Mộ Dung Bạc Nhai chống cằm thập phần hứng thú quan sát phản ứng của Hoàng Linh Vũ, nhưng lại thấy y chỉ tùy ý lật lướt qua không mấy chú tâm, đại khái là không biết giá trị của hai thư quyển này sao? Hay là chỉ đang giả vờ? Tóm lại, Mộ Dung Bạc Nhai cảm thấy sự khiêu chiến trước nay chưa từng có.
Người này quá giỏi giả trang, đến lúc có thể lột được lớp da dày trên gương mặt vạn năm không kẽ hở đó, nhất định là chuyện vô cùng thú vị.
Hắn đang nghĩ như thế, đột nhiên thấy Hoàng Linh Vũ giống như bị ong đốt, đóng sách cái xạch. Trong thoáng chốc, Mộ Dung Bạc Nhai thậm chí thấy được vẻ hoang mang thất sắc của y.
“Ân ân, đọc được cái gì vậy? Sao kinh ngạc như thế?”
Hoàng Linh Vũ định thần lại, mới nghe rõ vấn đề Mộ Dung Bạc Nhai lặp lại thêm lần nữa, y điều chỉnh khí tức hỗn loạn, quay lại nhìn Mộ Dung Bạc Nhai, chỉ thấy người này vẻ mặt hiếu kỳ sáp tới.
Hoàng Linh Vũ có lẽ cho rằng bản thân che giấu rất tốt, nhưng chỉ thời gian chớp mắt thế này căn bản không đủ cho y bình phục lại từ sự kinh sợ vừa rồi.
Thế là Mộ Dung Bạc Nhai hiếm khi thấy được trong hai con mắt của y bắn ra tia sáng thậm chí có thể xưng là sắc bén.
Mộ Dung Bạc Nhai thầm kinh dị, hắn rõ ràng thấy trước khi Hoàng Linh Vũ đóng sách, đích thật lật đến trang cuối cùng. Những chất liệu giấy mới tinh đó, không phải được sử dụng vào lúc đầu, mà là Diêm Phi Hoàng tự tay bổ sung vào.
Hoàng Linh Vũ chớp mắt, khi mở lại lần nữa, thần sắc sắc bén vừa rồi đã biến mất, quả thật giống như ảo giác ngắn ngủi. Mộ Dung Bạc Nhai nhìn chằm chằm y, trong lòng đã có mấy phần xác định, lời dự báo năm đó của Diêm Phi Hoàng có lẽ đã thành sự thật rồi.
Hoàng Linh Vũ lại đột nhiên thô lỗ nện sách qua, tức giận nói: “Ta không nghĩ ngươi lại vô vị như thế, dùng thứ rách nát này để lãng phí thời gian cơm sáng!”
“A?” Mộ Dung Bạc Nhai cảm thấy cằm của mình có xu hướng rớt xuống đất.
“Đây không phải chính là những đồ án được khắc trên xà ngang thanh cột sao? Còn cẩn trọng cất giữ kín kẽ như thế, hại ta chờ đợi toi công, ngay cả cơm sáng cũng trễ mất.” Vừa nói, Hoàng Linh Vũ vừa lộ ra ánh mắt trách cứ.
“Ha?”
“Những thứ trên tay vịn hành lang bên ngoài đó, đều là dùng đồ án trong hai quyển thư sách này đi. Nếu ngươi thích nghiên cứu thì tự mình nghiên cứu, ta đi lấy cơm sáng.”
Biến hóa này Mộ Dung Bạc Nhai hoàn toàn không dự liệu được, sự phát triển đã có chút chiều hướng tiến dần về nơi không xác định. Hay là nên nói, chỉ khi có chuyện liên quan đến giấc ngủ và thức ăn, Hoàng Linh Vũ mới có ánh mắt sắc bén như thế?
Hoàng Linh Vũ khinh thường dùng âm mũi hừ một tiếng, vỗ vỗ mông bỏ đi. Nhưng khi sắp đóng cửa thư khố, tựa hồ lại xẹp hết khí, có chút không tình nguyện hỏi: “Ngươi muốn ở chỗ này ăn màn thầu cải mặn, hay là muốn tự trở về tẩm thất của mình để mỹ nữ phục vụ cơm canh cá thịt?”
“Ở, ở, ở đây đi.” Mộ Dung Bạc Nhai duy trì tư thế ngồi xổm trên chăn đệm, ôm thư sách trong tay nói.
“Ân.” Hoàng Linh Vũ đáp ứng một tiếng, cơn tức giận vừa rồi đã biến mất vô ảnh vô tung.
