Tinh Thần Châu

Chương 57: Tang thảo viên




Dọc ứieo đường đi, Dược Thiên Sầu ở trong lòng thầm nghĩ, chăm sóc linh thảo là cái công tác gì? Còn vị Ma Cửu Cô kia là nhân vật nào? Có thể khiến cho Phí trưởng lão chủ quản Vạn Phân Viên trên Phù Tiên Đảo kêu một tiếng cô cô, quả nhiên là thâm sâu khó lường, nghĩ đến đây Dược Thiên Sầu hơi cảm thấy có chút khẩn trương.

 

Nữ đệ tử dẫn đường ở phía trước, thỉnh thoảng ngoảnh mặt đánh giá Dược Thiên Sầu, tự nhiên cũng không phải là coi trọng diện mạo xấu xí của hắn. Bởi nàng đang âm thầm đánh giá, người này là ai? Phí trưởng lão đích thân chạy tới Luyện Đan Các mượn người, tại sao lại phân công cho hắn đi chăm sóc linh thảo?

 

Đột nhiên nữ đệ tử nhớ tới tin đồn mấy ngày hôm trước, nghe nói có một tán tu cầm Phù Tiên Lệnh đến xin gia nhấp Phù Tiên Đảo, đã bái Quan trưởng lão ở Luyện Đan Các làm đệ tử danh nghĩa. Nghe nói lúc ấy cũng bởi vì Phù Tiên Lệnh trong tay hắn, mà đã khiến cho mấy chục vị trưởng lão cạnh tranh nhau gay gắt. Gã tán tu kia tên là Dược Thiên Sầu, chẳng lẽ cũng chính là người này sao?

 

Nghĩ đến đây, nỗi nghi hoặc ở trong lòng nàng cũng được giải đáp. Theo sau ngước mắt nhìn về phía Dược Thiên Sầu, trong đôi con ngươi lộ ra một tia nhãn tinh thương hại.

 

Dược Thiên Sầu thấy vậy trong lòng không khỏi buồn bực, đành phải ngắm nhìn cảnh trí xung quanh Vạn Phân Viên để giải nỗi tru sầu.

 

Xung quanh bốn phía trồng đủ các loại linh thảo, nhiều loại có hương thơm rất nồng đậm, ở giữa vườn cũng có không ít giai nhân đang khom lưng chăm sóc linh thảo. Thỉnh thoảng từng cơn gió lạnh thổi quạ, hớt tung mép váy muôn hồng ngàn tía lên, lại trông thấy vài bàn tay mềm mại giữ chặt trang phục, làm cho Dược Thiên Sầu có điểm miên man bất định.

 

Vừa có mỹ nhân, vừa có linh thảo, hơn nữa phong cành cũng không sai, đúng là địa phương tốt! Nỗi buồn bực ở trong lòng Dược Thiên Sầu đã thuyên giảm đi ít nhiều, đồng thời hắn cũng tán thưởng ánh mắt của những môn phái lớn trong Tu chân giới. Thu nhận nữ đệ tử không nói mỗi người đều xinh đẹp như hoa mẫu đơn, mà ngay cả căn cốt tu luyện đều thuộc dạng khá, về chất và lượng đều tốt hơn những người bình thường.

 

Nói tóm lại, phóng mắt nhìn ngắm bốn phía xung quanh, trong vườn linh thảo mỗi người đều là tiểu ny tử đầy đặn phẫn nộn ah! n, cũng có nữ nhân thành thục phong tao, kiều đồn bạo phát. Khiến cho Dược Thiên Sầu có điểm hoảng hốt, phải chăng mình đã lạc bước tới Nữ Nhi Quốc mất rồi.

