Tịnh Thủy Hồng Liên

Quyển 2 - Chương 111: Hậu viện khởi hỏa




(*Nội bộ mâu thuẫn, lục đục)

Mỗi lần vào trong nghị sự thính của chủ lâu, đều khiến bọn họ bất giác sản sinh từ đáy lòng sự trang nghiêm và sùng kính. Người ngoài khẳng định không thể lý giải, một gian phòng bình thường đơn giản, chẳng qua là có rộng hơn các trúc lâu khác một chút, có cái gì đáng để sùng kính. Đối với người của Lục Mang lâu mà nói, đây là cảm giác mà tất cả mọi người đều có, cũng là cảm giác mà giữa bọn họ đều cùng cho là đúng.

Chỉ là vì khi tiến vào cửa đại thính, trên vách treo một tấm biển__ Hậu viện khởi hỏa.

Tại sao trên chủ lâu lại treo tấm biển không rõ thế này? Ngoài Lục Mang lâu, không ai hiểu được, vì cũng không ai có cơ hội nhìn thấy.

Khi Lục Mang lâu vừa kiến lập, đã thiết lập cơ địa thao luyện bước đầu ở đây, lực lượng chủ yếu của ‘Lục Mang lâu’ chính là ‘bang người lười’. Nhưng dù sao nhân số có hạn, vì thế Hoàng Linh Vũ chủ trương không hạn chế tìm kiếm nhân tài khắp nơi, không cần phải giới hạn nhất định là Tây Thương tộc nhân, không nhất định phải giới hạn là quốc dân Đại Yến, để bổ sung thực lực của tổ chức mới.

Làm như vậy cũng mang tới tính nguy hiểm rất lớn, vì thế trong bang người lười cũng có vài kẻ theo phái bảo thủ phản đối ý kiến.

“Không phải tộc ta, tất có dị tâm. Huống hồ người nhiều tâm tạp, một khi hậu viện khởi hỏa, chỉ sợ khó thể toàn thân trở luôn.”

Hoàng Linh Vũ đáp: “Người Tây Thương cũng có phản đồ, cho dù cùng tộc ta, có thể đảm bảo không có dị tâm sao? Cho dù một người phạm sai lầm, nếu trăm người cùng bù đắp vào, còn sợ không thể hồi phục nguyên trạng? Các vị chưa nghe câu ‘vì mắc nghẹn mà bỏ ăn’ sao, chỉ vì sợ phản đồ mà lo đầu lo đuôi, thậm chí chưa tiến hành chuyện gì đã tự nghi ngờ đồng bào, không phải sẽ khiến người chán nản, càng không đồng tâm thỏa hiệp sao?”

Mọi người quay nhìn nhau, vẫn có tạp âm.

Hoàng Linh Vũ lại nói: “Ta từng có một người thẩm mẫu (thím), nàng hết lòng tin tưởng bà tiên cô, từng được một quẻ bói rằng kiếp này không thể dựa vào trượng phu không thể dựa vào nhi tử, chỉ có thể tự dựa vào bản thân.”

Các nguyên lão quay nhìn nhau, không biết Hoàng Linh Vũ đề cập đến người thân để làm gì, huống hồ lại có bao giờ nghe nói y từng có thẩm mẫu?”

Hoàng Linh Vũ cười nói: “Chỉ so sánh thôi, không cần nghĩ nhiều.” Lại tiếp tục nói: “Thẩm mẫu từ đó về sau trăm phương vạn kế tính toán tài sản của trượng phu, khấu luôn những chi tiêu vụn vặt của nhi tử, tung tin đồn nói trượng phu ở bên ngoài trăng hoa để mọi người đồng tình, sau đó tình cảm gia đình càng ngày càng nhạt đi.”

Nói tới đây, đã có người nhỏ giọng nghị luận, thầm cảm thấy thẩm mẫu này không biết liêm sỉ.

“Cuối cùng thì sao?” Có người hỏi.

“Còn có thể thế nào? Cuối cùng gia đình ly tán, trượng phu không nhận nàng là thê, nhi tử không nhận nàng là mẫu. Quả thật đúng như lời bà tiên cô kia nói, khi đến già, nàng chỉ có thể tự dựa vào bản thân, có bệnh đau gì cũng không có trượng phu nhi tử ở trước giường chăm sóc.__ Nhưng các vị có thể thử nghĩ xem, tạo thành kết quả thế này, là vì bà tiên cô kia đã bói, do vận mệnh đã định? Hay là vì nàng nghe lời bà tiên cô bói bậy, tự hủy đi cuộc sống của mình?”

Y nói tới đây, chung quanh đã thổn thức không thôi.