“Còn nữa, đừng để người khác biết ta ở đây.” Mộ Dung Bạc Nhai lại nói.
“Được rồi, yên tâm đi.” Hoàng Linh Vũ phất phất tay để hắn yên tâm, ra ngoài đóng cửa thư khố.
Trong thư khố hồi phục lại hắc ám vốn có, tim Mộ Dung Bạc Nhai càng đập càng vang. Tuy vừa rồi phản ứng của Hoàng Linh Vũ là vô cùng xác đáng. Nhưng khi y lật sách cũng đã dấy lên nghi ngờ của Mộ Dung Bạc Nhai, và cả chi tiết nho nhỏ vừa rồi__ cảm giác hồi tưởng.
Mộ Dung Bạc Nhai nắm chặt tay, chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh, lẽ nào thật sự là y?
Đã qua thời gian ăn bữa sáng, nhưng trong căn phòng dài nơi ở chung của các hoạn thị đại khái vẫn còn lại một chút cháo cặn rau lạnh.
Hoàng Linh Vũ bước nhanh ra tây viện, ánh mặt trời thật ấm, nhưng trên người lại nổi lên từng trận lạnh lẽo. Vì người phải làm nhiệm vụ đã đi làm nhiệm vụ, người ngủ bổ sung giấc đã đi ngủ bổ sung giấc, trong hoa viên bên này hiện tại không còn ai. Y dần dừng lại, bình tĩnh khá lâu, mới thở dài một hơi.
Ký hiệu đó, ký hiệu trên trang sách cuối cùng đó, ký hiệu vòng ngọc hình bán nguyệt. Y không nhớ sai, vì không thể nhớ sai, cửu cung văn được họa trên vòng ngọc đó, chính là năm đó do chính tay y khắc vào. (*Cửu cung văn: một phạm trù văn hóa truyền thống Trung Quốc)
Sao có thể xuất hiện ở đây? Lẽ nào hắn cũng chuyển thế vào thế gian này?
Xém chút, ngay cả hận ý cũng không thể chôn giấu.
Rất nhiều chuyện tuy đã rất lâu không hề nghĩ tới, nhưng một khi đã vén mở tấm rèm ký ức, thì sẽ như ánh mặt trời chói mắt chiếu thẳng vào.
Cũng như ngày xưa đó.
Năm ấy, thực tập tốt nghiệp đại học, y quen biết người đó.
Kiểm tra ghi chú địa phương nơi đó tìm ra được địa điểm đại khái của một phần mộ của vị quan nhà Hán nào đó, vừa đúng lúc cùng sinh viên chuyên ngành địa chất địa tầng cùng trường phân tích được địa điểm đại khái rất gần, qua bao nhiêu suy nghĩ, thực tập sinh tốt nghiệp chuyên ngành khảo cổ và thực tập sinh của chuyên ngành địa chất đi chung với nhau.
Ngón tay truyền đến cảm giác ấm áp lưu động theo gió, khi mở mắt ra, nhìn thấy dây kéo của chiếc lều vải được mở rộng, ánh mặt trời chiếu vào chóp đỉnh phản xạ lại ánh sáng lấp lánh.
Gói gém trang bị bước ra khỏi lều, những chiếc lều khác còn chưa mở, hiển nhiên các bạn bè bôn ba nhiều ngày đã mệt mỏi, không dễ gì được nghỉ ngơi cả ngày, mọi người đều nguyện ý ngủ đến khi tự nhiên tỉnh. Diêm Phi Hoàng biếng nhác tựa vào gốc cây bạch quả trên trăm tuổi, cái áo trên người hắn đã mấy ngày chưa thay, cũng may loại áo này vốn đã vô cùng dơ bẩn. Dưới đất là những phiến lá màu vàng hình cánh quạt. Khu vực rừng cây lá này, hễ đến mùa thu thì lá cây bạch quả rụng sớm nhất.
Hắn híp mắt ngửa mặt lên trời, hai ngón tay kẹp một điếu thuốc đen kịt, chậm rãi phun khói.
“Dậy sớm vậy à?” Hoàng Linh Vũ đi qua, giật điếu thuốc trong tay hắn, hít một hơi, lập tức nhăn mặt, “Lần trước là Nữ Yêu, lần này lại là gì? Black Devil? Cậu không sợ phổi của mình sẽ biến thành cái ống khói đen thui sao.”
