Tính Toán Chi Li

Chương 58: Du lịch (2/2)




Mộ Vũ mượn thuốc chống muỗi của mấy con bé, bôi lên lưng tôi. Con bé tóc ngắn xinh xắn thấy tay phải hắn đang băng bó, muốn giúp thì bị hắn thẳng thừng từ chối. 

Tôi không nhìn thấy, nhưng nghe Mộ Vũ nói trên lưng tôi có tầm mười mấy đốt đỏ, trải dài từ vai đến khu vực bên dưới xương sườn, trông như một đường vẽ chéo. Thuốc đó bôi lên có cảm giác mát lạnh. Mấy chỗ đau ngứa cũng đỡ hơn nhiều. Có điều, động tác bôi thuốc vốn rất đàng hoàng, nhưng sau khi hắn làm chuyện to gan vừa rồi và nói mấy câu lộ liễu trắng trợn đó, những cái xoa nắn lúc nhẹ lúc mạnh trên tay hắn cũng trở nên đặc biệt dâm tà. Hơn nữa, tôi chỉ có một đường chéo cần phải bôi thôi, nhưng bàn tay đó lại sờ một lượt hết cả tấm lưng của tôi. Chẳng biết đang bôi thuốc hay đang kì lưng nữa. Tôi lén nhìn hắn. Quả nhiên tên đó vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc như thường lệ. Trong đầu tôi hiện lên một câu cụm từ đặc biệt hợp cảnh: bày đặt đạo mạo. 

Trong lúc tôi đang sỉ vả hắn trong bụng, Mộ Vũ bỗng nhiên thì thầm một câu: “Quả thật không nên leo Trường Thành!”

Tôi đồng tình từ tận đáy lòng: “Đúng thế! Nóng chết đi được, mệt chết đi được, còn bị sâu cắn nữa…”

Hắn nhìn tôi một cái đặc biệt ý nhị, bỗng dưng lắc đầu. Đồng thời, ngón tay không an phận trượt dọc từ sống lưng xuống thẳng lưng quần jeans của tôi. Cảm giác tê rân xộc thẳng lên não. Tôi không chịu được, nhảy sang một bên. Tên đó muốn gợi tình mà không nhìn thời gian, địa điểm, nhân vật, hoàn cảnh gì hết. Quá táo bạo quá lộ liễu!

Mộ Vũ cũng không để bụng phản ứng của tôi, mà quay sang cầm áo sơ mi đi ra chỗ khác giũ lấy giũ để. Giũ xong, hắn còn cẩn thận kiểm tra tới lui một lượt. 

Tôi trả thuốc lại cho con bé tóc ngắn. Nó chỉ vào Mộ Vũ, hỏi tôi: “Anh ơi, anh ấy là em trai anh thật hả?”

“Thật!” Nhỏ hơn tôi không phải em tôi, là gì?

“Tình cảm của hai anh em tốt thật!”

“Đúng thế!” -Tôi giương mày một cách đắc ý. 

Nào ngờ con bé vặn vẹo một hồi, bèn hạ giọng hỏi: “Thế anh ấy có bạn gái chưa ạ?”

…Tôi biết ngay mà… Đồ lòng lang dạ sói… Nhưng, em gái à, cưng không được dòm ngó “cục vàng cục ngọc” của anh!

Tôi cười một cách vừa bộc trực vừa khác thường: “Người đẹp à, người đẹp nghĩ với điều kiện ngoại hình của nó mà có thể không có bạn gái à?”

Con bé chớp chớp đôi mắt to và rõ ràng có chút thất vọng khi cảm nhận được sự khẳng định trong lời nói của tôi, nhưng vẫn không cam tâm hỏi: “Thế sao anh ấy không đi du lịch với bạn gái ảnh?”

Thị lực có vấn đề à? Có một anh đẹp trai như tôi đi cùng thì còn cần gì bạn gái nữa?

Tôi nói với giọng điệu đương nhiên: “Có bạn gái cũng đâu thể đi đâu cũng dẫn theo, hơn nữa nó ghét kiểu bám người lắm!”

