Tịnh Thủy Hồng Liên

Quyển 2 - Chương 72: Thần kinh thác loạn




Chuyện cũ đã qua, lúc đó y vừa nghe còn vừa bi thán cho danh tiếng thanh bạch của Điền Kỵ và Tôn Tẫn, hôm nay lại đến phiên y biến thành Tôn Tẫn thứ hai. May mà Mộ Dung Sí Diệm động thủ cực kỳ dứt khoát nhanh gọn, không gây tổn hại phạm vi lớn.

Trừ hoạt động không thuận tiện, chắc không tới mức sẽ chết người đi, dù sao y cũng không phải kiếm cơm bằng nhục thể__ Hoàng Linh Vũ tự nói với mình như thế.

May mà y cũng từng vào học viện y khoa một năm, từng thấy qua một cô bé bị chó cắn rớt quai hàm. Vì thiếu mất một miếng thịt, sau khi vết thương khép miệng thì teo lại thành một cục, da thịt bị kéo căng đến mắc ngay cả mắt cũng mở không nổi.

Không nghĩ cũng biết, cho dù thần kinh không chịu tổn hại gì, nhưng da thịt sau khi vết thương khép miệng lại teo rút, cũng sẽ tạo thành kết quả khớp xương đầu gối không thể hoạt động. Cách giải quyết chỉ có thể duy trì sự xoa bóp kéo dài, và dần gia tăng góc độ chuyển động của khớp xương.

Dùng đá cuội ‘nhét’ vào xương gối, không phải vì phát điên, mà để kéo dãn da thịt, khóc la muốn tìm đá cuội để làm vật thay thể cho khớp xương, càng không phải vì thần kinh tác loạn, mà là… dùng để tự bảo vệ.

Chỉ là x nó đau thật!

Hoàng Linh Vũ càng nghĩ càng bực bội, thầm dựng ngón giữa mấy chục lần với Mạc Xán. Loại nữ nhân ác độc đó, ngay cả y cũng không thèm, huống hồ là Diêm Phi Hoàng so với y còn bắt bẻ gấp bội.

Trước đây y còn cảm thấy Mạc Xán chỉ là một nữ tử mệnh khổ. Nhưng mệnh khổ thì có thể đi oán hận người khác, mệnh khổ thì có thể đi tàn hại người khác sao? Được rồi, hiện tại ngay cả chút tình cảm hộ hoa tiếc hoa cũng tiêu tan hoàn toàn. Cứ chờ tới lúc đi, y sẽ thay Diêm Phi Hoàng giáo huấn bà nương đó một trận cho đã.

Nghĩ như thế, tinh thần liền tốt hơn nhiều, thủ vệ đứng ở xa không dám tới nhìn y phát điên, y cũng vui vẻ vừa tiếp tục tiếng khóc la kêu gào, vừa nhăn nhúm mặt mày để làm phục hồi chức năng khổ sở.

Y chú ý thấy trong mấy chục ngày gần đây, đại lao hiển nhiên đã trở thành nơi cư trú nhộn nhịp, không ngừng có tù phạm bị nhốt vào đây, nơi này dần trở nên chật chội. Trên nguyên tắc, nơi này đương nhiên một người một phòng đơn, nhưng từ từ biến thành hai ba người một phòng, chỉ có một vài trọng phạm vẫn có thể được đãi ngộ độc hưởng một gian.

Thế là bắt đầu có càng lúc càng nhiều phạm nhân bị áp giải ra ngoài, đi đâu, không ai biết. Nhưng Hoàng Linh Vũ từng chú ý, những người được tháo bỏ xiềng chân bị dẫn đi đó không bao giờ trở về, bọn họ đều có điểm chung, hoặc là đã rất lâu không có ai đến khảo vấn, hoặc chính là bị đánh đến mức khí vào thì ít khí ra thì nhiều, chân chính của kiểu đi vào theo chiều dọc đi ra theo chiều ngang. (*Nghĩa là lúc vào tù thì bước đi, lúc ra tù là bị khiêng ra)

Là đi đâu, trong tù phạm không ai biết. Nhưng đại khái có thể đoán ra, không có giá trị khảo vấn, hoặc đã xác định không thể sống sót, tự nhiên phải đem đi ‘xử lý’ rồi. Chỉ vì trong địa lao bị bệnh truyền nghiễm, cho nên mới không giết người trong này.

Hiện tại y có một đường sinh cơ, chính là cơ hội bị ‘xử lý’ đó, và lòng khinh địch của những kẻ hành hình. Việc duy nhất y có thể làm, chính là để người ta cảm thấy y không còn giá trị lợi dụng, sau đó là đợi địch nhân ném bỏ và cơ hội kia giáng xuống.

Vào hạ, thời tiết càng lúc càng nóng. Không khí hanh khô sau khi bị ánh mặt trời chiếu trực tiếp thiêu đốt, càng khiến người ta dễ dàng bực dọc. May mà đình đài lầu các trong phủ đệ của đại hoàng tử, có không ít hương tạ tiểu kiều, nên cũng dễ tu tâm dưỡng tính.

Mộ Dung Nhuệ Việt lúc này ngồi trong đình tám góc cạnh hồ hưởng thụ phong thủy và dương quang, trái phải là hai tì nữ kiều mỹ cẩn thận lột hạt hạch đào cho hắn. Hạt hạch đào cứng chắc nằm trong ngón tay trắng nõn nhu nhược của các nàng, lại như hạt đậu phộng, vừa vào đã nứt.

Đoàn Hầu Nhi phủ phục dưới bàn, chờ đợi Mộ Dung Nhuệ Việt xem xong báo cáo tháng này.

