Mùa thu là mùa thu hoạch.
Trước Trung Thu, cuối cùng chúng tôi cũng được nhận tiền thưởng nửa năm. Như thường lệ, tiền mặt được phát đến tay chúng tôi, ba xấp dày cộm. Đồng thời, tiền thưởng lễ của trụ sở chính và của chi nhánh cũng được phát đến tay chúng tôi dưới hình thức thẻ mua sắm.
Tiểu Lý lại đang lên kế hoạch phá gia đốt tiền của nó. Nó và chị Tào bàn xem có nên mua bộ trang điểm hơn bảy ngàn tệ không. Tôi cầm mớ tiền mệnh giá lớn mới tinh nhẩm tính. Theo quy tắc cũ, tiền thưởng phải chia cho mẹ theo tỉ lệ “mẹ bốn tôi sáu”. Lần này chắc phải năm năm rồi. Vì từ khi Mộ Vũ dọn đến nhà mới, tôi gần như tiêu hết tất cả thời gian rảnh ở chỗ hắn. Lúc đầu hứa với mẹ mỗi tháng về nhà một lần, nay bấm tay nhẩm tính, từ lần về nhà cuối cùng đến nay đã hơn hai tháng rồi, có thể dễ dàng nhận ra sự oán trách của các cụ trong cú điện thoại gia đình tối qua. Tôi cũng thấy mình có chút “có vợ quên mẹ”, nên chỉ có thể bù đắp một tí cho ba mẹ bằng vật chất.
Trung Thu đợt này chắc chắn phải về nhà. Thế nhưng, Mộ Vũ bảo ông chủ họ cũng quyết định đóng cửa ngừng kinh doanh ba ngày, còn phát cho mỗi người hai trăm tệ… Tận ba ngày. Nghĩ đến những kỳ vọng thấp thoáng trong đôi mắt của Mộ Vũ khi hắn kể tôi nghe chuyện này, xương cốt tôi mềm nhũn.
“Xem mày kém cỏi chưa kìa!” -Lúc gọi điện, Ngô Việt đã dìm tôi như thế: “Ba ngày thôi mà? Mày nhìn mày cứ bám nó như sam ấy… Nhỡ hôm nào mày với thằng họ Hàn đó bể, chắc mày sẽ chết quá!”
Tôi nói: Cút mẹ mày đi, sao mày không biết tích tí khẩu đức vậy…tao mà chết cũng sẽ kéo mày theo lót xác…
Ngô Việt nói: “Thực ra đơn giản lắm. Dẫn người ấy của mày về cùng là được chứ gì…”
Chuyện này tôi đã nghĩ đến từ lâu rồi, dù gì Trung Thu Mộ Vũ cũng không về nhà, có điều tôi không biết phải nói với gia đình thế nào. Từ nhỏ đến lớn, dù tôi không đến mức ngoan, nhưng cũng chưa làm qua chuyện gì trái với đạo lý luân thường. Đặc biệt là sau khi lớn một tí, biết tim mẹ tôi không được khỏe, tôi càng không dám làm bà lo lắng sốt ruột. Dù tôi có kém cỏi thế nào, “nói như rồng leo, làm như mèo mửa”, đôi khi còn lộn xộn, không có bản lĩnh gì lớn, còn có chút tật xấu của con một, nhưng gặp ai họ cũng bảo con trai mình ngoan như thế nào, hiếu thảo ra sao, không khiến họ phải lo lắng. Giờ bỗng dưng thằng con bình thường đến mức không có điểm nào xuất chúng của họ nói với họ rằng mình đang thích một thằng đàn ông khác. Chuyện này e là họ rất khó chấp nhận.
Quả tim yếu ớt của mẹ tôi, tôi nâng còn nơm nớp sợ vỡ, sao dám để nó va đập như vậy?
