Tại một nhà kho cũ nát nằm trên ngọn đồi Persus, có mấy tên bịt mặt dữ tợn đang đi qua đi lại quanh đó. Mấy tên khủng bố này chính là mục tiêu nhiệm vụ hôm nay của Mạc Dương và Celtic.
Celtic nhìn lên màn hình radar. Tổng cộng có 4 tên đứng ngoài cửa, 7 tên trong nhà, cùng với 4 cơ giáp viễn kích cách đó 500m. Hai người thống nhất ý kiến, rồi tách nhau ra đi về hai hướng phân biệt.
Chưa đầy năm phút sau, mấy kẻ ở bên ngoài nhận được tin khẩn từ trong kho báo rằng có hai viễn kích đã bị tiêu diệt. Chúng lập tức trở nên hoảng loạn, đề phòng xung quanh.
Đột nhiên, trong bụi cây gần đó vang lên tiếng "Soạt soạt" cùng tiếng bước chân càng ngày càng sát bên tai. Mấy tên khủng bố định giơ súng lên bắn thì người tới lên tiếng:
"Từ từ, đừng bắn!! Là tao, R đây!"
Nghe tiếng đồng bọn, mấy tên khủng bố hạ súng xuống, thở hắt một cái. Một tên trong số đó thấy tay viễn kích kia bị thương nặng, tiến lên đỡ, tiện hỏi:
"Mày bị tấn công? Chúng nó có bao nhiêu người?"
"Tao... đoán là hai người, tên kia thì tao không biết nhưng tên đuổi theo tao thì cầm song đao. May sao tao vẫn kịp chạy... Cẩn thận!" Tên R đang nói dở thì nhìn thấy tên cầm đao mà mình đang nói đến hét toáng lên.
Tên đồng bọn còn đang ngơ ngác, không hiểu chuyện gì, thì đã bị Mạc Dương chém đứt người, tên kia bị trọng thương nên cũng không tránh thoát khỏi cái chết được.
Ba tên còn lại bị bất ngờ, khi thấy Mạc Dương đã giết xong hai đồng bọn của mình mới hoảng hồn, nhưng chưa kịp giơ súng lên thì đã bị Celtic ba phát diệt gọn.
Ngay khi ba tên ngã xuống, thì lũ bên trong xả súng ầm ầm ra phía ngoài cửa, buộc hai người phải nấp sau hai bên cửa tránh mưa đạn, có tiếng chửi rủa vọng ra:
"Mẹ nó, chúng mày ngon thì vô đây!! Bọn tao cho chúng mày thành cái rổ luôn. Há há há!!!"
Mạc Dương quay sang hỏi Celtic:
"Chúng ta làm sao đây? Hình như chúng có bom."
Celtic vuốt cằm nghĩ ngợi, rồi nhìn sang mấy xác địch nằm dưới đất. Y điềm đạm nhặt cái xác tên to cao nhất lên giơ trước người làm bia đạn rồi xông vào.
Mạc Dương "..." Mặc dù động tác rất tao nhã, nhưng sao cậu cứ cảm giác nó sai sai thế nào ấy nhỉ =.=""...
Sau đó thì nghe thấy ba tên trong số đó hét thảm, mấy tên còn lại bắt đầu nhốn nháo, chửi loạn. Mạc Dương hắc tuyến hai giây rồi rút súng xông vào xử lý luôn ba tên định tấn công Celtic.
Xử xong 6 tên kia, hai người nhìn về phía tên trùm. Lúc này hắn đang đứng phía trước đám con tin, chỉa súng về hai người, miệng gào thét:
"Chúng mày đừng có đến đây!!!!" Rồi hắn xé vạt áo ra lộ ra bên trong một quả bom cảm ứng gắn ở ngực, tay cầm nút điều khiển, hắn cười điên dại"Chúng mày cứ bắn đi, bắn thử xem!! Bắn rồi lũ vô dụng này cũng theo tao tan xác!! Há há há..."
Mạc Dương nhìn về phía quả bom gắn trên cửa chiếc lồng nhốt con tin. Mạc Dương đang định bảo Celtic để cậu đi khống chế tên này, còn y tìm cách phá bom.
Lúc này, điều bất ngờ xảy ra, hai người chợt thấy trong đám con tin, có cậu thanh niên nhân lúc tên kia quay lưng lại, tiến đến cửa lồng loay hoay gỡ bom.
Tên khủng bố kia còn không hay biết gì còn đang huênh hoang vừa gào bắn đi vừa xả súng về phía Celtic và Mạc Dương, khiến hai người phải chật vật né tránh. Bản thân hắn thì đang lùi dần về phía cửa.
"Đoàng!"Ngay khi thấy cậu thanh niên đã dùng con dao nhỏ không biết lấy từ đâu cắt đứt kíp nổ, Celtic không chần chờ nã một đạn bắn thủng ngực tên khủng bố.
"Hự! Sao chúng mày dám..." Tên khủng bố vẻ mặt kinh ngạc còn đang chưa kịp nói xong, đã hộc máu, trợn mắt nằm ngay đơ.
