Tinh Thần Châu

Chương 71: Gieo hạt (nhất)




Trong biển hoa, hai gã làm vườn đang vất vả cần cù lao động, Bạch Hồ trong bộ áo trắng đang bước chậm trong biển hoa ở cách đó không xa, thỉnh thoảng cúi người ngửi hương thơm các loài hoa, Quan Vũ và Trần Phong thỉnh thoảng lén liếc mắt nhìn, dù sao nữ nhân có khuôn mặt diễm lệ như vậy thật sự hiếm thấy, không phải là hiếm thấy, mà là cho tới bây giờ chưa thấy qua, hai người cũng không biết Bạch Hồ là hồ ly tinh. Ngay ban đầu khi hai người đi tới, đều có tâm tình mâu thuẫn nghiêm trọng, thời gian dài mới phát hiện, bồi bên cạnh mỹ nữ như thế, mỗi ngày làm việc tại biển hoa cũng không phải là không mỹ mãn, không có âm mưu quỷ kế, không có phân tranh, hai người đã dần dần tập quán bắt đầu hưởng thụ sinh hoạt ở đây.

 

Cùng hai người ở chung thời gian dài, cũng trở nên quen thuộc, Bạch Hồ dần dần cũng chịu cùng hai người trò chuyện. Nàng lẳng lặng đi tới bên cạnh hai người, thấy đã mở mang một mảnh đất, nàng nhìn sang bốn phía, kiến nghị: "Ở đây hay nhất có thể trồng loài hoa màu tím."

 

"Được, nghe Bạch tiểu thư, Trần Phong, chúng ta trồng Tử La Lan ở đây đi!" Quan Vũ cười nói.

 

Trần Phong tán thành "ân" một tiếng, lại quay đầu hỏi: "Bạch tiểu thư, thế nào đã lâu không thấy được lão đại." Hiện tại bội phục Dược Thiên Sầu tới sát đất, cho tới bây giờ chưa thấy qua người trẻ tuổi nào có tài hoa đến như vậy.

 

"Ta cũng không biết." Bạch Hồ nhẹ nhàng trả lời, nhìn về hướng trúc xá trong rừng cây, ánh mắt toát ra một tia thất vọng.

 

"Làm sao vậy, mọi người có phải đang nhớ ta hay không, ha ha!" Dược Thiên Sầu đột nhiên xuất hiện sau lưng mọi người cười nói.

 

Quan Vũ cười nói: "Thực sự là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đi ra." Những lời này do hắn nghe Dược Thiên Sầu giảng Tam Quốc thì ngộ ra.

 

"Đừng nói chuyện khác, Vân Trường, Trần Phong, sau này không cần trồng hoa nữa, ta có chuyện trọng yếu giao cho các ngươi làm." Dược Thiên Sầu cười nói.

 

Quan Vũ và Trần Phong biểu thị hoài nghi nhìn Bạch Hồ, thấy nàng không biểu thị phản đối, Quan Vũ hỏi: "Làm gì?"

 

"Ha ha..." Dược Thiên Sầu bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười dài một trận, mọi người nhìn nhau, không biết hắn vì sao vui vẻ như vậy, nhưng Bạch Hồ tựa hồ từ trong tiếng cười nghe được lòng chua xót, lẳng lặng nhìn hắn.

 

Sau một thoáng phát tiết qua tiếng cười to, Dược Thiên Sầu vỗ vỗ vai Quan Vũ nói: ""Vân Trường, ngươi còn nhớ rõ ta đã từng nói qua một câu với ngươi không?"

 

"Ngươi nói nhiều lắm, ngươi muốn ta nhớ câu nói nào." Quan Vũ bĩu môi cười nói.

 

Hôm nay tâm tình của Dược Thiên Sầu thật tốt, không chút phật lòng nói: "Ta đã từng nói qua với ngươi, bảo chứng cho ngươi trong vòng mười năm trúc cơ."

 

Quan Vũ gật đầu nói: "Đã nói qua, nhưng ta đã sớm không dám trông cậy vào nữa."