Nhưng, tôi thực sự thích Hàn Mộ Vũ. Kiếp này tôi đã nhắm chắc hắn rồi, không thể thay, không thể đổi, dù ai phản đối cũng vô ích, ba mẹ cũng không được. Lớn từng này, tôi chưa làm việc gì kiên định đến thế, hết lòng đến thế…ngoại trừ yêu hắn. Tôi biết chuyện này có chút vượt quá giới hạn, tôi biết ba mẹ luôn mong tôi tán được một cô vợ về cho họ, nhưng chuyện đó hiển nhiên là không có cửa rồi. Thế nên hãy cho con được buông thả một lần, được hồ đồ một lần này, và ba mẹ hãy dung túng cho con một lần này nữa thôi. Dù có trợn mắt dựng râu, dù có đập bàn đập chén, dù có lên chổi lông gà, con cũng xin chịu. Chỉ cần sau những điều này, ba mẹ vẫn cho con khép nép châm nước rót trà, đấm lưng bóp vai cho ba mẹ, cho con bóc tỏi lựa hành, chà đĩa rửa bát cho ba mẹ… Chúng ta là người một nhà, con là đứa con trai mà ba mẹ đã thương yêu nửa đời, chắc ba mẹ sẽ không vì chút chuyện này mà bỏ con đâu nhỉ…chắc không đâu nhỉ…không đâu nhỉ…
Tôi thực sự không dám chắc, đau đầu than vắn thở dài.
“Tao biết mày lo cô không chịu được. Giờ có bắt tụi mày thừa nhận ngay đâu? Cứ ra mắt trước, để lại ấn tượng tốt, dù gì chuyện này muốn phụ huynh đồng ý cũng rất khó. Nếu mày đã “chắc như trái bắp” thì chắc cũng đã chuẩn bị trường kỳ kháng chiến rồi đúng không?” -Ngô Việt nói.
Phải, nó nói đúng. Lửa nhỏ nấu chậm, từ từ thẩm thấu. Tôi không tin là với da mặt dày vô địch cộng với sự dày công tỉ mỉ này mà không khuyên được hai ông bà lão mềm lòng đó. Hơn nữa, sao họ có thể nhẫn tâm bắt con trai mình từ bỏ người nó yêu nhất trong đời được?
“Được, cứ vậy đi.” -Tôi hạ quyết tâm, bỗng chốc phấn chấn hẳn lên.
Ngô Việt im lặng một lúc, rồi nói một câu không đầu không đuôi: “Với lại, An Nhiên, tốt nhất là mày nên bớt bớt đi…”
“Ý mày là sao?” -Tôi không hiểu.
“Ý là mày nên bớt bớt đi. Mày không thấy bộ dạng của mày lúc này đâu…”
“Bộ dạng tao như thế nào?”
“Thì…An Nhiên, mày thấy anh mày tiếp xúc với nhiều cô như vậy, cũng có cô mà tao đặc biệt thích, nhưng thích đến đâu đi chăng nữa, tao cũng không như mày bây giờ…”
Tôi thế nào hả tôi? -“Tao thế nào? Ngô Việt, mày muốn nói gì?”
“Thế nào? Ánh mắt mày nhìn thằng họ Hàn kia trông như bị ám. Tao cũng không biết nói sao nữa. Tóm lại là trông hãi hùng lắm.”
“Đâu có khoa trương như vậy?” -Tôi cười thẹn thùng.
“Thật đấy…tao không đui, tao thấy rõ rành rành. Mày như vậy là quá rồi, thực sự quá rồi, bớt bớt lại đi, tém lại một tí, đừng bạt mạng như thế… Yêu đương thôi mà…” -Ngô Việt bỗng dưng tức tối: “Mày xem nó chỉ cao hơn tao, đẹp trai hơn tao một tí? Bố phục dịch hầu hạ cho mày bao nhiêu năm đây, mà còn không bằng một cái nhìn của người ta!”
Nói xong cả hai chúng tôi đều bật cười. Hai chuyện này làm sao như nhau được? Một người là anh em tốt nhất của tôi, một người là người yêu quý báu nhất của tôi.
