Thư khố to lớn bị các giá sách chiếm cứ chật ních, những mảnh sứ vỡ dưới đất đã được quét dọn.
Mộ Dung Bạc Nhai hơi mở hé cửa sổ nhìn ra tường viện. Không bao lâu, một bóng người từ đó đi vào, tiến vào thư khố. Khi người này đi qua cửa sổ cũng chỉ là một đoàn vuông vức không quá vài tấc, sau đó rơi xuống đất, khi đứng lên thì đã là một nam nhi đường đường bảy tấc.
Mộ Dung Bạc Nhai đã sớm tính toán thời gian hắn trở về, người này là một hảo thủ trong Côn, vì giỏi Thúc Cốt Công, hơn nữa còn nhiều chuyện lải nhải, mọi người đều gọi hắn là Đoàn Hầu Nhi.
Đoàn Hầu Nhi đứng trước mặt hắn, bắt đầu nhăn mày lải nhải: “Thủy lão đại! Mảnh vỡ đã dọn dẹp xong rồi! Nhưng phải nói, nếu là chút chuyện nhỏ nhặt này thì đừng tìm chúng ta đến xử lý thì càng hoàn mỹ hơn.”
“Đúng a, ngươi nếu không phải phí lời như thế thì càng hoàn mỹ hơn rồi.” Mộ Dung Bạc Nhai nói.
Vào lúc này, Đoàn Hầu Nhi đột nhiên dựng lỗ tai lên, cảnh giác không nói tiếp, Mộ Dung Bạc Nhai nói: “Là Mạc Am.”
Cũng không mất bao lâu, đại môn dày nặng rõ ràng đã được cài then của thư khố bị đá bung ra, một người tiến vào, quả nhiên là Mạc Am.
“Công tử.” Người của Côn Tổ đã quen thuộc với Bạc Nhai, đều dùng những từ xưng hô như lão đại, đầu nhi, tuy nên Mạc am thường theo cạnh Mộ Dung Bạc Nhai thì vẫn phải quy củ một chút.
“Vừa rồi ngươi đi theo nhìn, Hoàng Linh Vũ có biểu hiện không bình thường gì không?” Mộ Dung Bạc Nhai hỏi Mạc Am vừa rồi bị phái đi theo dõi Hoàng Linh Vũ.
“Theo thuộc hạ thấy, không có gì không bình thường.”
Mộ Dung Bạc Nhai chống cằm trầm mặc: “Nếu thật sự y là người mà hắn nói, nghe nói cũng là một người khiến người ta không đoán định được.”
“‘Hắn’?” Đoàn Hầu Nhi nhăn mặt hỏi.
“Diêm Vương Đao.” Mạc Am trầm tĩnh nói ra đáp án.
Ánh mắt Đoàn Hầu Nhi lóe lên, nhưng dị sắc đó lập tức trầm xuống: “Nếu thuộc hạ không nhớ sai, lúc đó Diêm Phi Hoàng từng nói qua cái tên ‘Hoàng Linh Vũ’ này.”
“Diêm thúc đích thật từng nhắc tới cái tên này, nhưng Diêm thúc cũng từng nói có lẽ y sẽ dùng tên khác. Ngày đó khi ta gặp Hoàng Linh Vũ lần đầu tiên, cũng cho rằng chỉ là sự trùng hợp về tên mà thôi, còn vì thế mà bực dọc không vui với y nhiều ngày. Nhưng mà, có lẽ cũng không thể nói y là Hoàng Linh Vũ mà Diêm thúc từng nhắc tới.” Mộ Dung Bạc Nhai suy nghĩ trong một chốc, đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, hít một hơi khí lạnh, ngẩng đầu dùng cặp mắt nóng bức nhìn Đoàn Hầu Nhi: “Hầu Nhi, trước đây ngươi từng xem qua Cố Ảnh một lần đúng không.”
“Đúng a, chỉ là quyển sách đó căn bản là viết bằng ký hiệu của thiên thư mà.”
“Vậy ngươi có chú ý được văn tự ký hiệu trên đó rất giống ở đâu không?”
“Nói như vậy thì,” Đoàn Hầu Nhi chống đầu nghĩ nửa ngày, “Rất giống, đích thật là giống chỗ nào đó…”
“Số lần ngươi qua lại tây viện cũng không ít, có chú ý đến rường cột xà ngang không?”
“Rường cột?” Đoàn Hầu Nhi ra ngoài xem, khi trở lại bừng tỉnh đại ngộ, “Hình như thật sự rất giống.”
Mộ Dung Bạc Nhai có được đáp án mong muốn, lại bắt đầu trầm tư.
____
Hoàng Linh Vũ này chỉ nhìn một cái đã có thể chú ý đến ký hiệu trên rường cột. Người bình thường sẽ không đối với những tiểu tiết nhỏ nhặt này chú ý như thế. Trừ khi là vì sớm đã quen thuộc với những thứ này, nếu không thì không thể chỉ nhìn một cái đã nhận ra.
Mộ Dung Bạc Nhai nói: “Diêm đại nhân năm đó từng có ân huệ với tiền bối của Côn Tổ, thậm chí có thể nói, coi như đã cứu tất cả các ngươi một mạng. Nhưng lúc đó hắn lại không yêu cầu cái gì, chỉ đưa ra một điều kiện với chúng ta.”
