Tịnh Thủy Hồng Liên

Quyển 1 - Chương 7: Không thấy Thủy Tiên




Hoàng Linh Vũ đối với Tiêu Thanh Ngọc làm như không thấy. Lao vào quỹ phòng, không chút do dự leo lên ghế cao, mở miệng, gầm lên__ “Bà mẹ nó ta thao ba thao mẹ các ngươi!”

“Phụt…”

Hoàng Linh Vũ vừa mắng xong, lập tức truyền tới tiếng phun nước bọt hết sức khoa trương, thì ra là Tiền quản tiền tiên sinh.

Tiền quản tiền tiên sinh luôn yêu thích tiểu tử này, cảm thấy y đối với trưởng bối lễ phép yêu kính, rất hợp tâm ý. Cho nên đánh chết hắn cũng không thể ngờ y có thể nói ra lời này. Hơn nữa còn rất có sáng tạo nữa chứ?

Tiền quản tiền tiên sinh phụt một tiếng không cần phải lo, cái cần lo chính là, kỳ thật hắn là cao thủ ám khí, công phu sử đinh hạt táo xuất thần nhập hóa. Nghe nói khi còn trẻ hắn và một lão đại bang phái nào đó ở gia hương ca ngợi lẫn nhau, nói tới không khép nổi miệng, ha ha cười lớn, hàm răng vàng khè mới lộ ra bốn cái, tên lão đại đó liền chết mất tiêu. Hơn nữa khi khám nghiệm tử thi cũng không thể tra ra người tại sao lại chết.

(*Đinh hạt táo: ám khí do Công Tôn Xích sử dụng trong Thần Điêu Hiệp Lữ ^^)

Sau đó nghe nói, ám khí kia sớm đã đâm sâu vào tai lão đại đó, sau đó gây nghẽn huyết môn, trừ khi bổ não ra, nếu không không thể nghiệm ra được.

Nói nhàm ngừng ở đây, vì những đồn đãi về hắn trước đó, cho nên không nghĩ cũng biết, chỉ cần không để ý phụt một cái cũng có thể gây ra hậu quả gì.

Chỉ nghe thấy đinh đinh đang đang một trận, rồi thêm vài người kêu a thảm thiết, đợi sau khi trận chộn rộn trôi qua nhìn lại, chỉ thấy trên quầy hàng rơi không ít hạt vụn gỗ, hiển nhiên là đã bị cạnh thiết của tủ bày hàng dội ra. Ngoài quầy đứng hơn chục người thấp bé, đã có năm sáu người cong lưng, không phải che mắt thì là che mũi.

Tiền quản tiền lúc này mới cảm thấy may mắn, may mà đã đổi thành đinh mềm, nếu không những người này đã sớm bị nụ cười này của hắn ‘cười’ chết luôn.

Một thiếu phụ ăn mặc rực rỡ chưa bị thương thấy thế kinh sợ, xanh mặt nói: “Ngươi là ai!”

Nhớ lại năm đó, Táo Trang Tiền Lão Ngũ trên giang hồ là tên thổ tặc không việc ác nào không làm, danh tiếng đồn xa. Chẳng qua mấy chục năm không xuất đầu, đã không còn người biết đến.

Hoàng Linh Vũ không đợi ả ta tiếp tục dò hỏi, nửa đường ngắt lời ả: “Bà nương nhà ngươi, loại người suốt ngày chạy bên ngoài câu kết làm chuyện bại hoại, Tiền tiên sinh nhà ta là dạng người nào? Thứ như ngươi cũng có thể trèo cao sao?”

Người thiếu phụ ăn mặc rực rỡ đó là đương gia của tiệm cầm đồ khác trong thành, hôm nay tham gia chuyện này, quả nhiên đã cùng Giang Bắc Điển Bang câu kết với nhau tới gây phiền toái cho tiệm Hoài Qua.