Nhưng bạn bè lâu năm chính là như vậy: có gì không cần phải nói quá nhiều; cái gì cũng hiểu, cái gì cũng thấy, nên mới không phải che giấu nó điều gì, nghĩ sao nói vậy; nó hiểu hay không cũng không sao, vì nó nghe.
“Ngô Việt.” -Tôi hít sâu một cái, sau đó thở dài: “Tao yêu nó, đặc biệt yêu nó. Nó cũng yêu tao, tao có thể nhìn thấy được. Mày không biết cảm giác đó tốt như thế nào đâu. Thỏa mãn gấp bội, vui sướng gấp bội. Tao mặc kệ mày thấy chuyện này kỳ lạ và biến thái đến mức nào, dù sao đi chăng nữa, tao cũng sẽ như vậy, muốn hết cũng không được…”
“Đồ kém cỏi.” -Ngô Việt hạ giọng chửi một câu, cuối cùng vẫn khuyên tôi: “Chừa đường lui cho mình…Chuyện trên đời sao có thể biết trước được?”
Chuyện trên đời quả thật không thể biết trước được, vì cuộc sống tràn đầy biến số, mà rất nhiều người trong chúng ta vẫn chưa thể nhận ra manh mối tiềm ẩn đó.
Tôi gọi điện cho Mộ Vũ trong lúc trực ca tối, nói trước với hắn về kế hoạch và dự định dẫn hắn về cùng. Tôi tưởng hắn sẽ chần chừ, ai dè hắn chẳng đắn đo bao nhiêu đã bảo được, nghe anh hết. Sau đó tôi lại gia công những gì Ngô Việt nói với tôi, kể lại đơn giản cho Mộ Vũ nghe với tiền đề không bán đứng anh em. Cuối cùng tôi hỏi hắn một cách gian xảo: “Mộ Vũ, cậu thấy tôi có nên bớt bớt lại không?” -Ở đầu dây bên kia, Mộ Vũ bất ngờ nghĩ ngợi nghiêm túc, sau đó khẳng định nói: “Có!”
“Tại sao?” -Tôi hỏi.
Mộ Vũ trả lời: ‘Chúng ta còn phải sống cả đời với nhau, sợ sau này anh hết sức.”
“Xí, bố sẽ cho mi thấy kỳ tích chạy marathon với tốc độ thi chạy 100 mét…” -Tôi hừng hực ý chí.
Bấy giờ chúng tôi đều cảm thấy tương lai quá dài, thời gian sẽ mài mòn sự nhiệt tình, giống như marathon sẽ tiêu hao thể lực. Sau này nhận ra cuộc sống không phải là marathon, có đường băng cho bạn chạy; cuộc sống là một cuộc thi việt dã, đang đi thì chợt nhận ra cụt đường rồi.
Hôm sau, Mộ Vũ đi mua đồ với ông chủ, không có thời gian đích thân đến ngân hàng, dặn tôi chuyển một nghìn rưỡi tệ từ trong thẻ hắn về nhà hắn rồi rút số tiền còn lại ra. Tôi vừa thao tác, vừa giả vờ oán trách: bộ tưởng tôi là người giữ tiền nhà cậu thật à.
Nhớ có một lần trò chuyện, Mộ Vũ hỏi tôi: “Nếu tôi không nói cho anh biết mật mã, anh có rút tiền trong thẻ của tôi được không?” -Tôi đắc ý nói: “Về mặt thao tác thì chỉ cần tôi biết số thẻ của cậu là tôi có thể rút. Tất nhiên quy định nghiêm cấm điều này, trừ phi tôi điên rồi.”
“Thế gửi tiền ở ngân hàng các anh cũng nguy hiểm phết…” -Mộ Vũ nói.
“Ừa…Haizz, ý cậu là sao? Bộ sợ tôi lấy tiền cậu hả?” -Tôi trừng mắt lên.
