vậy, thản nhiên nói: "Vậy cứ xem đã, cùng lắm là một tháng nữa sẽ biết rõ."
"Lại nói, bệ hạ hôm vừa rồi đột nhiên hỏi thần nghĩ điện hạ là người thế nào." Hơi chần chừ, Điền Sính lại nói.
Mọi người bị gợi lòng hiếu kỳ, nhất thời mấy người trẻ tuổi đều quên cả trang nghiêm, đồng loạt nhìn hắn lom lom.
"Thần dĩ nhiên là trả lời "Không quen biết sâu, thứ cho thần không thể nói bừa.’ Có điều, Nhị điện hạ từng khen điện hạ là người có năng lực, thần liền trung thực kể lại."
"Ngài có tin không?" Lạc Tự Tỉnh làm tiên phong tỏ lòng nghi ngờ. Hắn không cho rằng một vị hoàng đế tại vị năm nghìn năm, đã cứng đầu thành tính sẽ dễ dàng thay đổi phán đoán và cách nghĩ của mình. Hơn nữa, ngài cũng chưa chắc đã tin tưởng Thiên Cấn và Điền Sính.
"Tin hay không cũng không quan trọng. Tạm thời không tính là có phải bệ hạ đã bị ép đến không còn cách nào khác nữa hay không, ít nhất ngài đã dao động. Việc này đối với điện hạ mà nói, không phải là xấu." Cao Gián Phong nói.
"Dù sao cũng không thể xấu hơn so với khi còn cấm giữ." Triệu Thanh Vi bổ sung, "Vi thần cho rằng, lúc này chính là cơ hội hiếm có. Tích Vương đã đại thương nguyên khí, Hoàng hậu ghi hận với hắn thì chưa bị phế, hắn nhất định phải kiêng dè, không thể hoàn toàn xuất hết các chiêu; Trưởng công chúa không thể lường được chính xác thực lực của điện hạ, quá thu vén dưỡng lực, có thể nói là chúng ta đã bớt được một đối thủ; còn về Duệ Vương, phần thắng của hắn nhỏ nhất, nếu có dị động gì nhất định sẽ bị bao vây tấn công, chắc chắn không thể hành động thiếu suy nghĩ."
Thiên Tốn gật đầu: "Nếu Đại hoàng huynh chịu đấu trí đấu mưu, ta tất nhiên sẽ theo hầu. Cái chính là hắn biết rất rõ tình cảnh của chính mình, chưa chắc sẽ bằng lòng ngồi chờ chết như vậy."
Nghe tới lời này, Lạc Tự Tỉnh nói: "Tích Vương gần đây rất có ý dụng binh, đợi hắn bố trí xong thì chúng ta sẽ mất thế thượng phong. Cần phải ép hắn khởi binh muộn lại."
"Tuy không biết khi khởi binh hắn sẽ dùng hiệu lệnh gì. Nhưng việc đổ máu bừa bãi đúng là phải tránh hết sức. Đã như vậy, việc khuyên nhủ Tần Miễn phải cấp tốc bắt đầu." Thiên Tốn thoáng trầm ngâm, liếc mắt nhìn Trần Phi cùng Tần Phóng một cái, "Tần khanh thương thế chưa lành, e rằng không tiện."
"Điện hạ, thương thế của thần không đáng ngại. Khuyên Miễn rồi nghỉ cũng không muộn." Tần Phóng lập tức chắp tay hành lễ.
Cao Gián Phong than nhẹ: "Đúng là như thế. Việc về Tần Miễn giải quyết nhanh chóng thì hơn. Điện hạ, nên định vào ngay ngày mai đi. Có Kinh Hồng nội điện và Lạc Lục công tử, liền đủ bảo vệ hắn an toàn không lo."
Thiên Tốn gật đầu, lại nhìn về phía Trần Phi: "Phi, ngươi nghĩ thế nào?"
Trần Phi có chút miễn cưỡng mà gật gật đầu: "Ta sẽ an bài đêm mai."
Tần Phóng chần chừ một hồi, lại nói: "Điện hạ cho hạn là bao nhiêu ngày?"
Thiên Tốn cười nhạt, sâu xa mà nói: "Chỉ sợ không kịp."
