Tinh Thần Châu

Chương 87: Trở lại Luyện Đan Các




Ma Cửu Cô chậm rãi nhắm mắt lại, ý tứ trong lời nói của bà ai cũng nghe hiểu ra, có thể để bà nói như vậy, đơn giản là muốn Dược Thiên Sầu lưu lại, nhưng người này lại không cho chút mặt mũi a! Mọi người không khỏi kinh ngạc, thiếu nữ hộ tống Thu trưởng lão đến đây không khỏi nhìn Dược Thiên Sầu thêm vài lầnẵ Phí Đức Nam càng thay đổi sắc mặt, trầm giọng nói: "Dược Thiên Sầu, ngươi có muốn suy nghĩ thêm, được Cửu Cô tự mình mở miệng là phúc khí của ngươi."

 

Dưới ánh mắt của mọi người, Dược Thiên Sầu trầm mặc không hé răng, không cần nhiều lời, đây cũng đại biểu cho thái độ của hắn.

 

Lan Băng Tuyết lớn tiếng: "Dược Thiên Sầu, ngươi thật đúng xem mình là thứ gì vậy, đừng có không biết phân biệt."

 

Dược Thiên Sầu lắc đầu nói: "Dược Thiên Sầu này không tính là thứ gì, nhưng sư phụ không bỏ, ta không dám phản bội." Lời này vừa nói ra, mọi người không ai không động dung. Ánh mắt thiếu nữ bên người Thu trưởng lão nhìn về phía hắn càng thêm sáng quắc.

 

"Ngươi...Lan Băng Tuyết tức giận nói: "Muốn chết." Vừa định bước ra động thủ.

 

"Lan nha đầu!" Ma Cửu Cô phất tay ngăn trở bà ta, mở mắt nhìn Dược Thiên Sầu nói: "Uy Vũ suốt ngày mơ hồ, nghĩ không ra cũng hảo phúc khí, thu đồ đệ tốt, lại nói hắn là cháu trai của ta, ta hẳn nên vi hắn mà vui vẻ mới đúng."

 

Tu chân giới đại khái không có ích lợi sẽ không ai đi làm, nếu ai có thể được cao thủ như Ma Cửu Cô nhìn trúng, còn không vui vẻ đến điên rồi, trước tiên không nói tới được bao nhiêu chỗ tốt, chỉ nói có một cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ đứng phía sau, mặc cho tu chân giới là thế giới kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu thế nào, là ai muốn động hắn cũng phải suy nghĩ cho kỹ, đây không thua gì bùa bảo mệnh, mà Dược Thiên Sầu lại đi cự tuyệt. Cho nên nói, lời khích lệ của Ma Cửu Cô cũng phát xuất từ chân tâm.

 

"Tạ ơn Cửu Cô cung phụng thành toàn." Dược Thiên Sầu cung kính nói. Kỳ thực hắn không nghĩ nhiều như vậy, cũng không vĩ đại như lời hắn nói, chỉ là vì hắn đối với Yến Tử Hà có điểm thất vọng, thất vọng đến mức hắn không muốn quay về Tang Thảo Viên. Ai có lỗi với hắn cũng được, duy nhất hắn khó có thể tiếp thu sự phản bội của người một nhà, trước đó hắn luôn cho rằng Yến Tử Hà có thể trở thành nữ nhân của mình.

 

Ma Cửu Cô gật đầu, nhìn Lan Băng Tuyết nói: "Chúng ta trở về đi!" Đi ngang qua bên người Dược Thiên Sầu, bà nói: "Ngươi đừng quên còn thiếu ta một lời hứa hẹn."

 

Dược Thiên Sầu hành lễ nói: "Đệ tử không dám quên."

 

"Vậy là tốt rồi." Ma Cửu Cô nói xong cùng Lan Băng Tuyết đi ra đại điện. Người sau trước khi đi ra ngoài lạnh lùng liếc mắt nhìn Dược Thiên Sầu. Nguồn truyện: Truyện FULL

 

Bọn họ vừa đi, lực chú ý trong đại điện liền đặt lên người Phù Dung, đã thấy nàng không hé răng rơi nước mắt không ngừng, viền mắt Phí Đức Nam đỏ hồng, thở dài một tiếng, nói với Thu trưởng lão: "Ta nhờ sư muội."

 

Bởi vì nàng là thân nữ nhi, ở đại điện chữa thương có nhiều bất tiện, Phí Đức Nam phân phó người quét tước dọn ra một gian phòng.

 

Thấy người dìU Minh vào phòng đều cực kỳ xa lạ, Phù Dung nhịn không được kinh hoảng, nàng bỗng nhiên quay đầu lại hô to: "Dược Thiên Sầu."

 

Nàng vẫn không hề mở miệng nói, vừa mở miệng tự nhiên hấp dẫn sự chú ý của mọi người, nhất là người nàng vừa gọi.

 

Dược Thiên Sầu sửng sốt, đây là lần đầu tiên Phù Dung mở miệng gọi hắn, gãi gãi đầu: ""Sư.., tỷ, có chuyện gì sao?" Đã quen gọi sư thúc, trong lúc nhất thời không quen sửa miệng, nhớ tới mình cũng đã Trúc Cơ kỳ, hẳn nên gọi là sư tỷ.

 

Phù Dung cũng không quen, trúc trắc nói: "Ngươi phải đi sao?"

 

"n? Nga! Ta phải về Luyện Đan Các, sư phụ ta đang ở đó. Có Phí trưởng lão chiếu cố ngươi, sư tỷ cứ an tâm dưỡng thương đi!" Dược Thiên Sầu tỉnh ngộ nói.