“Không phải vậy, chỉ là cảm thấy công việc phụ thuộc vào sự tự giác này thật khó kiểm soát.” -Hắn xoa đầu tôi dỗ dành: “Hơn nữa, chút tiền của tôi…sợ là anh cũng chẳng thèm.”
Sao lại không “thèm”… Mỗi một cắc của hắn tôi đều rất trân trọng, còn trân trọng hơn cả tiền của tôi nữa. Có điều lần này tôi quyết định nhẫn tâm bắt hắn phải tốn kém một phen.
Hắn hỏi tôi đến nhà tôi nên mua gì. Tôi nghĩ ngợi cả buổi. Mẹ tôi thích đồ gia dụng điện tử. Ba tôi ngoài thích đọc sách ra còn thích uống mấy li, nhưng bị mẹ tôi trấn áp nên cũng không dám uống nhiều. Theo như tin tức đáng tin của ba tôi, gần đây mẹ tôi cứ lải nhải đòi mua một cái lò nướng. Tôi gọi điện về bảo chuyện này để tôi lo, còn nói với họ là tôi sẽ dẫn một người bạn về nhà. Lúc đầu hai người còn hết sức mừng rỡ tưởng là bạn gái, tôi nói không phải, mẹ tôi oán trách: Khi nào mày mới tìm được người yêu dắt về cho tao xem hả? Tôi nửa đùa nửa thật nói một cách nghiêm túc: Quan hệ của con và người này còn thân thiết hơn cả người yêu nữa.
Tôi được nghỉ sớm hơn Mộ Vũ một ngày, rảnh nên ra lượn lờ ở trung tâm thương mại. Khi Mộ Vũ tan làm đi qua, tôi gần như đã lựa xong thứ muốn mua. Chỉ vào cái lò nướng bảy trăm hơn của Suning, tôi nói với Mộ Vũ: xem như đây là quà ra mắt của cậu tặng mẹ chồng nhé. Tên đó bèn ngoan ngoãn chạy ra quầy thu ngân tính tiền.
Thẻ mua sắm của trung tâm thương mại này không áp dụng cho đồ điện tử Suning, nhưng những thứ khác đều xài được. Những thứ tôi muốn mua đều được thanh toán bằng thẻ mua sắm, cảm giác như đồ không lấy tiền. Tôi nhanh chóng vơ vét một đống thứ, bao gồm rượu cho ba tôi và các sản phẩm lễ hội khác.
Lúc mua gần xong, Mộ Vũ bỗng dưng hỏi tôi: “An Nhiên, anh thấy tôi có phải mua một cái áo mới không?” -Hắn hỏi với vẻ mặt nghiêm túc đến nỗi khiến tôi thoáng ngẩn người.
Bấy giờ tôi mới nhận ra Mộ Vũ không hề bình tĩnh vững vàng như cách hắn thể hiện ra. Phải đi gặp ba mẹ tôi, hắn cũng hồi hộp, tuy không rõ. Có thể hắn cảm thấy chuyện này phải trịnh trọng một chút trông mới có thành ý, tôi lại thấy không cần thiết, một là ba mẹ tôi không lắm chuyện như vậy, hai là mấy bộ quần áo của Mộ Vũ tuy không có kiểu cọ hay chất lượng gì, nhưng may mà đẹp trai nên mặc gì cũng có sức sống. Có điều, hiếm khi tên đó chủ động yêu cầu ăn diện như vậy, nhất định phải khích lệ.
Tôi gật đầu, vờ vịt nói: “Tính ra nên mua một cái áo đàng hoàng thì hơn.”
Sau đó, để tìm ra cái áo đàng hoàng đó, chúng tôi đã chạy khắp khu thời trang nam của trung tâm thương mại.