“Cẩn trọng cẩn thận đương nhiên là tốt, nhưng nếu chuyện gì cũng lo trước nghĩ sau, nghi thần nghi quỷ, cho dù không làm người khác chán nản, thì hiệu quả làm việc tất nhiên cũng sẽ giảm mạnh. Vậy sao không toàn lực làm, một khi xuất hiện vấn đề thì lại bù đắp vào?”

“Nhưng dù sao vẫn quá nguy hiểm.”

“Sao không thể tin tưởng nhân tâm, sao không thể tin rằng bản thân có thể làm được.” Hoàng Linh Vũ dùng giọng điệu bình ổn trần thuật: “Trị lý Lục Mang Lâu cũng như trị nhà, có câu ‘tề gia trị quốc bình thiên hạ’, tề gia vẫn là bước đầu tiên để bình thiên hạ, nếu ngay cả điểm này cũng không làm được, Lục Mang Lâu còn có bản lĩnh gì đứng vững.”

“Hậu viện khởi hỏa, họa khởi tiêu tường (họa từ trong nhà), chẳng qua chỉ là nói trong nhà cũng có thể có mầm họa mà thôi, nhưng nếu các thành viên đều yêu kính gia tộc này, thì cần gì phải lo âu sẽ xảy ra tình trạng đó. Có câu khởi hỏa mọi người cùng dập, khởi chuyện mọi người cùng lo.”

Lý Sảng đi vào đại thính nghị sự tại chủ lâu, hơi ngẩng đầu liền thấy được tấm biển ‘hậu viện khởi hỏa’. Hắn là đệ nhị kỳ, nhưng nhờ khẩu thuật và ghi chép lại của đệ nhất kỳ, lý do có tấm biển này bọn họ toàn bộ đều biết rất rõ. Mỗi lần thấy nó, tựa hồ đều có thể cất giữ cỗ chí khí dũng mãnh, ngày rộng tháng dài, đã trở thành một thói quen.

Sau khi đi vào, lại qua một cửa nhỏ, thì tới một gian phòng có thể chứa hai ba mươi người. Trong đó hỗn tạp âm thanh, mọi người đang thấp giọng thảo luận, tiếng ong ong không dứt.

Trong đó có lão điểu đệ nhất kỳ lưu lại để tiếp tục dạy dỗ người mới, có đệ nhị kỳ được chọn tới, cũng có vài người từ khi thành lập đã là thành viên trong ‘bang người lười’__ Chẳng qua hiện tại bang người lười đã danh không xứng thực, chuyện chây lười biếng nhác đã hoàn toàn tan biến.

Lần này hội nghị là do Hoàng đại trở về tổng kết, cùng các thành tiên tiểu tổ tham mưu bổ sung cho nhau.

Lý Sảng đi tới ghế dài ngồi xuống, sau lưng truyền tới tiếc xoẹt xoẹt, tất cả mọi người nhìn qua, quả nhiên thấy Hoàng Linh Vũ đang chống nạng bước tới. Chẳng qua vì chưa đến thời gian khai hội, tiếng thảo luận nhất thời chưa lắng xuống.

Hôm nay y xuất hiện vẫn đội mũ trùm, trên mặt rũ hắc sa, nhìn không rõ mặt mũi. Nhưng nghĩ tới tướng mạo của y quả thật khá là yêu nghiệt, tính cách cũng quái, thỉnh thoảng trang điểm kỳ dị xuất hiện, hơn nữa mỹ kỳ danh gọi là rèn luyện năng lực trấn định của các học sinh, nên mọi người cũng không thấy gì lạ.

Hoàng Linh Vũ thân có cựu thương, chân có tật khuyết, đây là chuyện mọi người đều biết. Bên ngoài thì khinh thường kẻ tàn tật, không cho vào miếu đường, không được nhậm công chức. Nhưng tại Lục Mang Lâu, vì có Hoàng đại, nên cũng chiêu mộ vài nhân sĩ tàn tật. Nhưng mỗi khi thấy y chống nạng mà đi, khó tránh khỏi có chút tiếc nuối, quả thật là trời cao ghen tỵ, không ai được hoàn hảo, nếu ở những phương diện khác quá hoàn mỹ, khó tránh lúc nào đó sẽ bị tai ương.

Khi Hoàng Linh Vũ ngồi giữa phòng, tiếng nói chuyện tự nhiên nhỏ lại, đợi khi y đựng thẳng lưng, mở miệng muốn nói, trong phòng đã hoàn toàn yên ắng.

Y ngồi ở giữa tất cả mọi người, đối diện với mọi người, cũng đưa lưng về mọi người. Từng có người lo lắng y sẽ bị kẻ lòng dạ khó lường tấn công, nhưng cho tới nay, một lần cũng chưa từng phát sinh.

“Đầu lĩnh của Bằng Tổ Mộ Dung Sí Diệm đã bị chúng ta mang vào cốc. Nam Hàn đã biết sự tồn tại của chúng ta, từ nay về sau chiến tranh sẽ càng thêm kịch liệt, cho nên phải cố gắng chuẩn bị tốt.” Hoàng Linh Vũ nói ngắn gọn, bắt đầu hỏi: “Bộ hậu cần quân nhu.”