 

Dược Thiên Sầu sửng sốt, lập tức sờ sờ mũi, than thở: "Ai! Ngươi đã không trông đợi, thì bỏ đi. Trong khoảng thời gian này, ta học được luyện đan tại Phù Tiên Đảo, trùng hợp ngày hôm nay vừa vặn lấy được hạt giống của linh thảo dùng luyện chế Trúc Cơ Đan. Ngươi đã không muốn, để ta và Trần Phong làm, Vân Trường, ngươi tiếp tục đi trồng hoa của ngươi đi!"

 

"Cái gì?" Quan Vũ và Trần Phong sửng sốt, lập tức song song thất thanh kêu lên: "Hạt giống linh thảo?" Hai người biết, mặc kệ là hạt giống thực vật nào, ở chỗ này đều có thể tùy tiện trồng thành công, nếu như thật có hạt giống linh thảo, đây lại là khái niệm gì.

 

Dù sao Quan Vũ từng ở trong Phù Tiên Đảo, càng hiểu rõ tình huống hơn Trần Phong, hạt giống linh thảo không phải tùy tiện liền có thể lấy tới tay, muốn hắn đi lấy, thật không có bản lĩnh. Huống chi Dược Thiên Sầu còn nói hắn học xong luyện đan, đặt trên người kẻ khác, một đệ tử Luyện Khí kỳ cũng chỉ có thể đi làm tạp dịch, căn bản không có tư cách học tập luyện đan. Nếu như Dược Thiên Sầu nói đều là thực sự, thì Dược lão đại thật sự lợi hại a! Quan Vũ hắn rốt cục hoàn toàn bái phục.

 

"Trần Phong, chúng ta đi, tìm một chỗ gieo hạt linh thảo." Dược Thiên Sầu đắc ý nói.

 

"Chờ một chút!" Quan Vũ ôm đồm cánh tay Dược Thiên Sầu, người sau cười nói: "Vân Trường, thế nào? Còn muốn đánh với ta một trận? Thật không tự lượng sức mình nha!"

 

"Không, không, không, lão đại hiểu lầm rồi, ta chỉ muốn hỏi ngươi mấy vấn đề."

 

Quan Vũ cười làm lành. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

 

""Nga!" Dược Thiên Sầu gật đầu gật đầu nói: "Hôm nay bổn lão đại tâm tình tốt, được, nói đi!"

 

Quan Vũ túm tay hắn không buông, nói: "Ngươi nhấp Phù Tiên Đảo bái ai làm sư?"

 

"Cùng họ với ngươi, Quan Uy Vũ."

 

"Quan trưởng lão là trưởng lão chủ trì Luyện Đan Các, ngươi học được thuật luyện đan cũng có thể." Quan Vũ nuốt nước bọt, lại hỏi: "Vậy hạt giống linh thảo ngươi trộm được từ đâu?"

 

"Nói bậy!" Dược Thiên Sầu giãy cánh tay ra, nói: "Bổn lão đại là người làm loại chuyện đó sao? Hạt giống linh thảo do chính Tang Thảo Viên Ma Cửu Cô tự mình cấp cho."

 

"A! Là Cửu Cô cung phụng đã có tu vi Độ Kiếp hậu kỳ trong truyền thuyết? Lão nhân gia vì sao lại đưa hạt giống cho ngươi?" Quan Vũ kinh ngạc nói.

 

"Điều đó có gì kỳ quái? Ta và bà ấy quan hệ rất tốt, bổn lão đại hiện đang ở trong Tang Thảo Viên, mỗi ngày sống thật thoải mái." Dược Thiên Sầu quay đầu nói: "Không tin thì thôi, mặc kệ ngươi, ngươi đi trồng hoa của ngươi đi! Trần Phong, chúng ta đi trồng linh thảo."

 

"Chờ một chút." Quan Vũ cười làm lành: "Lão đại, ta sai rồi, không nên hoài nghi ngài, ta bồi ngài cùng đi trồng linh thảo."