Tôi luôn nghĩ rằng Mộ Vũ không đi làm người mẫu thì rất là tiếc, lúc thử đồ mới nhận ra đâu chỉ đáng tiếc, mà hoàn toàn là lãng phí. Lấy bất kỳ một mẩu quần áo nào, người ta cũng có thể mặc ra kiểu ra dáng. Chị bán hàng muôn phần niềm nở. Chỉ tiếc là cứ báo giá xong là người đó kiên quyết lột áo bỏ đi.
Lượn hết nửa vòng, Mộ Vũ nói: Hay là thôi nhỉ, không mua ở đây nữa, đắt một cách quá đáng, cái nào cũng phải một ngàn hơn.
Tôi bảo: Người ta đắt chắc chắn là có cái lý của người ta. Tôi quẹt thẻ mua sắm là được chứ gì?
Mộ Vũ: Không cần.
Tôi bảo: Tôi cho cậu ghi nợ.
Mộ Vũ cố chấp: Không.
Trên phương diện tiền, Mộ Vũ đã rất lâu không kiên trì như vậy. Bình thường hắn chỉ theo dõi sát sao cuốn sổ chi tiêu của tôi, thường hay đốc thúc tôi ghi cái này ghi cái nọ, còn chi li hơn cả tôi. Vì cuộc sống của hai chúng tôi hiện giờ đang lẫn vào nhau, hơn nữa cộng thêm tên Dương Hiểu Phi, rất nhiều thứ đều không rõ ràng. Ví dụ như tuy tôi ăn cơm ở chỗ họ, nhưng thỉnh thoảng tôi cũng bỏ tiền đi chợ; tôi dùng nước, dùng ga, dùng điện của nhà họ, đôi khi tôi cũng trả tiền điện hay gì đó cho họ. Những thứ này đâu thể nào tính được, chỉ đành ghi lại những món rõ ràng minh bạch. Bây giờ, trong rất nhiều chuyện, hắn đều có thể chấp nhận kiểu ghi nợ này. Hôm nay không biết lại lên cơn gì nữa.
Tìm hết một mạch, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy một cái rất vừa ý mình ở cửa hàng trong góc. Một chiếc áo khoác mỏng màu trắng xám với kiểu dáng đơn giản. Trong lúc tôi đưa tay ra, Mộ Vũ cũng bắt đầu đo tay áo. Ừa, hắn cũng ưng nó.
“Chào mừng quý khách đến với Mộ Vũ. Đây là kiểu mới cho mùa thu, nếu thích có thể thử ạ.” -Giọng nói của nhân viên phục vụ khá ngọt ngào.
Tôi và Mộ Vũ đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn tên tiệm của người ta. Hai chữ “Mộ Vũ” màu xám bạc in trên phông nền thuần đen, vừa giản dị vừa bắt mắt. Mộ Vũ nở một nụ cười nhàn nhạt. Còn thiện cảm của tôi dành cho cửa hàng này lập tức tăng lên năm mươi phần trăm. Mộ Vũ cầm chiếc áp khoác, lật giá lên xem, ra hiệu có thể đi rồi. Tôi nhìn nhãn giá một cái. Bảy trăm hơn. Có vẻ là cái rẻ nhất trong số quần áo chúng tôi vừa xem rồi. Hơn nữa tôi thực sự cảm thấy cái áo này rất đẹp nên ép Mộ Vũ đi thử. Mộ Vũ không muốn lắm. Nhân viên phục vụ cũng nhiệt tình khuyên nhủ. Hắn hết cách, đành phải đi vào phòng thử đồ. Tôi nhân chút thời gian đó lượn nhanh một vòng, bất ngờ nhận ra phong cách quần áo của hiệu này rất hợp ý tôi. Phần lớn đều là gam màu lạnh, cách phối màu cũng khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu.