Mọi người đều như nghĩ đến điều gì, giật mình hiểu được chút.
"Việc phế hậu đã kéo dài quá lâu, nhất định trên dưới đã có thị phi." Thoáng dừng, Thiên Tốn lại nói, "Với tính cách của Quốc sư, kiên nhẫn đến thế này đã là cực hạn, tuyệt đối sẽ không nhân nhượng thêm. Cùng lúc đó, triều đình tất nhiên sẽ rung chuyển, Tích Vương nhất định liền nhân cơ hội để làm khó dễ, khi ấy thì đã muộn."
Không chỉ Quốc sư, ngay cả hắn cũng không thể im lặng bàng quan như vậy. Thời gian của hắn kém dồi dào hơn bọn họ rất nhiều, không thể lãng phí một cách vô cớ.
Khuya hôm sau, giữa giờ hợi (~10h), mấy người nhanh chóng đi trong lối đi bí mật. Lối đi ngầm này hẹp và tối, có vô số đường rẽ tỏa ra, bọn họ lại tựa như đã cực kỳ quen với con đường này, hành động vẫn tự nhiên như thường.
Không bao lâu sau, phía trước liền lộ ra ánh sáng mờ mờ, mấy người liếc mắt nhìn lẫn nhau một cái, thận trọng tới gần.
Ở cửa mật đạo, mỹ nhân váy trắng tay cầm đèn lồng, lúm đồng tiền như hoa: "Cuối cùng cũng đến."
"A tỷ, ta dẫn đường suýt nữa lạc trong đó." Thiếu niên thanh tú đi đầu nhảy ra.
"Đi hơn mười lần rồi còn không nhớ được, nuôi không ngươi hai tháng." Mỹ nhân thoáng trách, lùi lại vài bước, cười nhìn ba người đang lục tục đi ra từ mật đạo.
Không cần phải nói, năm người đi ở đây chính là Lạc Tự Tỉnh, Lạc Tự Ngộ, Tần Phóng được Trần Phi, Trần Lạc tiếp ứng trong đêm tới Tần Phủ.
Cửa ra của mật đạo được đặt tại bức tường quanh một ao tắm xây bằng ngọc thạch màu trắng sữa, hương mai thơm ngát. Lúc này trong ao nước nông không tới mắt cá chân, cửa ngầm liền lộ ra, nếu là bình thường, có lẽ không có nơi nào an toàn hơn.
Lạc Tự Tỉnh, Lạc Tự Ngộ cùng Tần Phóng khó tránh khỏi có chút kinh ngạc, đối với Công chúa điện hạ càng thêm cảm phục.
Trần Phi sóng mắt chuyển quanh, cười nói: "Chẳng qua là làm một cái cửa thông ra thôi. Lối rẽ trong mật đạo là do tình cờ phát hiện được, liền lấy để dùng."
"A tỷ, việc này không nên trì hoãn, Tần Miễn còn canh giữ ngoài cửa không?" Trần Lạc xen vào nói.
Vẻ mặt Trần Phi hơi thay đổi, nàng nói: "Hôm nay không có đây."
"Kỳ lạ, vốn là đêm đêm đều tới, sao lại đúng đêm nay không ở đây."
"Ta làm sao mà biết được."
"Không sao." Tần Phóng nói, "Theo tính hắn, lúc này không ở thư phòng thì là ở trong võ đường. Hiện tại có quá nhiều người theo dõi, chúng ta không có cách nào đi tìm hắn, vậy cho qua một lần đã."
"Theo ý hồ ly, tốt nhất là thuyết phục hắn trong đêm nay."
"Về hắn tạm thời không sao. Ta mới nghĩ ra một việc quan trọng khác." Tần Phóng lắc đầu nói, nhìn về phía Lạc Tự Ngộ, "Lục công tử có thể mau chóng báo cho Trọng Mộc tiên sinh tới đây một chuyến không?"
Lạc Tự Ngộ gật đầu nhận lời: "Ta sẽ cố hết sức đi nhanh về nhanh."
"Làm phiền."
Lạc Tự Tỉnh thấy Tần Phóng sắc mặt nghiêm trọng, không khỏi thầm rùng mình. Thời khắc này, có chuyện quan trọng đến mức nào mà có thể so với việc chiêu hàng Tần Miễn còn thiết yếu hơn?
