Mộ Dung Bạc Nhai tạm biệt huynh trưởng, phi thân đi, lập tức đã bỏ lại đám trinh thám theo dõi tít đằng sau.
Cái tên hoàng đế sớm đã ném bỏ trách nhiệm làm phụ thân đó hoàn toàn không thuận mắt hắn, đó là chuyện mà Mộ Dung Bạc Nhai sớm đã biết, hắn thậm chí còn biết, dưới sự ngầm đồng ý của hoàng đế, Sí Diệm đã huấn luyện sát thủ của Bằng Tổ thành một đội mật thám có thể độc lập chống một mặt, cũng chính là nói, đối với hoàng đế mà nói, Mộ Dung Bạc Nhai hắn và các Côn chuyên tránh dọ thám tin tức, cũng chẳng có giá trị lợi dụng gì nữa.
Nếu bên đó đã hành động rõ ràng như thế, đương nhiên hắn cũng không lãng phí tâm ý của phụ thân huynh đệ, sớm đã chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể thoát thân, dù sao do thám tin tức vốn là sở trường, cho dù tối qua ngay cả hơi gió thổi động cỏ cũng không có, nhưng một khi thủ hạ của hoàng đế có dị động gì, thì lập tức sẽ thông qua pháo hiệu chỉ có họ mới có thể sử dụng để liên lạc.
Trước mắt, địa điểm tập trung Côn Tổ khẳng định đã không cần lo lắng, vì những gia hỏa đó so với cá còn trơn hơn, phải lo lắng chỉ có__ hai người trong cung đó… còn thuận tiện mang theo một người nữa.
Quyết định như thế, Mộ Dung Bạc Nhai phi thân qua bức tường cao hoàng cung. Tường đó tuy cao bằng mấy người, nhưng hắn cầm đao chống lên tường lấy đà, chớp mắt đã vượt qua bức tường.
Nhưng trên bãi đất sau bức tường cao, lại có hai người đang đứng, một trong số đó có mái tóc trắng dài qua đầu gối, không có gió cũng phất phơ lay động, hai mắt như chim ưng nhìn chằm chằm trời cao.
Mộ Dung Bạc Nhai vẫn còn giữa không trung, vừa thấy người đó, lập tức chuông cảnh giác hú lên. Phải biết nếu Sí Diệm để nữ yêu đầu bạch phát Mạc Xán này đến đây, nhất định là đã cầm chắc có thể khống chế ba người Mạc Am.
Bên phía Hoàng Linh Vũ, cũng đã chìm vào trận kích đấu với Mộ Dung Sí Diệm.
Hắc bào rộng rãi của Sí Diệm phất phơ giữa trời đêm, Đoàn Hầu Nhi liên tục lao tới đều bị ô kim huyền của hắn dọa lui lại.
“Ngươi tựa hồ không quá kinh ngạc?” Mộ Dung Sí Diệm chậm rãi hỏi, tựa hồ cho dù đối diện với hai cường thủ Đoàn Hầu Nhi và Mạc Am thì hắn vẫn nhàn nhã có thừa.
Hoàng Linh Vũ lắng nghe bốn phía xung quanh đều an tĩnh đến mức chiếc lá rơi cũng có thể nghe thấy, rõ ràng trước đó tất cả người bình thường đã bị xua đi. Thậm chí còn có thể phái người đến bao vây trùng trùng. Qua một lúc mới chút ý thấy quỷ lửa đang hỏi chuyện y.
“Kinh ngạc cái gì?” Y hỏi ngược lại.
Mộ Dung Sí Diệm cười âm u, ô kim huyền rạch phá không khí, lần nữa cản lại đợi đột tiến của Đoàn Hầu Nhi, nếu không phải Hầu Nhi hết đường tránh vội lăn xuống thoát thân, lúc này ít nhất đã bị cắt mất vài ngón tay.
“Chẳng hạn, ‘chúng ta không phải là huynh đệ từng uống chung rượu sao, tại sao đột nhiêu lại chiêu chiêu đòi mạng’… mấy cảm nghĩ đại loại thế.”
Hoàng Linh Vũ đang ngạc nhiên, chợt nghe Đoàn Hầu Nhi gầm lên “Cúi đầu!” Lập tức trên cổ bị siết, Mạc Am đã kéo y nằm úp xuống. Tiếng vang sắc bén vút qua trên đầu, hầu như chỉ trong gang tấc, sợi ô kim huyền dài kỳ lạ không thể tin nổi tự động rụt về, Mạc Am phất kiếm đánh ra, trong nhất thời bị chấn nhức tay phải.
Hoàng Linh Vũ được Mạc Am kéo dậy, mới lười biếng không chút thành ý trả lời: “Nga__ đúng nga, thật kỳ quái a!”
Mạc Am tựa như muốn lắc đầu thở dài, nhưng vì bầu không khí đang khẩn trương, nên không thể không gầm lên: “Câm miệng!”