Mộ Vũ mặc xong quần áo bước ra. Kết quả vẫn như mấy hiệu trước. Nhân viên phục vụ lập tức kêu lên “Hợp quá!”, “Đẹp ghê!” vân vân. Tôi đã nghe chán rồi, chẳng có gì sáng tạo cả. Thực ra tôi cũng không biết phải diễn tả Mộ Vũ như thế nào, nói chung chỉ cảm thấy những từ như “đẹp” và “hợp” đều quá đơn bạc, hoàn toàn không lột tả được ưu điểm của Mộ Vũ nhà tôi. Bất kể quần áo có đắt đến đâu, mặc lên người Mộ Vũ cũng chỉ có thể làm nền cho khí chất lãnh đạm sạch sẽ trên người hắn: hoặc là nhu hòa hơn, hoặc là lẫm liệt hơn. Cuối cùng thứ bắt mắt nhất luôn là người mặc bộ đồ, chứ không phải là bộ đồ đó.
Chiếc áo khoác trắng xám này trông sạch sẽ, ấm áp và còn có đôi chút giản dị, khiến Mộ Vũ trông thân thiện hoạt bát hơn hẳn. Tôi thích cảm giác này.
“Đẹp lắm, bộ này đi!” -Tôi chốt. Mộ Vũ soi mấy cái trước gương. Hắn cũng hài lòng, nhưng cuối cùng lại vạch nhãn giá ra, lắc đầu, đi về phía phòng thử đồ.
Tôi thấy hắn lại định từ bỏ, vội đi theo vào phòng thử đồ. Không gian nhỏ bé nhét hai thằng đàn ông chúng tôi vào thì có chút chật chội.
“Mua bộ này đi.” -Tôi nói.
Hắn cau mày: “Vẫn còn quá đắt…”
“Bảy trăm hơn, không đắt lắm…”
“Chẳng thấy đáng ở chỗ nào…” -Hắn bắt đầu gỡ nút.
“Mộ Vũ…” -Tôi thủ thỉ gọi hắn một tiếng, cố ý dịu giọng xuống.
Hắn đờ ra một cái, còn tôi thuận tay khóa cửa lại, bỗng nhiên ôm cổ hắn dán môi lên môi hắn. Mộ Vũ đơ ra hai giây, sau đó nhẹ nhàng ôm lưng tôi.
“Mộ Vũ, tôi thích cái này. Mua cái này nha…” -Tuy tôi gần như mơ màng trong cái ôm hôn của Mộ Vũ, nhưng tôi vẫn nhớ tại sao mình lại cả gan mạo hiểm quyến rũ hắn ở nơi công cộng.
Tôi đoán là mình sẽ thành công. Quả nhiên, Mộ Vũ không kiên trì nữa.
Lúc tính tiền, tôi quẹt thẻ, vì thẻ này sẽ được giảm mười phần trăm khi mua đồ ở trung tâm mua sắm này. Tôi giao kèo với Mộ Vũ là lát nữa hắn sẽ đưa tiền mặt cho tôi.
Chúng tôi vừa về đến nhà, Dương Hiểu Phi đã bưng ngay đồ ăn đã được hâm nóng ra cho chúng tôi. Tôi ngày càng cảm thấy gã mập này rất có dụng. Gã cũng không về nhà nên gã vừa nhìn chúng tôi ăn cơm vừa oán trách vợ chồng chúng tôi dẫn nhau về nhà bỏ lại gã một mình ở nơi đất khách quê người. Nhìn bộ dạng đáng thương của gã, tôi chia cho gã một hộp bánh trung thu to tướng và nhiều loại đồ ăn vặt khác từ trong đống đồ mới mua để thể hiện sự an ủi. Dương Hiểu Phi hớn hở bưng chúng về phòng mình…
Hơn chín giờ tối, Mộ Vũ tựa vào thành giường đọc sách, tôi nằm kế bên ghi chép chi tiêu.
Có: hiện kim 720.00
Có: Một cái lò nướng 750.00
Nợ: tiền đi xe 8.00
Có: tiền đi xe 7.00
Tôi viết xong đưa cho Mộ Vũ coi, để hắn xác nhận không có gì sai rồi lăn tay.