Tần Phóng nhìn sâu vào mắt hắn, thấp giọng nói: "Việc này đi qua đã hơn hai mươi năm, ta vậy mà không nghĩ ra sớm hơn. Tiểu Hầu gia xin chờ ở đây một lát, khi Lục công tử cùng Trọng Mộc tiên sinh tới hãy dẫn bọn họ đi tới Vọng Viễn Các. Lạc Ngũ, Công chúa điện hạ lập tức cùng ta tới đó xem xem."
Lạc Tự Tỉnh, Trần Phi, Trần Lạc đều cảm thấy sự tình không tầm thường, lẳng lặng nghe hắn an bài.
Thế là, theo sự dẫn đường của Trần Phi, ba người lặng lẽ đi về phía hoa viên.
Lạc Tự Tỉnh vẫn nhớ rõ khối đá lớn đặt ở trung tâm hoa viên cùng tòa các khí thế khoáng đạt kia. Trong đại hôn của Trần Phi với Tần Miễn, hắn gặp Cao Gián Phong lần đầu ở đó, rồi sau đó chính thức quen biết Hòa Vương Thiên Cấn và Ngọc Vinh nội điện.
Hiện giờ, dù là trong đêm, đèn đã tắt hết, vẫn mơ hồ có thể thấy hình dáng của Vọng Viễn Các lẳng lặng sừng sững, uy thế không giảm.
Càng đến gần, ba người càng thận trọng.
Gần đến hoa viên, Tần Phóng ra hiệu để hắn dẫn đường, rất nhanh liền đi vào biển hoa do hắn tự tay vun đắp. Hắn yêu hoa đến si mê cũng không phải là giả. Tự tay trồng các loại kỳ hoa dị thảo không chỉ để thưởng thức, còn để làm thuốc, thậm chí khi trồng hoa còn ngầm bày trận thế, đủ để ngăn cản để kẻ khác không tùy tiện xâm nhập vào những luống hoa quý. Đương nhiên, hiện nay là muốn dùng trận thế bằng hoa để che đậy mình, đi vào Vọng Viễn Các.
Bỗng nhiên, Lạc Tự Tỉnh hơi nhíu mày, tiến lên trước một bước, ngăn lại Tần Phóng và Trần Phi.
Hai người hơi giật mình, theo ánh mắt hắn nhìn sang, giữa vườn hoa không biết từ lúc nào đã có thêm một người, chỉ yên lặng nhìn bọn họ, trên mặt nhìn không ra biểu cảm, trong mắt trăm ý hỗn loạn.
Người này không phải ai khác, chính là chủ nhân của Tần Phủ, Phò mã của Trường Nhạc công chúa, Tả tướng quân Tần Miễn.
––––––––––––––––––––
Người vốn muốn tìm nay ở ngay trước mặt, nhưng Lạc Tự Tỉnh không thể không biết sự tình cờ này chẳng có điểm nào đáng mừng. Hắn bất động thanh sắc mà vận hết nội lực và linh lực, không hề che giấu ý định che chở cho Tần Phóng cùng Trần Phi.
Tần Miễn dĩ nhiên nhận ra, vẻ mặt hơi biến ảo, lên tiếng gọi: "Đại ca." Giọng hắn trầm thấp, khàn khàn, ẩn giấu vài phần cay đắng.
Tần Phóng ừ lại một tiếng, bình tĩnh nhìn hắn chằm chằm: "Ta vốn tưởng ngươi sẽ ở thư phòng hoặc võ đường."
"Bỗng nhiên nghĩ đến phần lớn những kỳ hoa dị thảo của Đại ca đều đang nở, cho nên liền tới thăm." Tần Miễn trả lời, thoáng dừng dừng, ánh mắt chuyển qua Trần Phi, "Lại không ngờ được, có thể gặp Đại ca, Công chúa cùng Kinh Hồng nội điện ở đây."