 

Phù Dung khẽ cắn môi nói: "Ngươi.., ngươi còn trở về không?"

 

Nữ nhân xấu xí này rất nhát gan, phỏng chừng một mình ở lại đây nên sợ hãi! Dược Thiên Sầu trấn an: "Sư tỷ yên tâm, lúc rảnh rỗi ta nhất định bình thường đến thăm ngươi."

 

Phí Đức Nam như có đăm chiêu nhìn hai người, thấy Phù Dung không nói, phân phó người giúp nàng đi vào.

 

Đại điện còn lại hai nam nhân, bọn họ cũng không phương tiện cùng theo vào.

 

"Dược Thiên Sầu, ngươi muốn chừng nào quay về Luyện Đan Các?" Phí Đức Nam hỏi, ánh mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới.

 

Dược Thiên Sầu vò đầu nói: ""Sớm muộn đều phải trở lại, về muộn không bằng về sớm, hiện tại ta trở vê!"

 

Phí Đức Nam gật đầu nói: "Ta tống ngươi trở lại."

 

Dược Thiên Sầu vội vàng xua tay: "Không cần, không cần, sao dám lao phí đại giá trưởng lão, đệ tử biết đường về."

 

"Không quan hệ với ngươi, người là ta từ Luyện Đan Các mượn tới, phải trả lời Quan trưởng lão một câu." Phí Đức Nam nói.

 

"Nhưng Phù Dung sư tỷ...

 

Phí Đức Nam phất tay nói: "Một chút thời gian, cũng đủ qua lại Luyện Đan Các." Nói xong hắn gọi một đệ tử tới, phân phó nghe theo Thu trưởng lão an bài.

 

Hai người ra đại điện, Dược Thiên Sầu tưởng rằng hắn muốn nắm mình bay đi, ai biết Phí Đức Nam lại đi bộ, hắn cũng chỉ đành đi theo. Dọc theo đường đi Phí Đức Nam không ngừng dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái quan sát Dược Thiên Sầu, người sau không biết hắn làm gì, thẳng thắn làm như không phát hiện, bằng không trong lòng khó chịu.

 

Không bao lâu, Phí Đức Nam rốt cục hỏi: "Nghe nói ngươi ở Tang Thào Viên ngủ chung một phòng với Phù Dung?"

 

Dược Thiên Sầu sửng sốt, nhanh miệng giải thích: "Không có, không có, chúng ta ở chung một phòng, nhưng không chung giường, Phí trưởng lão không nên hiểu lầm."

 

Phí Đức Nam không cho ý kiến chỉ gật đầu, thở dài nói: "Mẹ Phù Dung chết sớm, ta lại không làm được trách nhiệm của một phụ thân, là ta có lỗi với nó. Dược Thiên Sầu, ta có thể cầu ngươi một chuyện?"

 

Lời này nghe được chán ngấy, mẹ nó! Ngươi không làm đủ trách nhiệm của phụ thân liên quan gì đến ta. Dược Thiên Sầu nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng cung kính: "Phí trưởng lão nói đùa, phàm những gì đệ tử làm được, không chối từ."

 

"Nhìn ra được nó thân cận với ngươi, sau khi ngươi quay về Luyện Đan Các, mong muốn có thời gian rảnh rỗi thường đến thăm nó." Phí Đức Nam đường đường là trưởng lão chủ sự Vạn Phân Viên lúc này lại dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn hắn.

 

"Đây không thành vấn đề, chỉ sợ..." Dược Thiên Sầu nhíu mày nói: "Chỉ sợ ta trở lại Luyện Đan Các sau đó thân bất do kỳ, không biết còn có thời gian hay không."

 

"Điều này ngươi không cần lo lắng, ta sẽ tìm Quan Uy Vũ an bài cho ngươi một chức vị tốt, nếu hắn dám không đáp ứng, linh thảo của Vạn Phân Viên cũng không phải dễ lấy như vậy." Nói đến đây trong ánh mắt Phí Đức Nam lộ ra hung quang tàn bạo. Phảng phất ai dám ngăn cản hạnh phúc của nữ nhi hắn, hắn sẽ cắt chết người đó. Thật độc a!

 

Dược Thiên Sầu cười hắc hắc, vốn muốn hỏi xem thân thế cùng vết sẹo trên mặt Phù Dung là xảy ra chuyện gì, ngẫm lại không hỏi thì tốt hơn.

 

Từ Vạn Phân Viên đến Luyện Đan Các nói xa không xa, gần không gần, hơn mười dặm đường nếu tới cũng đã muộn thời gian. Cuối cùng Phí Đức Nam đã quen phi hành có điểm không chịu nổi, Ồm Dược Thiên Sầu bay lên khoảng không, trong mấy lần nháy mắt đã rơi xuống đỉnh núi Luyện Đan Các.

 

Rất không may chính là Dược Thiên Sầu liếc mắt liền nhìn thấy lão cừu nhân Nghiêm Thù, hắn phiền não, người này suốt ngày ở chỗ này hoảng cái gì? Thế nào mới về liền đụng tới hắn? Thật xui!

 

Cừu nhân gặp mặt mắt lạnh nhìn nhau, hai người đối mặt, Nghiêm Thù hướng Phí Đức Nam hành lễ: "Phí trưởng lão."

 

"n, tiểu tử họ Nghiêm, Quan Uy Vũ đâu?" Phí Đức Nam hỏi.

 

Nghiêm Thù trả lời: "Quan trưởng lão bên trong."

 

"Nga, ta tìm hắn có chút việc." Phí Đức Nam sải bước xông vào Luyện Đan Các, chỉ nghe hắn la lớn: "Quan Uy Vũ ngươi trốn đi đâu rồi?"

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.