“An Nhiên, có hiện kim 720 là sao? Anh quẹt thẻ hết 718, tôi không tiền lẻ nên đưa anh 720, nên phải là có 2 tệ mới đúng chứ!” -Mộ Vũ thắc mắc.
“Cái này ấy à…vì thẻ mua sắm là của cơ quan phát, hơn nữa không thể đổi ra thành hiện kim, nên cậu cho tôi hiện kim xem như tôi lời.”
“Nhưng thẻ đó có thể xài như hiện kim trong trung tâm mua sắm. Không được, sửa lại thành hai.”
“Sao lại không được? Cậu là kế toán hay tôi là kế toán… Tôi bảo bao nhiêu là bấy nhiêu! Mau lăn đi!” -Tôi kéo tay hắn chấm vào mực in rồi định ấn lên sổ nợ thì hắn phản kháng. Thế là nhặng xị cả lên. Cuối cùng tôi đấu không lại hắn, bị ép sửa lại theo ý hắn. Tôi không sợ hắn uy hiếp, chỉ sợ hắn nói năng nhẹ nhàng.
“Giờ trên người tôi chỉ còn không tới ba trăm tệ.” -Mộ Vũ ôm vai tôi, lãnh đạm nói. Chuyện này tôi biết. Tiền là tôi rút cho hắn, tổng cộng cũng chỉ một nghìn tám hiện kim, trừ quần áo và lò nướng, đúng là còn hai trăm hơn. Lúc đầu tôi định chuyển bảy trăm mấy tệ mà hắn cho tôi vào lại thẻ hắn, nhưng sau đó nghĩ làm vậy không tốt, hắn không đồng ý tôi mua cho hắn, thậm chí không đồng ý ghi nợ, hắn muốn tự mua, nếu hắn biết tôi làm thế chắc chắn sẽ không vui.
“Vẫn cảm thấy cái áo không đáng hả?” -Tôi hỏi với chút chột dạ. Thực ra tôi cũng đang nghĩ liệu mình có bướng bỉnh và làm khó người khác quá không, vì mình thích nên ép hắn mua một cái áo thực sự quá đắt đỏ với hắn.
Nhưng Mộ Vũ lắc đầu, nói: “Vì anh thích, nên nó đáng…”
Tôi lấy mặt cọ vào tay hắn, tỏ ra hối lỗi. Hắn bẹo má tôi, sau đó từ từ trở người, choàng tay qua eo tôi, đầu tựa lên ngực tôi, nơi trái tim đang đập, im lặng không nói gì.
Mộ Vũ rất hiếm khi như thế, im lặng đến mức có chút dễ vỡ. Tôi vỗ nhẹ lưng hắn, hỏi nhỏ: “Sao thế?”
Hắn trả lời: “An Nhiên, tôi lo.” Chú thích:
Mình xin tóm tắt lại đoạn tính tiền xoắn não của hai bạn: An Nhiên dùng 718 tệ trong thẻ mua sắm để mua áo cho Mộ Vũ. Mộ Vũ trả lại 720 tệ tiền mặt. An Nhiên ghi vào sổ là mình nhận được 720 tệ. (Nhưng ổng không ghi là trước đó mình đã ứng trước 718 tệ. Nếu nhìn tổng số nợ thì kiểu ghi này đồng nghĩa với việc Mộ Vũ được trừ nợ 720 tệ, vì tiền mua chiếc áo không được tính vào (xem như cho) nên khoản 720 tệ đó có thể dùng để xí xóa những khoản khác. Đây cũng là lý do tại sao Mộ Vũ không đồng ý. Mộ Vũ bắt An Nhiên sửa lại là An Nhiên nhận được 2 tệ. Lưu ý: Cách ghi chép chi tiêu của An Nhiên trái với quy tắc kế toán thông thường. Trong sổ của An Nhiên, có = thu, nợ = chi.