Đôi mắt Tần Phóng hơi buồn, hắn khẽ thở dài: "Ta rốt cuộc vẫn không cam tâm. Ngày xưa ngươi khuyên ta bỏ đi xa, vứt bỏ Tần gia, ta lại khăng khăng cố chấp. Đến lúc này rồi, lại lựa chọn sống tạm bợ, có lẽ ngươi không thể lý giải nổi."
"Đại ca đã giải được khúc mắc, chỉ như thế mà thôi." Tần Miễn lạnh nhạt nói, "Nếu đại ca vì bảo vệ ta mà bỏ mình, ta tham sống sợ chết cũng không vui vẻ gì. Ngươi bình yên vô sự, ta không thể mừng hơn."
Nghe xong lời ấy, Tần Phóng gật đầu: "Ta đã chọn chủ, ý ngươi thế nào?"
Lạc Tự Tỉnh không ngờ hắn lại thẳng thắn như thế, liền hiểu hơn một chút về cuộc sống thường ngày cùng nhau của hai huynh đệ này. Tính tình của Tần Phóng chung quy là trái ngược với Nhị ca nhà hắn, không cần lòng vòng cũng có thể khiến người khác tâm phục khẩu phục, không hề nghi ngờ. Hắn không dùng thân phận huynh trưởng mà đối đãi với đệ đệ như bạn tốt, cho nên mới bình tĩnh thản nhiên hỏi một câu như vậy. Cũng chính vì thế, hắn không thể ép Tần Miễn đi theo lựa chọn của hắn, không thể hoàn toàn xác định được việc này sẽ thành hay bại.
Tần Miễn im lặng hồi lâu, trả lời: "Chiêu Vương điện hạ đúng là lựa chọn tốt nhất. Nhưng ta có khúc mắc chưa giải." Nói rồi, ánh mắt của hắn lướt qua Trần Phi, "Hơn nữa, Công chúa–"
"Tần Đại ca." Trần Phi lạnh lùng ngắt lời hắn, "Việc đang khẩn cấp, không thể phí thời gian vào lúc này."
Sắc mặt Tần Miễn càng trở nên ảm đạm, mắt nhắm lại, không lên tiếng.
Tần Phóng thở dài một tiếng. "Thực ra, Miễn, ta biết khúc mắc lớn nhất của ngươi là gì. Tạm thời để đấy đã, theo chúng ta tới một nơi."
Lạc Tự Tỉnh trong nháy mắt liền nghĩ ra cái bọn họ gọi là "khúc mắc" nằm ở đâu, lòng không khỏi chùng xuống. Có lẽ vì lo lắng về kỳ hạn mà hồ ly nói với Tần Phóng nên hắn đã quên mất. Cho dù không có bất cứ chứng cứ gì, tất cả chỉ là hoài nghi, nhưng "thù giết cha" cũng không phải là việc có thể dễ dàng bỏ qua. Hơn nữa, sau khi trở thành đồng minh, thành tri giao rồi, việc đó sớm hay muộn cũng phải thành thật với nhau, phản ứng nhận được rất khó có thể tưởng tượng. Nhưng khi nhắc đến chuyện này, Tần Phóng lại tựa như không hề để ý, là vì không tin lời đồn đãi, hay là vì có điều bí ẩn gì khác?
"Đại ca, khúc mắc khó giải."
"Ngươi cứ theo ta là được."
Nói rồi, Tần Phóng xoay người tiếp tục đi về phía trước, tốc độ nhanh hơn trước rất nhiều. Trần Phi theo sát phía sau, cho thấy rõ rằng võ nghệ của nàng quả thật không thấp. Lạc Tự Tỉnh có chút cảnh giác mà dừng lại, một hồi lâu sau mới nghe thấy tiếng chân rất nhỏ của Tần Miễn.
Bốn người nhanh chóng đi lên Vọng Viễn Các, im lặng không một tiếng động mà né tránh các loại cơ quan tai mắt, tiến vào trong các.
Tần Phóng đứng lại giữa gian các trống trải, quay đầu lại: "Chúng ta đợi Trọng Mộc tiên sinh ở đây đã."
Trần Phi hơi gật đầu, Tần Miễn đứng rất xa, lặng im không nói gì. Lạc Tự Tỉnh đi kiểm tra một vòng, thấp giọng nói: "Dưới tảng đá này có gì đặc biệt sao?"