Đoàn Hầu Nhi cũng tía lia một bên: “Không cho phép tư thông với địch!”
Mộ Dung Sí Diệm hầu như cũng không ngờ được Hoàng Linh Vũ lại có thái độ này, ngây ngẩn cả ra.
Đoàn Hầu Nhi nhân lúc hắn xuất thần lập tức móc ra một cục đạn khói, ném thẳng qua. Không dám tiếp tục chậm trễ, kéo Mạc Am xách Hoàng Linh Vũ chạy đi.
“Sao lại chạy về phía này?” Mạc Am hỏi.
“Người bao vây ít nhất.”
“Cạm bẫy!” Mạc Am nói.
“Dừng lại để chờ tên điên đó đuổi tới sao! Không quản được nhiều như thế đâu, dù là hố lửa cũng phải nhảy vào!”
Trong lúc hai người đối đáp, đã vượt qua vô số tường cao, hễ thấy đao quang kiếm ảnh cũng bất kể là địch hay bạn đều cắm đầu vung kiếm như chém rau chặt dưa tiến vào chỗ không người. Không bao lâu sau đã đến được khu rừng nhỏ bên cạnh bờ hồ nơi Mộ Dung Sí Diệm từng uống rượu cùng Hoàng Linh Vũ.
Những kẻ từ nơi khác chạy tới bao vây thấy tình cảm máu thịt nát vụn đầy đất, tựa hồ dập mất sự hùng dũng của họ, chỉ dám theo từ xa. Phải biết đao kiếm tuy vô tình, nhưng chém chặt nhiều cũng sẽ bị tổn hại. Đoàn Hầu Nhi thì cũng thôi đi, còn thủ đoạn sát nhân của Mạc Am thì lại lợi hại như chặt chém đậu hủ, chỉ cần nhìn di thể liền biết, Mạc Am này đã giết người đến trình độ có thể thoáng chốc phán đoán vị trí của mỗi một khớp xương, vì thế trong cuộc ác đấu có thể chính xác tránh được xương cốt và gân chằng, như vậy chặt chém cũng có thể giữ gìn độ sắc bén của binh đao. Giết người đến mức này, ngay cả người trong Bằng Tổ lấy thích sát làm nghiệp cũng phải khiếp người.
Nhưng chyện không đơn giản như trong tưởng tượng, Mạc Am và Đoàn Hầu Nhi vòng tới vòng vui trong rừng, chung quy vẫn không tìm được đường ra. Không bao lâu sau, đã vòng đi vòng lại cây đại thụ lớn bằng hai vòng tay người này mấy lần rồi.
Đoàn Hầu Nhi lao đi tìm kiếm tứ phía, chợt tức giận mắng: “Chẳng lẽ bị trúng trận pháp!”
Mạc Am kéo Hoàng Linh Vũ đến dưới một gốc cây. Mắt nhìn tứ phía, chỉ thấy dưới chân không biết từ lúc nào nổi lên sương mù mông lung, đã bao kín tầng tầng dày đặc khu rừng nhỏ cạnh bờ hồ này, phân không rõ xa gần.
Hắn cảm thấy kinh sợ, năm đó Diêm Phi Hoàng sở dĩ được mệnh danh là Diêm Vương Đao, trừ đao pháp lợi hại ra, còn là vì loại pháp trận không biết học từ đâu này, có thể khiến người ta mê mù không tìm ra lối. Vì Diêm Phi Hoàng không truyền ra ngoài, cho nên đến nay người có thể học được một hai phần trong đó, cũng chỉ có Mộ Dung Bạc Nhai và Mộ Dung Nam Cẩn hai người này mà thôi.
Mạc Am cảm thấy chấn động.
Là bị tiết lộ ra sao? Bên phía Mộ Dung Sí Diệm làm sao có thể biết được thứ này!
Hoàng Linh Vũ lúc này thấy sương mù dâng lên dưới chân cũng cảm thấy kỳ quặc khó hiểu, như rơi vào trong mộng.
Không, kỳ thật ngay khoảnh khắc y chết dưới bánh xe, mộng cảnh này đã bắt đầu tầng tầng triển khai. Hay có lẽ, đã rất sớm từ năm đó khi bọn họ đi vào phần mộ của Hoài Nam vương, ác mộng này đã bắt đầu tầng tầng triển khai.
Người khác có lẽ không nhìn ra được, nhưng đối với y mà nói thì không giống vậy. Sương mù tuy không ngừng thay hình đổi vị, nhưng đậm nhạt khác biệt, vài chỗ trận pháp lúc ẩn lúc hiện, phương vị hình dạng lúc này là một trong những ký hiệu biến hóa được khắc trên vách mộ lúc đó y đã thấy.
Thật sự có thể thực hiện được sao? Biến hóa tương sinh tương khắc của ngũ hành bát quái?