Một nữ tử bị nám lâu năm đứng lên, nói: “Đều đã chuẩn bị tốt, tân sinh nhất kỳ bất cứ lúc nào cũng có thể tán đi chỗ mới.”

“Công tác bảo mật thế nào?”

“Chỉ có sáu người biết, chọn bảy chỗ, đợi khi sự phát tùy cơ chọn một nơi vào trú.”

“Tam kỳ cấp trưởng, tháng này tình huống thao luyện thế nào.”

Một nam tử trên vai phải quấn khăn xanh tuổi chừng ba mươi đứng lên, nói: “Thượng tuần tháng này, tất cả lớp tam kỳ dừng ở khóa trình chuyên môn, trong La Phong cốc cách trăm dặm tiến hành thao luyện sinh tồn dã ngoại, mọi người đều không mang theo trang bị, trong mười ngày bị thương nhẹ sáu người, không ai bị thương nặng tử vong, toàn bộ hoàn thành thao luyện. Sau khi nghỉ ngơi ba ngày tiến hành thao luyện bố trí cạm bẫy, hiện tại đang học làm cách nào tháo gỡ và thiết kế các loại cạm bẫy.”

“Nhị kỳ cấp trưởng.”

“Tháng này lớp đặc công ba mươi ba người đến các trấn xung quanh thực tập, còn lại năm mươi người lưu lại học khóa trình chuyên nghiệp. Lớp kỹ thuật đang luyện tập phân tích chế tác của hỏa dược Nam Hàn, lớp luyện đúc và lớp kỹ thuật hợp tác để phân tích thành phần cấu tạo thanh đồng và quan hệ giữa các độ cứng, lớp y độc phân làm y tổ và độc tổ giúp đỡ nhau phân tích luyện tập y độc thuật, lớp tổng hợp hai mươi bảy người đã chuẩn bị xong để phân bổ đi các trấn.”

“Nhất kỳ cấp trưởng, tình trạng của học sinh nhất kỳ lưu nhậm.” (*Lưu nhậm: giữ lại làm việc.)

“Lưu nhậm mười tám người, vô cùng đáng tin. Chỉ là trong đó hai người phụ thuộc lớp y độc đưa ra thỉnh cầu, muốn ra ngoài hiệp trợ dập tắt ôn dịch Nam Hàn…”

Nhất kỳ cấp trưởng đang nói chuyện. Bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng chuông, ba nhanh một chậm, là ý có tin truyền tới. Vì vậy tất cả nghị luận trong phòng đều dừng lại. Trình Bình đứng trước cửa thấy Hoàng Linh Vũ ra hiệu mở cửa, quả nhiên thấy một người phục sắc lưu nhậm học sinh nhất kỳ đứng bên ngoài, giao một phong thư.

Khi Hoàng Linh Vũ mở ra, tất cả mọi người xung quanh đều hiếu kỳ, Hoàng Linh Vũ đảo nhìn vài cái, ngẩng đầu, đối diện với những mục quang vẫn hiếu kỳ như trước, cười cười, nói: “Xem ra Nam Hàn đã bị mài mòn hết tất cả nhẫn nại, chúng ta phải nhanh chóng lên mới được.”

“Xin hỏi có thể thuận tiện cho chúng tôi biết Nam Hàn làm gì rồi không?” Một học sinh nói.

“Nam Hàn tại Giang Nam Giang Bắc tuyên truyền rộng rãi, Mộ Dung Bạc Nhai vốn là Tây Thương tộc.” Hoàng Linh Vũ nói: “Chuyện này đã dấy lên oanh động tại Đại Yến, mấy tướng sĩ dưới trướng Mộ Dung Nam Cẩn thỉnh cầu trục xuất Mộ Dung Bạc Nhai.”

Thấy Hoàng đại lại cúi nhìn bước thư, không có ý tiếp tục nói, các học viên bên dưới chau đầu ghé tai bàn luận.

“Xem ra Nam Hàn bị Mộ Dung Sí Diệm, Mộ Dung Bạc Nhai, còn có chúng ta chọc không nhẹ, diệt Mộ Dung Sí Diệm rồi đến Mộ Dung Bạc Nhai, nói không chừng tiếp theo chính là chúng ta rồi.”

“Thật vô sỉ, Tây Thương nhân thì thế nào, lẽ nào không phải là người? Chúng ta làm quái gì phải giúp đỡ một Đại Yến thế này.”

“Cũng không phải tất cả người Đại Yến đều như vậy.”

“Nghe nói Hoàng đại và Mộ Dung Bạc Nhai có chút giao tình, xem thử có thể nghĩ biện pháp giúp tên xui xẻo đó không.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.