Đoàn Hầu Nhi nghe tới đây, cũng biết tiếp theo Mộ Dung Bạc Nhai sẽ nói gì: “Nếu thật sự tìm được người có thể đọc hiểu [Cố Ảnh] và thư hắn đã lưu lại, vậy thì phải dùng hết toàn bộ sức mạnh của Côn Tổ để bang trợ người đó hoàn thành hy vọng của y.__ Chẳng qua cho đến hôm nay, tính ra hẹn định này cũng không thể hoàn thành. Một số trưởng lão của Côn Tổ sợ thứ mà người đó hy vọng lại là những chuyện nhàm chán không thể thực hiện, cho nên căn bản không muốn tuân thủ.”
“Từ lúc nào mà Côn Tổ đã trở nên bất tín bất nghĩa như thế?” Mạc Am khinh thường.
“Ngươi không biết, cái bang lão đầu tử đó của Côn Tổ bất luận lúc nào cũng suy nghĩ vì Côn Tổ. Diêm Vương Đao năm đó và Thủy lão đại hiện tại cũng vậy, nhưng nếu muốn bọn họ cam tâm tình nguyện bị một người đột nhiên chui ra bài bố, thì đương nhiên không thể. Nói không chừng vì để không phá hủy hẹn định với Diêm Vương Đao, lại không muốn nghe người đó bài bố, còn có người sẽ hạ thủ diệt người đó trước.”
“Hiện tại thuộc hạ đã sâu sắc thể hội được sự cực nhọc của ngài khi lãnh đạo Côn Tổ rồi.”
Mộ Dung Bạc Nhai nói: “Chỉ là suy đoán mà thôi, có lẽ chỉ là ta nghĩ nhiều. Tóm lại, chuyện của Hoàng Linh Vũ tạm thời bỏ qua một bên, đợi ta chậm rãi nghĩ biện pháp xác nhận. Gần đây Bằng Tổ và triều đình liên tục thầm hạ thủ với Côn Tổ, ta nghĩ chúng ta nhất định phải phản ứng lại.”
“Nga?” Đoàn Hầu Nhi hai mắt phát sáng, tràn đầy mong đợi.
“Dù sao cái đế hoàng gia này ta cũng ở phát ngán rồi, Hầu Nhi ngươi trở về nói với các lão đầu, bảo tất cả tiểu Côn sau hôm nay đều lặng xuống nước, trước khi đến thời cơ đừng để bất cứ ai tìm được.”
“Công tử ngươi…”
“Trước đó, ta cần phải nói chuyện với nhị ca, Mạc Am ngươi cũng đi theo ta đi. Nếu không, có lẽ trong thời gian gần đây rất khó gặp được nhị ca.”
Khi Hoàng Linh Vũ trở về thư khố, Mộ Dung Bạc Nhai đã không còn bóng dáng, thay vào đó là hai nam tử xa lạ.”
Y dừng lại trước cửa, mặt lộ ra thần sắc dò hỏi.
Đoàn Hầu Nhi đi tới cười ha ha nói: “Ngươi chính là Tiểu Hoàng tử công công đi, tam điện hạ phân phó chúng ta dẫn ngươi đi.”
Mạc Am đứng bên cạnh nói: “Đoàn Hầu Nhi ngươi nghiêm chỉnh chút.”
“Cái thứ đầu gỗ như ngươi, vừa rồi ngại ngùng không cùng lão đại đi nhìn cái người mà ngươi ngày nhớ đêm mong, hiện tại lại muốn giáo huấn ta sao.” Mạc Am sầm mặt, Đoàn Hầu Nhi lập tức thè lưỡi im họng.
Thấy bọn họ như thế, Hoàng Linh Vũ cũng đoán ra được tình hình đại khái. Nam tử cười hi hi này tuy đi tới chào hỏi, nhưng không lập tức nhận hộp cơm, trong lúc giơ tay nhấc chân hoàn toàn không lộ ra thói quen của hạ nhân, mà nhìn thái độ khá tùy ý của hai người này, thì xem ra địa vị không thấp. Xem ra vừa rồi y cố gắng vực dậy tinh thần để không khiến Mộ Dung Bạc Nhai nhìn ra manh mối, nhưng Mộ Dung Bạc Nhai cũng đã âm thầm nghi ngờ, nên mới bảo hai nam tử chắc là tâm phúc này đến đợi ở đây.
Y quay lại đóng cửa, theo thói quen đi tới cạnh bên ngồi xuống, mở hộp cơm ra. Đoàn Hầu Nhi hiếu kỳ nhìn vào bên trong, chỉ thấy bên trong có hai bộ chén đũa, một tộ cháo trắng và một dĩa cải mặn.
“Các ngươi có muốn ăn chung không? Nếu tam điện hạ đã về rồi, vậy thì trong hộp cơm này còn hai cái chén không, còn có tộ cháo, vừa đủ cho ba người dùng. Ngô. Còn về đũa…” Vừa nói, Hoàng Linh Vũ vừa nghiêng người tìm kiếm thứ gì đó trong ngăn kéo bên cạnh. Không bao lâu sau tìm được một đôi đũa, lau vài cái lên y phục cho sạch, rồi đặt trước mặt mình: “Vừa đủ ba đôi.”
Đoàn Hầu Nhi nhìn thái độ rõ ràng khác hẳn những hoạn thị khác của y, quay sang nhìn Mạc Am.
“Giỏi cho tiểu công công ngươi! Chúng ta ăn cùng ngươi một bữa vậy!” Đoàn Hầu Nhi vui vẻ, khoanh chân ngồi xuống, tự múc cháo cho mình, sau khi múc đầy hai chén, trong tộ chỉ còn lại vừa đủ cho một người dùng.
Hoàng Linh Vũ thản nhiên tiếp nhận, Mạc Am không nghĩ nhiều, ý niệm nhấp nháy trong lòng Đoàn Hầu Nhi cũng chỉ có bản thân mới biết.