Tần Phóng nhẹ nhàng cười, buông mắt nhìn xuống: "Tích Vương có lẽ cho rằng không có người thứ ba biết đến..."
Lạc Tự Tỉnh nghĩ nghĩ, lòng chệch về chuyện khác, đang định giải thích việc Tần lão Tướng quân bỏ mình năm đó, đột nhiên có ba bóng người bay vào từ ngoài cửa, khiến hắn tỉnh táo lại.
Lạc Tự Ngộ liếc hắn một cái, ẩn ý sâu xa. Hắn giật mình, trong lòng hơi thả lòng – vẫn nên hỏi hồ ly cho rõ ràng rồi hẵng nói.
Cùng Lạc Tự ngộ và Trần Lạc còn có Trọng Mộc bay vào đáp xuống bên cạnh Tần Phóng: "Ta không cảm thấy nơi này có trận pháp gì đặc biệt."
"Bên trong có cơ quan, Mẫn Diễn Quốc sư từng đích thân tới phủ đệ vài lần, cũng không phát hiện ra." Tần Phóng nói, hai chân bước vài bước có nhịp, liền nghe thấy một tiếng động nhỏ, một góc của bức bình phong trang trí rất lớn ở gần đó liền nâng lên.
Trần Phi đứng gần, liền bước tới nhìn: "Cửa vào quá nhỏ, chỉ có thể đủ để Trọng Mộc tiên sinh, ta và Lạc đi vào."
Vẻ mặt Trần Lạc lúc đó không biết là nên buồn hay vui, không còn lời gì để chống đỡ.
Lạc Tự Tỉnh tiếp lời: "Không sao, ta và Tiểu Lục biết súc cốt*, chắc là vào được."
*ép xương
Tần Phóng cũng nói: "Ta đã tập công phu nhuyễn cốt*, Miễn cũng không sao." Nói rồi, hắn liền xung phong đi đầu, chui vào lối đi tối hẹp kia. Lạc Tự Tỉnh, Trần Phi, Trọng Mộc, Trần Lạc theo sát phía sau. Tần Miễn nhìn nhìn Lạc Tự Ngộ, tiến lên một bước, Lạc Tự Ngộ hơi nhếch môi, đi vào cuối cùng.
*làm dẻo khung xương
Cũng không biết là gian nan bò chậm hết bao lâu, phía trước chợt lóe lên ánh bạc, hết sức đẹp mắt.
"Nhắm hết mắt lại đi, tự nhiên nhìn thấy ánh sáng này sẽ tạm thời bị mù." Tần Phóng nói. Ngoài Trọng Mộc, tất cả mọi người đều nghe lời nhắm mắt lại.
"Nơi này cách nền đất mười trượng, có bộ phong trận, cẩn thận đấy."
Chờ tất cả mọi bình yên đáp xuống mặt đất rồi, Trọng Mộc mới cười như không cười nói: "Tần Đại công tử đã từng tới đây vài lần rồi ư?"
"Hai mươi năm qua có đến đây mấy lần." Tần Phóng nhìn về phía hắn, "Sau này trong phủ càng ngày càng nhiều người không liên quan nên không thể đến đây nữa."
"Thật không ngờ một tảng đá lớn như vậy lại được đục rỗng thiết trận ở sâu bên trong." Trần Lạc liếc nhìn Tần Miễn, "Không biết Tần Tướng quân có biết đến nơi này không?"
Tần Miễn lắc lắc đầu, mặt trầm xuống, nói: "Chưa bao giờ nghe phụ thân nhắc tới."
"Việc bí mật như thế, nếu ta không phát giác ra, e rằng cả Tần Phủ cũng không có ai khác biết đến." Tần Phóng giải vây cho hắn, "Miễn, ngươi cứ nhìn cho kỹ."
"Quả thật, nơi đây là bí mật động trời, tất nhiên không thể để người ngoài biết đến." Trọng Mộc cau mày, "Không khí đầy mùi máu tanh, chỉ có thể so với nơi chiến trường sát phạt. Ác niệm tràn ngập, tà khí tứ phía, hơn cả những gì từng nghe từng thấy trước đây."
Vẻ mặt của Trần Phi khẽ động, nàng thấp giọng nói: "Chính là chú trận tế bằng máu người?"