 

Tới dưới chân một ngọn tiểu sơn, xung quanh cây cối bao trùm rập rạm, phần lớn ở đây đều nuôi trồng các loại linh thảo khác nhau. Giữ tiểu sơn, xuất hiện một tòa nhà mang phong cách cổ kính sâm nghiêm, vừa nhìn kiến trúc đã biết nó được xây dựng cách đây lâu lắm rồi. Dược Thiên Sầu mặc dù tu vi không cao, nhưng cũng phát hiện ra, ngọn tiểu sơn này thai nghén ra linh khí rất sung túc, linh khí dày đặc xen lẫn nhau kết thành một tầng sương mù thản nhiên.

 

Nữ đệ tử xoay người nhắc nhở nói: "Dược Thiên Sầu, trên núi này chính là nơi ở của Cửu Cô Cung Phụng! Cửu Cô không thích người khác làm ồn, ngươi nhất định phải nhớ kĩ đó."

 

Ban đầu Dược Thiên Sầu còn tưởng rằng nàng hảo tâm nhắc nhở mình, nhưng thần tình sợ hãi trên mặt đã tố cáo chính nàng. Hiển nhiên nàng ta sợ mình không hiểu quy củ, gây ra điều phiền phức liên lụy tới nàng. Hai người cũng không quen biết, huống chi nàng còn là nữ nhân, nên hắn cũng chẳng thèm để bụng, nhìn tòa kiến trúc ở trên đỉnh núi, hỏi: "Cửu Cô Cung Phụng chính là Ma Cửu Cô trong miệng Phí trưởng lão nói sao?"

 

"Nói nhỏ một chút!" Nữ đệ tử nghe hắn nói thì không khỏi hoảng loạn, nhẹ giọng than vãn: "Ma Cửu Cô không phải là chúng ta có thể gọi, Phí trưởng lão ở sau lưng nàng kêu loạn vậy thôi. Nếu ở trước mặt, trăm triệu lần Phí trưởng lão sẽ không dám gọi như thế đâu. Cửu Cô Cung Phụng nguyên là Cô Cô của chưởng môn tiền nhiệm, cũng là một trong những trưởng lão chủ trì ở Vạn Phân Viên này, trình độ tu vi đã tới Độ Kiếp hậu kì rồi."

 

Dược Thiên Sầu "a" một tiếng, ngước mắt nhìn lên đỉnh núi thầm nghĩ, nguyên lai Phí Đức Nam đang có âm mưu. Bất quá đem lão tử tới nơi này làm cái gì? Chẳng lẽ

 

Muốn mượn tay lão yêu quái giết chết lão tử sao? Cũng không biết lão yêu quái trên đỉnh núi so với Bạch tỷ thì ai lợi hại hơn, hai người đều là Độ Kiếp hậu kỳ ah!

 

"Đi thôi!" Nữ đệ tử nhắc nhở. Dược Thiên Sầu liền gật đầu, vốn đang muốn lân la làm quen, hỏi xem tên nàng là gì, nhưng thấy bộ dạng sợ phiền phức của nàng. Hắn đành phải dập tắt cái tâm tư kia đi.

 

Theo bậc thang đi lên đỉnh núi, đứng ở bên ngoài tòa nhà, Dược Thiên Sầu mới phát hiện, tòa nhà này thực sự rất lớn, tường vây xung quanh cũng rất cao. Thế nhưng đại môn rộng mở, lại không hề có người canh gác. Ngẩng đầu nhìn lên trước đại môn, thấy trên đỉnh khắc ba chữ "Tang Thảo Viên", hắn liền bước theo nữ đệ tử, cung kính không một tiếng động bước vào bên trong.

 

Vừa tiến nhấp vào bên trong, không biết nguyên nhân tại sao, mà Dược Thiên Sầu cảm thấy nhiệt độ ở xung quanh giảm thấp xuống không ít, giữa bên ngoài bức tường rào và bên trong phảng phất như là hai cái thế giới khác nhau. Đi tới sân, nhiều loài kì hoa dị thảo cũng hiện ra ở trước mắt Dược Thiên Sầu, trong vườn lắc đác thấy một hai nữ đệ tử đang chăm sóc linh thảo. Đáng mừng nhất là, nhan sắc của mấy nữ đệ tử này, dường như là cùng đẳng cấp so với chính mình.