Kiếp trước khi phát hiện trận đồ trong hán mộ, y và Diêm Phi Hoàng hầu như đều xem đến thuộc làu làu, hợp lực làm rất lâu, nhưng chung quy vẫn không thể bày ra bất cứ trận hình nào có hiệu quả__ cho dù là động tĩnh gió thổi động cỏ cũng không có. Cuối cùng hai người đều quy nó về chuyện thần quái và gác qua một bên.
Lẽ nào ở ‘bên đó’ không thể thực hiện mấy chuyện quái lực này, đến ‘bên này’ thì có thể làm được sao? Hay là chỉ trùng hợp xuất hiện đồ án tương tự trong sương mù mà thôi?
Sợi hắc huyền mảnh dài vút đi trong đám sương mù lao tới, quấn lên chân Hoàng Linh Vũ. Đoàn Hầu Nhi giật mình mắng: “Ma đầu này, lại đuổi tới rồi!”
——
Lại nói tình hình ở chỗ Mộ Dung Bạc Nhai, bạch phát ma nữ Mạc Xán mang theo một nữ tử là nữ nhi của trưởng công chúa, cũng chính là muội muội của Mộ Dung Bạc Nhai, được phong là quận chúa Thường Khâm. Nàng sớm đã khóc hoa lê đẫm mưa, còn chưa đợi hai người đối đáp giương cung bạt kiếm, đã bỏ nhào sang Mộ Dung Bạc Nhai, vừa khóc nói: “Biểu huynh!”
Mộ Dung Bạc Nhai lặng lẽ nhích sang nửa bước, nữ nhân đó liền ngã nhào xuống đất, không chịu thua nói: “Biểu huynh sao có thể đi đến bước đường hôm nay, nếu ngày đó đáp ứng hôn sự với ta, thì làm sao hoàng bá phụ có thể nghi ngờ lòng trung thành của ngươi.”
Mộ Dung Bạc Nhai thầm tức giận, biểu muội này ỷ vào sự sủng ái của thiên tử, luôn cho rằng ai cũng đều có nghĩa vụ xoay chuyển quay nàng ta, ngay cả hắn cũng thảm ngộ độc hại không ít. Hôm nay rời đi, nhưng cách xa người này cũng tính là một chuyện may mắn.
Mạc Xán đứng tại chỗ nói: “Ngươi chắc biết rồi chứ, nếu không phải nhờ công lao của ngươi, vị biểu ca này cũng sẽ không đối với nữ tử thiên hạ thất vọng như thế, tới mức còn muốn giành nam nhân với nữ nhân nữa kìa.”
Nếu nói đến bạch phát ma nữ Mạc Xán, hiện tại đã không ít người biết lai lịch của nàng. Vào mười sáu năm trước cùng hai tỷ đệ Mạc Am và Mạc Vận có nguồn cội sâu xa. Lúc đó Mạc phủ ở Lạc Bình thành giàu có khắp thiên hạ, thu lưu gần cả trăm nhân sĩ giang hồ phóng khoáng, Mạc Xán lúc đó còn chưa tới hai mươi chính là hộ viện Mạc phủ, cho dù làm đối thủ của những người giang hồ kia cũng không chút thua kém.
Vì bị kéo vào vụ án của Bạch Y giáo, toàn bộ Mạc phủ phút chốc đã bị quan phủ tra xoát, là Diêm Phi Hoàng đem hai hài tử của Mạc phủ và Mạc Xán đi. Sau đó hai tỷ đệ Mạc Vận Mạc Am chia ra đi theo Mộ Dung Bạc Nhai và Nam Cẩn, Mạc Xán thì lại bị hoàng đế phân tới chỗ tứ hoàng tử, từ đó trung thành và tận tụy.
Thường Khâm quận chúa càng khóc thút thít không ngừng. Ngay cả Bạc Nhai cũng phải giả vờ quái dị nhìn Mạc Xán nói: “Tiền bối sao lại đem gia hỏa cản trở này đến nhiễu loạn cục diện?”
“Xem ra chỉ có phương diện nhìn người, chúng ta mới có điểm chung.” Mạc Xán nói: “Cũng đúng, nếu không phải là người có thể sóng vai, thì sao có thể nói đến chuyện cùng phối hợp.”
Nàng nói xong liền cười nhàn nhạt, mái tóc trắng như hoa tự động phất phơ theo nụ cười. Mộ Dung Bạc Nhai biết nàng đang thúc động ma công, thầm ngưng khí cảnh giác.
Chỉ nghe nàng lại tiếp tục nói: “Diêm đại ca nếu không phải đi theo chủ nhân vô dụng như ngươi, thì sao lại rơi vào cảnh ngộ như thế!” Một sợi ngân tiên trắng sáng cũng theo tiếng gầm tức giận này nhắm tới Thường Khâm quận chúa, xé gió lao đi.