Một nén hương trôi qua, Mộ Dung Nhuệ Việt cuối cùng thở dài: “Ngươi nói có đạo lý. Bên phía Mộ Dung Bạc Nhai, đến hiện tại một chút động tĩnh cũng không có, có lẽ đã giác ngộ y không phải Hoàng Linh Vũ. Hơn nữa hiện tại y lại điên rồi, đích thật không còn giá trị lợi dụng.” Sau đó lại ngừng lại.

Đoàn Hầu Nhi không biểu hiện ra chút nôn nóng nào, cung kính chờ nghe.

“Bảo y chính trong phủ nhìn thử xem, nếu thật sự không thể trị, thì lập tức xử lý.”

“Vâng!” Đoàn Hầu Nhi cong lưng, cúi đầu đi lùi vào bước, Mộ Dung Nhuệ Việt lại nói.

“Bảo Trình Bình đi chấp hành, ngươi lén theo sau lưng. Ta thấy tâm cảnh người đó tựa hồ có chút biến hóa, nếu hắn không thể hạ thủ, thì xử lý luôn cả hắn.”

“Vâng.”

Khi lão y chính mặt đầy nếp nhăn lại lần nữa xuất hiện trước mặt y, Hoàng Linh Vũ biết cơ hội của bản thân đã không còn xa. Vị lão y chính này không phải lần đầu tiên y gặp, nhưng lần trước gặp mặt cũng đã là chuyện của hơn trăm ngày trước, từ sau khi y sốt cao khỏi lại, thì không gặp ông ta nữa.

Đoàn hầu Nhi đi theo phía sau thần sắc trịnh trọng nhìn ông chẩn đoán cho Hoàng Linh Vũ, Hoàng Linh Vũ vừa thấp giọng nghẹn ngào vừa cười hi hi, ngược lại vô cùng phối hợp.

Chẩn đoán rất lâu, lão y chính đó mới đầu đầy mồ hôi nói thật sự không còn cách trị. Đoàn Hầu Nhi nhìn Hoàng Linh Vũ một cái thật sâu, mang theo sự không kiên nhẫn đi theo lão y chính ra ngoài.

Thủ vệ xung quanh cũng càng lúc càng không thèm coi trọng tù thất nơi y trú, đứng càng lúc càng xa. Hoàng Linh Vũ biết rõ, cơ hội cuối cùng rốt cuộc cũng tới. Y sờ hai đầu gối, đùi của mình, cơ thịt coi như không bị teo lại, nhưng cũng không thể bước đi.

Đối phó với người không còn chút sức lực phản kháng như y, đại khái chỉ có một hai người đi theo ‘xử lý’.

Trước đây đại khái không ai có thể thành công chạy thoát, một là vì khi ra ngoài chỉ còn thoi thóp một hơi, hai là vì tay chân không có vũ khí.

Hoàng Linh Vũ tự biết hai chân y tàn tật, thần chí không rõ, sẽ không khiến người ta cảnh giác, cho nên nhiều lắm cũng chỉ có một hai người dẫn y đi. Y đánh giá những viên đá cuội tròn trịa cứng cáp trong tay, trong lòng không kinh không hỉ không sợ, yên tĩnh tính toán cho cơ hội sắp tới.

Vì thế tối hôm nay, thủ vệ địa lao lại trải qua một đêm phiền não không chịu nổi trong tiếng khóc thét kêu gào, tiếng ném đá cuội của y.

Sau khi Trình Bình nhận được mệnh lệnh của Mộ Dung Nhuệ Việt, cuối cùng cũng đi vào địa lao. Vì Hoàng Linh Vũ phát điên, hắn cũng đi theo Mộ Dung Sí Diệm ra ngoài chấp hành nhiệm vụ càng lúc càng nhiều. Tựa hồ từ nay về sau không cần quản đến chuyện của Hoàng Linh Vũ nữa. Nhưng không ngờ, hắn vẫn còn bị vướng vào.

Đây là lần tiếp xúc cuối cùng rồi đi.

Hắn đột nhiên nhớ tới chuyện rất lâu rất lâu về trước. Lúc đó hắn vẫn còn đang học nghệ dưới tay sư phụ, có một lần diễn luyện là cắt đứt hai chân của một con chó nhưng phải bảo đảm nó không mất máu mà chết.

Hắn thành công hoàn thành giao phó. Nhưng con chó không còn chân, cảnh ngộ cuối cùng chắc cũng chỉ có thể đói chết mà thôi, chẳng qua đó không phải là nội dung hắn nên quan tâm. Sư phụ hắn luôn miệng nói: “Có tên đao phủ nào lại đi quan tâm tới sinh mạng dưới đao mình chứ?” Đây cũng trở thành tín điều trong nhân sinh của hắn.

Nửa năm sau, trên chợ trấn hắn lại nhìn thấy con chó đó. Chỉ dựa vào hai chân trước, nó vẫn liều mạng nỗ lực tìm kiếm thức ăn, liều mạng nỗ lực sinh tồn.

Giây phút đó, trong lòng hắn lại gợn sóng lăn tăn. Sau đó hắn không quan tâm đến kết cục của con chó đó nữa.

Trình Bình đứng trên lối đi, nhìn một thủ vệ tha Hoàng Linh Vũ ra ngoài.

Ánh mắt của người này, vốn là không chút để ý, cười nhạo chế giễu, hiện tại lại biến thành mê mang ám trầm, bi thảm hỗn loạn. Vốn là người kiên cường thế này, vậy mà cũng không bằng một con chó, không thể nhìn thẳng vào sự khiếm khuyết của mình, không thể vĩnh viễn giữ vững hy vọng sinh tồn.

Con người a, dưới hình đao của hắn lại yếu nhược và hèn nhát như thế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.