 

Mặt khác, còn có một phụ nhân dung mạo xinh đẹp đoan trang, cười dài đi tới trước mặt hai người. Nữ đệ tử nhanh chóng hành lễ nói: "Lan trưởng lão."

 

Khiến cho Dược Thiên Sầu cũng phải hành lễ theo.

 

Lan trưởng lão nhìn hai người, mỉm cười hỏi: "Các ngươi tới đây có việc gì không?"

 

Nữ đệ tử chắp tay nhìn sang Dược Thiên Sầu hồi đáp: ""Người này là Phí trưởng lão mượn từ bên Luyện Đan Các tới đây. Tên là Dược Thiên Sầu, Phí trưởng lão căn dặn, đưa hắn tới đây chăm sóc linh thảo hỗ trợ Cửu Cô Cung Phụng."

 

"Dược Thiên Sầu? Chăm sóc linh thảo?" Lan trưởng lão ngần ra, ánh mắt hơi dừng một chút ở trên người Dược Thiên Sầu. Theo sau cũng cau mày nói: "Phí Đức Nam đang làm cái trò quỷ gì nhỉ? Được rồi, người này giao cho ta, ngươi mau trở về thôi."

 

"Dạ." Nữ đệ tử lĩnh mệnh thoái lui. Dược Thiên Sầu đứng ở bên cạnh nghe hai người nói chuyện thì toàn thân đều không cảm thấy tự nhiên, trong lòng thầm mắng: "Ta kháo! Lão tử khi nào đã trở thành hàng hóa, để mấy người chuyển tới chuyển lui ah."

 

"Ngươi đi theo ta." Lan trưởng lão nói.

 

"Dạ." Dược Thiên Sầu lĩnh mệnh bám theo sau.

 

Xuyên qua mấy khu vườn linh thảo, Dược Thiên Sầu thầm nghĩ, mấy loại này so với ở bên ngoài khẳng định là trân quý hơn nhiều. Cho nên hắn không khỏi liếc mắt đánh giá, thế nhưng chợt phát hiện, tại đây có rất nhiều linh thảo, tựa hồ đã từng nhìn thấy qua ở bên trong đơn thuốc lúc trước.

 

Đi theo Lan trưởng lão vào trong một gian tiểu viện, lướt qua chiếc giếng ở trước sân, bỗng dưng Dược Thiên Sầu cảm thấy cả người đông lạnh, khiến cho hắn phải rùng mình run lên một cái. Điều này khiến cho bầu không khí xung quanh càng trở nên thần bí quỷ dị hơn.

 

Trong viện có một lão thái bà đang nắm tay một nữ tử xinh đẹp, nói chuyện. Dược Thiên Sầu trông thấy nữ tử kia thì không khỏi sửng sốt, nguyên lai đó chính là Yến Tử Hà vừa mới chia tay không lâu, nàng như thế nào cũng ở đây nhỉ? Trong lòng Dược Thiên Sầu hơi cảm thấy kì quái. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

 

Bước đến gần, Dược Thiên Sầu cũng phát hiện ra, trên mặt lão thái bà này bị rỗ nặng, hắn không khỏi liên tưởng đến Ma Cửu Cô trong miệng Phí trưởng lão.

 

Lão thái bà quay đầu nhìn Dược Thiên Sầu, ánh mắt binh thản chẳng ngửi ra chút mùi vị gì. Chỉ nghe bà ta mở miệng, phát ra thanh âm già nua nói: "Lan nha đầu, ngươi mang ai tới đây thế?"

 

Yến Tử Hà hiển nhiên cũng đang tò mò, Dược Thiên Sầu đến đây làm gì? Hai người nhận thức nhau, cho nên khẽ gật đầu chào hỏi.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.