Ngay sau đó, hệ thống vang lên giọng nữ nhẹ nhàng:"Chúc mừng các ngài đã hoàn thành nhiệm vụ trong vòng 15 phút. Vì kết quả rất xuất sắc này nên hai ngài xứng đáng nhận được hạng S từ hệ thống. Mong các ngài sẽ tiếp tục duy trì thành tích này trong các nhiệm vụ tới!"
Mạc Dương thở phào, đây là nhiệm vụ đạt hạng S thứ 51 của hai người từ đầu học kì đến giờ. Dù cho kết quả hiện tại đã sớm đủ điều kiện để học lên năm hai, nhưng hai người vẫn tiếp tục tập luyện trên mạng kết hợp rèn luyện thể thuật ở ngoài. Bây giờ, trên bảng xếp hạng của khối, cậu và Celtic vẫn giữ vững hai thứ hạng đầu tiên.
Đáng mừng là nhóm Duke mấy người kia cũng đang giữ những vị trí cao trong top 13. Xem ra cậu lựa chọn những người này làm đồng đội là một quyết định đúng đắn.
Khi Mạc Dương ôm đống nguyên liệu mình thu được từ đống tàn tích trở lại, đang định đem đi chia cho Celtic, thì thấy Celtic đang đứng nói chuyện với cậu trai con tin vừa nãy, không biết hai người đang nói cái gì. Mạc Dương chầm chậm đi về phía hai người kia.
"Celtic, vật phẩm của hôm nay này, cậu lấy cái nào thì lấy đi."Nói rồi, Mạc Dương mở hòm đồ đẩy qua cho Celtic, sau quay sang nhìn cậu trai cười nói,"Cảm ơn cậu vừa nãy nhé! Vừa nãy cậu rất dũng cảm."
"Không có gì đâu ạ. Khi nãy anh kia cũng nói rồi."Cậu trai thẹn thùng nói. Mạc Dương để ý cậu ta lúc nói có liếc nhìn Mạc Dương một giây còn lại toàn nhìn chằm chằm Celtic.
Vậy ra vừa nãy là cảm ơn, nhưng xem chừng một câu cảm ơn của y đã hút hồn cậu thanh niên này rồi. Mà nhìn kỹ thì, cậu trai này dù là trên mạng ảo nhưng có thể thấy chắc ngoài đời cũng rất thanh tú. Hơn nữa vừa rồi, xem cách cậu ta phá bom thì thấy cậu ta hình như là một kỹ sư giỏi.
Không biết có phải gu của Celtic không nhỉ? Mạc Dương tò mò liếc nhìn quan sát Celtic mặt lạnh đang đứng lựa vật phẩm. Celtic nhận thấy ánh nhìn của cậu, y nghĩ cậu muốn hỏi vừa nãy hai người nói cái gì nên đạm nhạt giải thích:
"Cậu ấy giúp chúng ta một tay, tôi cũng nên cảm ơn một câu."
Celtic vừa nói vừa ném ánh mắt khích lệ về phía cậu trai. Cậu trai đỏ mặt ngượng ngùng, cúi đầu nhìn chân, hai tay bối rối không biết để đâu.
Lại nhìn Celtic, tuy là mặt vẫn lạnh lùng nhưng Mạc Dương vẫn cảm nhận được có một sự ôn hòa hiếm thấy từ y. Chút hy vọng mong manh với mối quan hệ của cậu và Celtic hình như càng ngày càng nhỏ bé hơn rồi. Một cỗ chua xót đau đớn dâng lên nơi cuống họng cậu
Lúc này, Celtic tự nhiên cảm thấy bầu không khí xung quanh mình có chút kỳ lạ. Không hiểu sao Mạc Dương đang yên đang lành lại buồn bã ỉu xìu. Celtic tưởng tượng, nếu Mạc Dương mà có một đôi tai với cái đuôi chó xù thì chắc chắn giờ chúng đang ỉu xìu rũ xuống, không chút sức sống.
Mà cậu trai kia, Celtic thấy cậu ta là kỹ cơ giáp nên tiện thể làm quen, biết đâu lại nhờ được cậu ta giúp y và Mạc Dương sửa chữa cơ giáp. Ban đầu, thấy cậu ta thấy y lạnh lùng thì sợ sệt, nên Celtic thu bớt hàn khí lại, cố tỏ ra hiền lành chút cho dễ nói chuyện thì cậu ta lại đỏ mặt ấp úng, trông hệt như một con thỏ nhút nhát.
Celtic khẽ khụ một cái nhằm xua tan bầu không khí này. Nghe tiếng Celtic, hai người đều ngẩng đầu tròn mắt nhìn Celtic, đôi tai chó cùng đôi tai thỏ đều cùng dựng đứng lên hướng về phía Celtic. Ừm, vẫn là Dương đáng yêu nhất. À mà đi lạc vấn đề rồi, Celtic bóp trán xua đi mấy cái tưởng tượng linh tinh trong đầu, rồi nhìn hai người lại khụ cái thứ hai, nói với cậu trai kia:
"À sao cậu lại ở đây? Cậu không phải NPC mà"
"Em chỉ tình cờ đi kiếm nguyên liệu làm linh kiện cơ giáp thì bị mấy tên đó túm lại..." Cậu trai ngượng nghịu gãi mái tóc xoăn vàng
"Linh kiện cơ giáp?" Mạc Dương bắt được trọng điểm, nhìn cái tên hiện trên đầu cậu ta "Phoenix21. Kỹ sư cơ giáp." thì ngạc nhiên. Ra vậy, bảo sao cậu ta lại phá bom nhanh như vậy.