 

Dược Thiên Sầu đắc ý cười nói: "Nể tình chúng ta nhận thức thời gian dài như vậy, ta sẽ không tính toán với ngươi. Nhanh đi tìm một chỗ, tranh thủ thời gian khởi công." Vui đùa một chút thì được, hắn cũng không nguyện ý tiếp tục đùa giỡn, huống chi hắn cũng mong sớm trồng ra linh thảo.

 

Nhìn hình dạng vui mừng nhảy nhót của ba người, chân mày Bạch Hồ cau lại, nàng cũng không cho rằng đúng như lời Dược Thiên Sầu, hắn nhẹ nhàng chiếm được mấy thứ này, bằng không một năm nay, nỗi buồn khổ của hắn từ đâu mà đến?

 

"Lão đại, ngươi xem trồng ở đây thế nào? Đây là mảnh đất ta và Trần Phong vừa mới đào ra." Quan Vũ cúi đầu khom lưng chỉ vào mặt đất nói. Đây là lần đầu tiên hắn nói với Dược Thiên Sầu như vậy, hơn nữa còn không biết xấu hổ.

 

Trần Phong đứng một bên càng hưng phấn đến luống cuống tay chân, liên tục xoa tay không ngừng. Nhớ lúc còn chưa gặp Dược Thiên Sầu, vì linh thạch mà luôn phiền não, nghĩ không ra tới nơi này, linh thạch thật nhiều muốn dùng cũng không dám dùng, hôm nay càng có cơ hội thu được Trúc Cơ Đan, dùng xong có thể bước vào Trúc Cơ kỳ a! Là mộng tưởng trước đây nha!

 

"Chờ một chút." Dược Thiên Sầu rất có khí độ phất phất tay, Quan Vũ và Trần Phong sừng sốt, không biết lão đại lại muốn làm gì.

 

Trong tay Dược Thiên Sầu cầm một túi nhỏ, thần tình nghiêm túc nói: "Chính loại linh thảo dùng luyện chế Trúc Cơ Đan, mỗi loại Ma Cửu Cô cho ta mười hạt giống, mọi người ngàn vạn lần phải cần thận, chỉ có thể trồng thành công, không thể thất bại. Nếu không lần sau ta cũng không dám bảo chứng lấy thêm được nữa. Có hiểu rõ không?"

 

Tuy rằng hắn nhân cơ hội này muốn đề cao chính mình, nhưng hai người trong cuộc cũng không cho là như vậy, trái lại nghe hắn nói phi thường có đạo lý, thần tình đều nghiêm túc nói: "Hiểu rõ."

 

Bạch Hồ đứng gần đó, khóe miệng thoáng nhếch lên, thản nhiên cười trộm.

 

Dược Thiên Sầu cẩn thận vạch miệng túi, bên trong có chín bình sứ nhỏ, lấy ra một bình đưa cho Trần Phong nói: "Trần Phong, bên trong này có mười hạt giống, ta cũng không biết là loại linh thảo nào, ngươi thử xem trước."

 

Đây là hạt giống linh thảo dùng luyện chế Trúc Cơ Đan a! Hai tay Trần Phong không ngừng run run, Dược Thiên Sầu trợn mắt mắng: "Mẹ nó! Đồ vô dụng, ngươi run tay cái rắm! Vạn nhất làm hư, ngươi bồi nổi không? Quan Vũ, phát ngốc cái gì, nói ngươi đó! Đừng đóng đó xem náo nhiệt, giúp Trần Phong cùng gieo hạt đi."

 

Thấy hắn khoa tay múa chân mắng thật thống khoái, Bạch Hồ vừa quay đầu lại, lại nghiêng đi lần nữa.

 

"Ân! Đã biết." Quan Vũ lập tức nhận ra mình lệch lạc, liền nhanh lấy tới một thùng nước, ngồi xổm trên mặt đất đào ra một hố nhỏ, tháo ống trúc trên lưng xuống, thời khắc chuẩn bị.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.