Lạc Tự Tỉnh nghe xong, nhớ tới dáng vẻ thống khổ chịu nguyền rủa của hồ ly ngày đó, trong lòng bỗng dâng lên lửa giận: "Chú trận thiết hạ từ hơn hai mươi năm trước, nhất định có liên quan tới hồ ly. Trọng Mộc, có thể phá trận không?"
"Chờ một chút đã. Còn phải trừ bỏ những trận thế ngăn chặn gây loạn ở phía ngoài."
Trọng Mộc ngồi xuống tại chỗ, bắt đầu giải trận. Bỗng nhiên, sương trắng nổi lên, trong thoáng chốc xung quanh liền mờ mịt, ngăn lại tầm mắt của mọi người.
Liền nghe Trọng Mộc hừ nói: "Ánh sáng bạc kia quả nhiên có điểm khác thường."
Chỉ thấy cuồng phong đột nhiên nổi lên, cuốn tới, bên trong lại mờ mờ màu đỏ. Không bao lâu sau, ánh sáng bạc vốn sáng ngời liền biến mất hoàn toàn, thay vào đó là ánh lửa rừng rực.
Mọi người mở mắt, quan sát xung quanh, bỗng nhiên đều đờ ra.
Trong hang động to không hơn một gian điện, xương khô chất lên tầng tầng lớp lớp, núi thây biển máu tựa như ở ngay trước mắt. Mấy ngàn bộ bạch cốt chất lên thành núi, oán khí lập tức ập vào mặt, có thể nuốt hồn đoạt xác.
Trần Phi tái trắng mặt, lùi lại vài bước, giẫm phải một cái đầu lâu khô.
"A tỷ, cẩn thận." Trần Lạc kéo nàng vào lòng. Tần Miễn thấy thế, thu lại cách tay vừa vươn ra, cau mày.
Lạc Tự Tỉnh hai mắt trợn trừng: "Đây đúng là chú trận tế bằng máu người! Người bị nguyền rủa là ai?" Trong lòng hắn đã sớm sóng cuộn ầm ầm, lửa giận hừng hực không dằn xuống được.
"Sau khi phá trận mới có thể làm lộ ra ngày sinh tháng đẻ của người bị nguyền rủa." Trọng Mộc nhìn xung quanh, tiến về phía cái đỉnh đồng rất lớn để trong một góc gần đó.
Lạc Tự Tỉnh cùng Lạc Tự Ngộ đi theo, liền thấy trong đỉnh kia vậy mà đựng đầy máu.
Tuy đã nhiều năm trôi qua, máu trong đỉnh vẫn như bị lấy ra chưa lâu, hoàn toàn đỏ tươi, tỏa lên mùi máu nồng nặc.
Tần Phóng kinh ngạc nói: "Máu này không khác gì hai mươi năm trước đây, là vì dùng để thiết trận ư?"
"Không, oán khí quá nặng, sắp sinh ma." Trọng Mộc thản nhiên nói, sắc mặt lại cực kỳ nghiêm trọng, "Khi sư huynh đi tra chú trận dùng vạn người tế do thuộc hạ của Hoàng hậu thiết lập, có gặp huyết ma mới sinh ra. Oán khí biến thành ma, bị ý muốn báo thù chi phối, cực kỳ khó đối phó. May là hôm nay chúng ta vào đây, nếu không, một năm nữa, huyết ma sinh rồi, không chỉ Tần Phủ mà Nội thành, Hoàng thành e rằng cũng chịu tai ương."
Nghe vậy, môi Tần Miễn hơi giật giật, nhưng vẫn chưa lên tiếng.
Trong hai bàn tay của Trọng Mộc bốc lên ngọn lửa màu xanh lam, phóng vào trong đỉnh.
Ngọn lửa tiếp xúc với máu tươi, bỗng nhiên bùng lên cao tới mấy trượmg, vây chặt quanh đỉnh đồng, đốt lên rừng rực.
Trong lửa mơ hồ truyền tới tiếng gào thét rống giận, khiến người ta không rét mà run.
"Đa tạ Trọng Mộc tiên sinh." Tần Phóng nhỏ giọng nói.