"Vâng, em là kỹ sư. À mà hai anh cũng học Sylvia ạ? Hai anh năm mấy vậy ạ?" Phoenix21 nhìn tên trường hai người thì mừng rỡ.
"Bọn tôi học năm nhất. Cậu sao?" Mạc Dương hỏi.
"Em cũng năm nhất ạ. Ừm... nhưng em mới 15 tuổi thôi ạ nên em xin phép xưng "anh em" với các anh ạ."
"15 tuổi. Woah trẻ như vậy mà cậu đã vào Sylvia rồi sao?" Mạc Dương kinh ngạc.
"Vâng, em được đặc cách ạ. Bởi vì em là người thiết kế Dolphin ạ." Phoenix21 vừa nói vừa quan sát phản ứng của Celtic. Thấy Celtic khoanh tay, nhướn mày nhìn cậu nói:
"Ra cậu chính là Felix ấy." Trong ánh mắt y có sự hài lòng, đánh giá cao cậu.
Cậu mỉm cười ngại ngùng nhưng miệng vẫn khiêm tốn: "Không có gì đáng khoe đâu ạ! Dù sao cũng không có người sử dụng được, cũng chỉ là sắt vụn thôi ạ."
"Không. Dolphine đã có chủ rồi. Người đó là bạn cùng lớp của tôi." Celtic phản đối.
"Thật vậy ạ?! Ôi, em mừng quá! Các anh có thể giúp e gặp người đó được không ạ?" Felix nghe thấy tin đó lập tức mừng rỡ, hai mắt sáng ngời nhìn Celtic.
"Được." Celtic gật đầu, liếc nhìn hỏi ý kiến Mạc Dương. Nhưng y lại thấy Mạc Dương đang thẫn thờ, vẻ mặt còn ủ rũ hơn vừa nãy, hôm nay cậu ấy có vấn đề gì sao? Tí phải hỏi mới được, Celtic tự nhủ, rồi gọi Mạc Dương:
"Dương, Dương ơi!"
"A! Tôi đây! Xin lỗi mải suy nghĩ linh tinh!" Mạc Dương nghe Celtic gọi liền tỉnh hồn, rồi tức thì mỉm cười với Felix,"Anh là Mạc Dương, cậu ấy là Celtic, khi nào em muốn thì qua lớp G1-A tìm một trong hai người bọn anh. Bọn anh sẽ giúp em gặp Tina!"
Sau đó, ba người hàn huyên một hồi rồi chia tay out hệ thống. Khi Mạc Dương vừa mới tháo kính mắt ra, liền nghe thấy tiếng gõ cửa, là Celtic. Mạc mở cửa ngạc nhiên hỏi:
"Có chuyện gì sao Celtic?"
"À cũng không có gì to tát..."Celtic ậm ừ"Cậu đang có chuyện gì buồn à? Sao vừa nãy cứ thấy cậu mất hồn."
Mạc Dương giật thót, bối rối lắc đầu: "Không có chuyện gì đâu. Chỉ là nghĩ chút chuyện cũ thôi."
"Chuyện gia đình à?" Celtic ánh mắt lo lắng hỏi.
"Không sao mà, tôi nghĩ linh tinh tí ấy mà. Cậu về phòng nghỉ đi không muộn." Nói rồi Mạc Dương gượng cười đẩy Celtic xoay người ngược lại, rồi đóng sập cửa phòng.
Ngay khi cánh cửa đóng sập lại, Mạc Dương khuỵu xuống ngồi xổm dưới đất, mặt chôn vào giữa hai đầu gối, khẽ thở dài. Vẻ mặt ghen tuông xấu xí của cậu bị Celtic phát hiện ra rồi. May sao Celtic hiểu lầm, Celtic mà biết sự thật chắc sẽ ghét cậu mất... Haizzzzz cậu muốn ở bên Celtic lâu hơn chút nữa...
Bên kia, Celtic đứng nhìn cánh cửa phòng Mạc Dương, hai nắm đấm siết chặt, y khẽ cắn môi, rồi bực dọc về phòng. Chết tiệt, bao giờ Mạc Dương mới chịu mở lòng với mình đây?
Hai người mỗi người một tâm sự trở về giường, một đêm mất ngủ...
=================================
Chúc mọi người năm mới vui vẻ, vạn sự như ý và tiếp tục ủng hộ t nhé các ty :3 *tát hoa x N lần*
Tuần vừa rồi bận quá nên giờ mới viết được xong. Mọi người thông cảm:3
Chương sau có phiên ngoại nho nhỏ kể về ngày xưa Celtic gặp Nora như thế nào và vì sao hai đứa ghét nhau:3 Có ai mong chờ không?