Tới cùng với ả toàn là đám người ô hợp, vừa thấy tướng mạo Tiền quản tiền, đúng lúc vị tiên sinh này lia miệng cười, lộ ra hàm răng vàng ám khói, hơn nữa còn lởm cha lởm chởm, sau đó lại móc ra tẩu thuốc đứng hút phập phập.

Thế là thầm cười trộm.

Tôn nương tử thấy bản thân đã như vậy, trên mặt càng thêm khó xử, còn chưa kịp nổi giận, Hoàng Linh Vũ đã tiếp tục độc miệng nói: “Nói ra thì, cái tên hán tử mắt bò bên ngoài kia, chắc không phải cũng có vụn trộm gì với ngươi chứ? Có phải vì Tiền tiên sinh không mua trướng của ngươi, ngươi liền tức giận, thế là gọi nhân tình tới giáo huấn Tiền tiên sinh, muốn bức hắn thần phục dưới gấu quần thạch lựu của ngươi?__ Thế nhân nói quả nhiên không sai, độc nhất nhân tâm a, nhân tâm!”

“Ngươi, thằng nhãi nhà ngươi!” Tôn nương tử dù sao cũng đã quen lăn lộn bang phái, không tới mức xấu hổ che mặt chạy trốn, mà rút ám tiễn ra muốn phất tay phóng tới.

Nào biết vừa tức giận muốn tấn công, trong bụng chợt cuộn trào, cỗ vị chua lè chợt dâng lên ngực, mở miệng ra là ói một đống nước trắng.

Người đến cùng quay qua nhìn, trong nước trắng đó còn mang theo những thứ đã ăn qua trước khi tới, như tỏi giã, thịt nai cải cúc gì đều có.

Tôn nương tử bịt miệng ngừng một chút, tiếp đó lại dâng lên cỗ vị chua.

Một nam nhân cùng tới thấy ả ói khổ cực, nhỏ giọng nói hệt như mấy bà thím: “Có phải có tin mừng rồi?”

Thanh âm hắn hỏi không lớn, đáng tiếc người tại đương trường đều lăn lộn gươm đao, nên không ai không thể nghe được.

Một người khác tiếp lời: “Phu gia của Tôn nương tử ở bên ngoài, nửa năm mới về một lần. Lần trước họ đoàn tụ đã là chuyện bốn tháng trước…”

Nghe hắn nói thế, mọi người đều ồn ào nhìn xuống bụng Tôn nương tử__ bằng phẳng như cũ.

“Chẳng lẽ là, hồng hạnh xuất tường?”

Tôn nương tử nghe có người nói thế, còn nhịn được sao? Mở miệng muốn chửi, chỉ đáng tiếc cỗ vị chua lại trào lên.

Mọi người thấy ả ói liên hồi, lại phải ngửi mùi vị chua thúi không chịu nổi, dần dần cũng có người sắc mặt đã tái đi, liền bắt đầu ói theo. Ói không còn không nói, thậm chí bắt đầu có người cứng mặt ngã ngữa xuống đất.

Trong quầy hàng, Tiêu Thanh Ngọc thấy bên ngoài ói quá khoa trương, không chút náo nhiệt, phất tay áo, lạnh giọng nói: “Hồ nháo! Thuần túy là hồ nháo!” Nói rồi, không tiếp tục để ý tới đám người này nữa, quay người đi tới hướng quỹ phòng.

Tiền quản tiền và ba học sinh lưu lại quay nhìn nhau, không biết cái đám bên ngoài tại sao lại vô dụng như thế. Một học sinh cách cái quầy cúi đầu thấp giọng thở dài với người bên ngoài: “Hiện tại các ngươi ói trông thật nhẹ nhõm, đợi lát nữa lúc quét dọn không phải chỉ cực khổ những người học nghề như chúng tôi sao!”

“Nè nè nè, ngươi đừng có lăn tới tận góc như vậy nha! Đợi lát nữa mắc công chúng ta phải khiêng ngươi ra.”