Diêm Phi Hoàng từ bỏ thở dài một tiếng, quả nhiên giây tiếp theo liền thấy Hoàng Linh Vũ vùi điếu thuốc vào đất.
Hoàng Linh Vũ tựa lên thân cây đó ngồi xuống: “Lần trước cậu không phải đã nói muốn khắc một con dấu sao?”
“Thì có nói, nhưng miếng ngọc vuông đó đã cho người khác rồi, hiện tại cậu có rảnh không?”
“Tôi đang rảnh, ngọc của cậu không còn, như vậy thì không thể nói tôi thất hứa a.”
“Yên tâm, không có ngọc làm con dấu, tôi còn có cái này.” Diêm Phi Hoàng lấy một túi gấm trong áo ra, trong túi là một miếng ngọc nửa hình tròn.
“Ngọc bán nguyệt?”
“Đây là ngọc bán nguyệt? Tôi còn cho rằng nó là một mảnh trong hai nửa miếng ngọc bích ấy chứ.”
Hoàng Linh Vũ trừng hắn, tay chụp lấy bắt đầu nghiên cứu.
Diêm Phi Hoàng không để ý sờ sờ tóc Hoàng Linh Vũ, cười nói: “Tôi xuất thân từ chuyên ngành địa chất, là tay mơ, tay mơ a, khoan dung chút đi.”
“Ngọc bán nguyệt được sử dụng khi lễ bái chư phần ở phía bắc, tên của cậu không phải cũng có một chữ này sao? Nếu hiện tại là người cùng đội, thì cho tôi nghiên cứu đi!__ Nhưng mà, chất liệu là ngọc ở trong núi vùng Quảng Đông, kém hơn ở Liêu Đông, niên đại cũng không cổ, thích hợp dùng để tàn sát, vậy tôi lấy đó.” (‘Hoàng’ trong Diêm Phi Hoàng nghĩa là ngọc bán nguyệt)
“Lúc nào thì khắc xong?”
“Tùy tiện đi.”
“Vậy, tôi muốn khắc ‘văn thành võ đức’ của cửu cung văn!”
“Cậu hiểu được à?” Hoàng Linh Vũ hỏi.
“Cũng tiện làm rối người khác.”
“Vậy hay là tôi khắc đông phương bất bại đi.”
“Cậu nói gì?”
“Văn thành võ đức là lời thoại của đông phương bất bại a, cậu đừng nói với tôi là cậu chưa từng đọc Kim Dung.”
“…”
“Này! Đừng có đâm cái cằm của cậu qua đây!” Hoàng Linh Vũ kêu thảm.
“Hắc hắc hắc hắc hắc hắc!”
“Kháo! Rõ ràng là sinh viên, mà lại để râu như ông chú? Hôm nay tôi nhất định phải cạo sạch mớ râu của cậu!”
Dừng lại, đừng nghĩ tiếp nữa.
Vựt tinh thần dậy, Hoàng Linh Vũ, trước đây không phải đều sống như thế sao?
Tất cả những chuyện trước đây đều đã trôi qua, khi ngươi ném đoạn trường thảo vào trong nồi thì mọi chuyện đã kết thúc. Khi hắn mở mắt trân trân nhìn người khác dùng cuốc sắt đập ngươi, khi hắn đem ngươi chôn vào trong đường vào mộ bị đào rỗng thì đã kết thúc rồi. Cuối cùng tuy cũng có tranh luận, nhưng viện kiểm nghiệm cuối cùng xem sự việc lần này là sự cố ngoài ý muốn nên không khởi tố. Ai có thể ngờ được, đoạn trường thảo đó không phải vì lầm tưởng là cây kim ngân mà bỏ vào nồi canh, mà là do y cố ý. Không lâu sau đó, y đã rời khỏi đội khảo cổ, vào khoa kiểm nghiệm vật chứng.
Hoàng Linh Vũ nhớ lại ngày mưa băng lạnh hôm đó. Năm thứ ba sau khi tốt nghiệp đại học, y và Diêm Phi Hoàng quen biết được ba năm, cơn mưa lớn đó hầu như nhấn chìm tất cả ngày hạ phương nam.
Y cầm hộp cơm đi trên hành lang, bước đi bình thản, tuyệt không để người khác có thể nhìn ra sự dao động trong lòng. Vì những ký ức này chỉ là những ký ức mà thôi, những chuyện này một khi đã phát sinh, cho dù có hồi tưởng lại thế nào, cũng không thể vãn hồi nữa.
Không dễ gì mới chết một lần, kiếp này cứ để y yên yên tĩnh tĩnh mà sống đi.