Con bé bĩu môi, mặt mày ủ rũ, nhưng cuối cùng vẫn nở nụ cười với tôi, tự an ủi bản thân: “Cũng phải, trai đẹp ngắm thôi là nên thỏa mãn rồi. Chứ thực sự có bạn trai đẹp trai như vậy, chắc là đi đâu cũng phải lo lắng?”

Tôi vô cùng đồng tình, gật đầu. Các cô lăm le dòm ngó như vậy thì đúng là đi đâu cũng không yên lòng!

Bỗng dưng tôi cảm thấy vô cùng may mắn. May mà nhà Mộ Vũ không giàu, cuộc sống đủ khổ, buộc hắn chưa tốt nghiệp cấp ba đã phải bôn ba ngược xuôi làm thuê để duy trì miếng cơm manh áo nên không có cơ hội tiếp xúc với con gái. Trong trường nhiều đứa mê trai như vậy, người như hắn mà đi học đại học thật, chắc tôi đã hết cửa từ lâu rồi. 

Tôi quay đầu lại nhìn. Bên đó, công cuộc kiểm tra của Mộ Vũ cuối cùng cũng kết thúc. Sau khi xác định trên áo không còn những con sinh vật có thể nhìn thấy bằng mắt thường, hắn mới đem qua cho tôi mặc vào. Tôi nhìn hắn chăm chú cài cúc áo cho tôi, vẻ mặt bất giác rạng rỡ. Hắn không hiểu đầu đuôi ra sao, nhưng khóe miệng vẫn vẽ lên một đường cong dịu dàng. 

Trong giây phút hạnh phúc thái quá đó, một cảm giác lo sợ mất đi dâng lên trong lòng tôi. Nếu không vì điều kiện trước mắt không cho phép, tôi thực sự muốn nhào tới ôm hắn, hôn hắn, nghe hắn nói yêu tôi, không ngừng xác định hắn là của tôi mãi đến khi già đi. 

Lúc chúng tôi đến được ngôi miếu trong truyền thuyết đã là giữa trưa. 

Đó chỉ là một ngôi miếu rất nhỏ, đến tên cũng không thấy. Trước cổng đặt một chiếc hương lư khổng lồ ở chính giữa. Trong đó toàn là những nén nhang liêu xiêu của khách du lịch. Trong không khí ngập tràn mùi hương ngọt ngào của hương liệu đã hơ qua lửa. Hai bên cổng là những người bán nhang đèn. Hễ có người đi qua, các con buôn lại hò hét chèo kéo, vô cùng náo nhiệt. Hai con bé cũng chẳng quan tâm bên trong cung phụng phật gì, mỗi người cứ mua một bó hương trước đã. Tôi không tin cái này. Tôi cảm thấy bản chất của việc tốn tiền mua hương đi đốt chẳng khác gì đốt tiền. Tôi hỏi Mộ Vũ: Muốn cúng bái không? Mộ Vũ cũng lắc đầu. 

Bấy giờ, chúng tôi đều không tin thần phật, không biết kính sợ. Chúng tôi đi lại giữa trần thế rối ren phức tạp mà không thấy đôi tay Định mệnh đang thêu dệt cơ duyên.

Mua nước xong, tôi nghĩ dù gì cũng đến cửa chùa rồi, bèn kéo Mộ Vũ chen vào theo dòng người.

Vào rồi mới thấy ngôi miếu này to hơn tưởng tượng một chút. Nói một cách chính xác thì bố cục có chút giống kiểu tứ hợp viện ở Bắc Kinh. Phần nằm ở phía Bắc hướng về phía Nam là chính điện. Bên trong cung phụng một bức tượng vàng trông như bồ tát ngồi trên đài sen. Vì không gian nhỏ nên phật trông rất cao lớn, khiêm tốn cung thuận, hiền hậu trầm tĩnh. Rất nhiều người quỳ xuống dập đầu trước tượng phật. Tôi thì hứng thú với cây cổ thụ ở góc sân hơn. Không như như những cây cổ thụ ở các địa điểm tham quan khác, cây này không được rào lại hay treo bảng viết cây gì, bao nhiêu tuổi, thực vật bảo tồn cấp mấy của quốc gia. Nó chỉ đứng đấy, cô đơn trơ trọi, thân cây đen nhánh, cành lá sum suê. Tôi chắc chắn nó là một cây cổ thụ, vì nó to quá, đường kính ước chừng được tầm một mét rưỡi. Khi có gió lùa qua, cành lá đung đưa, cả cái cây lắc lư một cách lười biếng, như có sinh mệnh. 