Hoàng Linh Vũ lại chậm rãi dịch chân tới cửa sau, thấy không ai chú ý sự tồn tại của mình, vội nhảy một bước vào chỗ tối, men theo chân tường bỏ chạy.

Trận ồn ào này dưới sự ói mửa điên loạn đầy trời đầy đất của Giang Bắc Điển Bang và tay chân của hai tiệm cầm đồ lớn khác trong thành, đã được nói một hồi kết.

Mà lúc này, Tiêu Thanh Ngọc lại tìm được Mộ Dung Bạc Nhai, lặng lẽ hỏi thăm sự tình.

Tiêu Thanh Ngọc nói để chúc mừng bình an trôi qua một kiếp, toàn bộ người trong tiệm đều tới đại thính dùng cơm.

Vì đặc biệt thêm nhiều thức ăn, các hỏa kế và học sinh đều vui như tết, liên mồm liên miệng thỏa luận sự náo nhiệt lúc sáng.

Đang ăn, Tiêu Thanh Ngọc đột nhiên làm như vô tình hỏi han: “Có ai biết mấy chậu Thủy Tiên vốn được đặt ở chân tường hậu viện đâu mất rồi không?”

“A, nói tới mới thấy, hình như mấy ngày trước vẫn còn thấy ở đó mà.” Trương quản tiền tiếp lời.

Một học sinh kỳ quái nói: “Đúng a, mấy ngày nay không khí quá khẩn trương, ta cũng không để ý, thì ra quả nhiên không thấy nữa.”

Hoàng Linh Vũ cầm chén cơm, đầu cũng không dám ngẩng lên ra sức lùa cơm.

Tiêu Thanh Ngọc đột nhiên gọi y: “Linh Vũ, cửa trước hôm nay chưa sửa xong, nên ngươi tới cửa trước trông chừng đi.”

“A!” Hoàng Linh Vũ vừa nghe, ngay cả cơm cũng quên lùa, há miệng ngốc nghếch nhìn Tiêu Thanh Ngọc, một hạt cơm trắng từ cái miệng mở rộng của y rơi ra.

Mộ Dung Bạc Nhai ngồi bên cạnh thấy mà buồn cười, vì giữa trưa hôm nay, Tiêu Thanh Ngọc tìm hắn hỏi chính là tung tích của mấy chậu Thủy Tiên. Hắn nghĩ nghĩ, quả nhiên nhớ ra tên tiểu tử họ Hoàng đã từng vội vã liếc qua chỗ góc tường đó mấy lần.

Hắn lại nhớ tới mấy hỏa kế khác nói với hắn chuyện phát sinh ói tập thể ở tiền viện, đặc biệt là thứ mà những người đó đã ói ra, liền lập tức biết trong hồ lô của Hoàng Linh Vũ đang bán thuốc gì.

Hừ hừ, tỏi giã? Tên tiểu tử họ Hoàng này ngày ngày đều chạy tới chỗ mua rau, xem ra là chuyên môn đi tới nơi người của hai tiệm cầm đồ thành nam thành bắc mua rau, thuận tay còn dùng củ Thủy Tiên đổi với tỏi của người ta.

Hơn nữa còn ngôn ngữ thô bỉ, chuyên môn châm chích. Kích thích tới mức ai cũng không thể trầm khí, nội tức rối loạn, lập tức độc phát. Tiểu tử này, quả nhiên lang độc.

Chỉ đáng tiếc, sự xấu xa của tiểu tử lang độc này vẫn bị hắn nhìn thấu.

Hắn đang nghĩ, Tiêu Thanh Ngọc lại an bài tiếp: “Ngô, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chia. Bạc Nhai, ngươi cũng cùng y trông chừng.”

__ A?

“Tiêu sư…”

Ánh mắt dịu dàng của Tiêu Thanh Ngọc đảo qua, Mộ Dung Bạc Nhai lập tức im miệng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.