"Không cần tạ ơn, là việc nằm trong bổn phận mà thôi." Trọng Mộc mặt hơi tái, lập tức ngồi xuống điều khí, "Linh lực của ta hao tổn quá nhiều, không thể phá trận. Để hôm khác đưa sư phụ và sư huynh tới. Còn về người bị trận nguyền rủa, ta chỉ cón thể nhìn ra là người mang huyết mạch hoàng thất, một nữ một nam."
Hắn vừa dứt lời, mọi người đều biến sắc.
Nữ tử bị nguyền rủa hơn hai mươi năm trước, ngoài Trần Phi ra không còn ai khác.
Khuôn mặt Trần Phi trắng bệch, nàng lại nhướn mày bật cười, giọng nói trong trẻo êm tai: "Thật hay, thật hay lắm."
"A tỷ." Trần Lạc có chút lo lắng mà nhìn nàng.
Trần Phi tự tránh khỏi hắn: "Không ngờ được, ta lại ở lại nơi đã nguyền rủa ta nguyên một năm."
"Công chúa..."Tần Miễn lo âu gọi một tiếng.
"Được lắm." Trần Phi cũng không để ý tới hắn, cười nói, "Tiên sinh, người còn lại nhất định là cậu không nghi ngờ gì."
"Có lẽ vậy." Trọng Mộc nói, không khẳng định cũng không phủ định.
Lạc Tự Tỉnh cắn răng, nói: "Trọng Mộc, để vài ngày nữa hẵng mời Quốc sư." Nơi này là chứng cứ quan trọng cho hồ ly, thậm chí có thể nói là một thứ có thể quyết định được thắng bại. Nếu khi chưa chuẩn bị thỏa đáng đã để Quốc sư, Hoàng đế biết được, sẽ không thể tận dụng.
"Dù sao thì cũng trong vòng hai ngày thôi." Lạc Tự Ngộ cũng nói, "Kéo dài thêm hai ngày chắc không sao."
Tần Phóng cũng tiếp lời: "Tiên sinh đã giải trừ những thứ che giấu chú trận, còn có thể giấu được bao nhiêu ngày?"
"Với công lực của sư phụ, không tới ba ngày nhất định sẽ phát hiện ra. So với chờ ngài phát hiện được, không bằng cứ nói thẳng ra, thỉnh ngài nể mặt Chiêu Vương điện hạ mà quan tâm một chút."
"Lời ấy rất phải. Trọng Mộc, vậy giao cho ngươi."
"Được, dù sao ta cũng coi như là người phái Chiêu Vương."
Sự tình xem như đã được giải quyết bước đầu, tất cả mọi người cùng thoáng nhẹ nhàng thở ra.
Tần Phóng quay đầu lại, nhìn về phía Tần Miễn: "Miễn, ngươi cho rằng phụ thân của chúng ta là người ngu trung đến mức tàn sát người vô tội, thiết hạ chú trận sao?"
Tần Miễn giật mình, nở nụ cười khổ: "Ta đương nhiên không biết phụ thân sẽ làm việc cấm kỵ đến thế này. Nhưng sự thật ở ngay trước mắt–"
Tần Phóng nghe vậy, thở dài nói: "Phụ thân của chúng ta không phải là kẻ ngu trung vô lương tâm. Ngươi có hiểu ý ta không?"
Tần Miễn cả người cứng đờ, mặt cắt không còn giọt máu, khàn khàn nói: "Đại ca, ý ngươi là..."
Tần Phóng nghiêng người nhìn Lạc Tự Tỉnh đang áy náy đầy mặt: "Người chết trên chiến trường không phải là phụ thân của chúng ta. Phụ thân từ hơn hai mươi năm trước đã tự vẫn tạ tội. Ta sở dĩ biết đến nơi này, cũng là vì theo đuôi ngài tới. Năm đó ngài can gián Tích Vương mấy lần không được, lại không thể đi theo người mình hướng về, cho nên chỉ có thể lựa chọn con đường chết."
Mọi người vô cùng khiếp sợ, đều tỏ vẻ kinh dị. Hóa ra vị Tần Tả tướng quân bọn họ nhìn thấy khi xưa hoàn toàn không phải người thật!