Dưới cây có cái bàn đá. Mộ Vũ nhìn lướt qua rồi đi sang bên đó. Tôi thấy hắn nhặt que gỗ dẹp ở trên bàn lên, nói với tôi: “An Nhiên, anh nghĩ đây là gì?”

Tôi đón lấy. Que gỗ có chất liệu là tre. Một đầu rộng một đầu hẹp. Bên đầu rộng có hai câu nói được viết sóng đôi theo chiều dọc bằng chữ Khải màu đen: “Phong hồi đồ lao thanh điểu phi, vân thâm bất kiến sơn dữ đường…” Nghĩa là Đường núi quanh co chim bay phí sức, sương che chẳng thấy núi và đường…*** Tôi đang nghiên cứu thì một cậu thanh niên mặc áo tăng sư nâu nhạt từ bên cửa phụ bên hông thò đầu vào. Y nhìn que gỗ trong tay tôi qua cặp kính gọng đen to tướng, nói: “Thưa hai vị, đây là lá xăm bị mất trong một sự kiện mà chúng tôi vừa tổ chức..”

“Ừa…” -Đồ của người ta thì trả người ta thôi. Đưa cho y xong, chúng tôi định rút. Nào ngờ người thanh niên mặc áo tăng đã cản chúng tôi lại, bảo: “Nếu hai vị đã nhặt được lá xăm này, hay để tôi phán cho hai vị một quẻ…”

“Có lấy tiền không?” -Phản ứng đầu tiên của tôi là hỏi vụ đó. Kiểu địa điểm du lịch này, kiểu gặp gỡ tình cờ này, người thanh niên nhỏ tuổi không đáng tin này, nhìn thế nào cũng như có sự sắp đặt từ trước. Bổn nhân đã qua cái tuổi tin là “trên trời sẽ có bánh rơi xuống” rồi. 

Người thanh niên nở một nụ cười: “Miễn phí.”

Nói rồi, y nhìn lướt qua que xăm tre kia một cái. Không phải tôi khoa trương, mà thực sự chỉ nhìn lướt qua một cái thôi. Sau đó, y bắt đầu chậm rãi nói: “Thí chủ muốn cầu gia trạch, cầu bình an, cầu tiền đồ hay cầu nhân duyên ạ?” -Tôi và Mộ Vũ nhìn nhau một cái, vừa định mở miệng bảo cầu nhân duyên, thì người người đó không đợi tôi mở miệng đã bĩu môi cau mày nói luôn là: “Cầu gia trạch thì đa sự, cầu bình an thì hiểm nhiều, cầu tiền đồ thì nhiều cam go, cầu nhân duyên thì lắm trắc trở…”

“Hả!” -Tôi hơi giật mình một cái, thầm nghĩ mình xui đến thế sao? Người đó thấy tôi có chút rung động, vội giải thích với tôi rằng: “Anh xem này. Phong chiết ngô đồng tê vô xứ, vũ đả bạch phàm lộ nan y. Nghĩa là gió bẻ ngô đồng không nơi trú, mưa bật buồm trắng đường khó đi***. Hiển nhiên là trăm việc không thuận lợi…”

Xí, quả nhiên là bẫy! Tưởng tôi mù chữ à? Có phải tôi không đọc được chữ trên xăm tre đâu, mà nói nhăng nói cuội với tôi. Đúng là sỉ nhục trí tuệ của tôi mà. Mộ Vũ kéo tôi xoay người bỏ đi. Nhưng tôi nháy mắt ra hiệu với hắn, rồi kéo hắn lại. 

Dù gì cũng không vội, tôi nổi hứng chòng ghẹo, bèn giả vờ hỏi một cách lo lắng: “Thế phải làm sao?”

Người thanh niên mặc áo tăng thấy tôi động lòng, hai mắt toát lên thứ ánh sáng gian trá. Y lập tức đề xuất phương án giải quyết: “Thưa hai vị, hôm nay vừa hay có cao tăng đến miếu mình giảng kinh, chiều nay sẽ đi. Hai vị gặp được âu cũng là duyên phận hiếm có. Hay để cho cao tăng phá giải… Có điều…” -Y đẩy cặp kính khung tấm trên sóng mũi lên: “Cần tí tiền nhang đèn…”

“Bao nhiêu?” -Tôi hỏi. 

“Vậy phải xem thành ý của thí chủ rồi… Nhưng ít nhất cũng phải chín trăm chín mươi chín tệ…”

Đệt! Đây là chùa chiền hay hang cướp trá hình? 

Nãy giờ Mộ Vũ vẫn làm thinh, bỗng hỏi một câu: “Không mang theo nhiều tiền như vậy thì phải làm sao…”

Thế là chúng tôi nhận được một câu trả lời khiến người khác câm nín: “Không sao, chỗ chúng tôi có thể quẹt thẻ, chỉ cần là thẻ union pay đều được…”

Ơ, chốn cửa phật thanh tịnh đây ư?

Tôi lười làm bộ làm tịch với y, nên giật luôn que xăm trên tay y, chỉ cho y thấy: “Anh bạn, mắt anh đui à? Ức hiếp chúng tôi không biết chữ phải không? Kỹ thuật lừa gạt gì mà không chuyên nghiệp gì hết vậy?”

Y ngớ ra. Hai mắt gần như dán lên trên xăm tre. Đọc hai câu đó xong, y vuốt cằm, tự lẩm bẩm một mình: “Sao lại là lá này? Rõ ràng mình nhớ là lá “gió bẻ ngô đồng” mà ta?” -Nói xong lại mò từ trong chiếc tăng bào thùng thình ra mấy que xăm cùng kiểu, dán từng cái lên kính xem qua một lượt, rồi mới rút một que ra cảm thán: “Ở đây! Đặt nhầm rồi…”

Tôi vừa bực vừa buồn cười: “Này, mấy người lừa gạt không thể cho thêm tí kỹ thuật vào à? Đạo cũ mà cũng nhầm được nữa?” Nhưng đối mặt với sự chế giễu của tôi, người thanh niên vẫn tỉnh bơ đáp: “Ngại ghê, xem ra lá này mới thực sự có duyên với hai vị… Có những chuyện dù sức người có cố tình sắp đặt vẫn không địch lại cơ duyên…”

“Được rồi anh bạn, tôi còn có việc. Chú cứ giữ cơ duyên mà nói với người khác đi nhé…” -Chẳng thèm nghe y chém những thứ nghe thuyết phục nhưng lại rất vô lý, tôi kéo Mộ Vũ đi về phía cổng. 

Ai ngờ người thanh niên đó bất ngờ rượt theo: “Này, anh đẹp trai chờ tí, anh rút được lá này cũng không tốt đến đâu đâu. Đại ý chính là tiền đồ một khoảng xa vời, tôi khuyên anh vẫn nên phá giải thì hơn. Cái này rẻ hơn, sáu trăm sáu mươi sáu là được…”

Tôi vỗ vỗ vai y, khuyên nhủ chân thành: “Nhóc con, đổi cặp kính nhiều độ hơn đi!” -Sau đó, bỏ đi, chẳng buồn quay đầu lại. 

Ra đến cổng, phía sau vẫn còn tiếng oán trách căm hờn của y: “Khách du lịch nào cũng như mấy người thì đừng nói là đổi kính, đến cơm cũng chẳng có mà ăn…”

Rất lâu sau đó, tôi vẫn dương dương tự đắc vì sự sáng suốt của mình. Rồi rất lâu sau đó nữa, tôi đều hối hận. Có lẽ tôi thực sự nên bỏ chút tiền ra phá giải một tí. Nhưng lúc đó tôi vui và nghênh ngang như thế, hoàn toàn không nghĩ đến những ngày “mây che chẳng thấy núi và đường”. Trong lòng tôi, trong mắt tôi đều chỉ có người con trai ít nói đang sóng vai bên cạnh mình. Chỉ nhìn hắn thôi, tôi đã thỏa mãn lắm lắm rồi, như thể chẳng cần thêm một điều gì nữa. Chú thích:

***: Đây là phần thuyết minh giải nghĩa mà mình thêm vào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.