Vất vả tìm được đủ linh dược y cần, lại gôm thêm vài cây khá giống trúc và tre vào nhẫn không gian, có thời gian rảnh đan vài thứ.
Vu Thiên Ninh và Vu Doãn Kỳ đi lòng vòng tìm cho y vài cây thảo mộc các loại.
Trong bụi cây sột soạt vài tiếng, Vu Thiên Ninh và Vu Doãn Kỳ cảnh giác lại gần bụi cây.
Bên trong bụi cây nhảy ra một cục lông nhỏ trắng tinh lăn ra ngoài, Vu Doãn Kỳ lấy tay chọt nó một cái, hai cái lỗ tai nhỏ nhú ra rồi bốn cái chân ngắn ngủn, ngẩn cái đầu tròn lên bên trên có tám con mắt đỏ tươi như máu, mũi hồng hồng, miệng kéo thành hai đường cung.
“Đáng yêu quá!!” Vu Doãn Kỳ định bế nó lên để xem kĩ chợt Vu Thiên Ninh kéo tay cậu lại.
Vu Doãn Kỳ ngờ ngợt nhìn Vu Thiên Ninh.
Một quả cầu lửa theo tay Vu Thiên Ninh nén đến con thỏ. Vu Doãn Kỳ quay đầu nhìn cục bông trắng.
“Sao anh…” Lời chưa kịp nói hết Vu Doãn Kỳ im bật quay người chạy về phía Trương Chi.
“Chú chạy mau!” Để cho anh hai giải quyết cái cục bông kia y bảo vệ Trương Chi. Là anh em sinh đôi sẽ có một liên kết đặc biệt, không cần nói thành lời vẫn ăn ý đến lạ kì.
Ai mà ngờ cái cục bông nhỏ đáng yêu đó là cái hạng ma thú gì chứ, lúc quay lại thứ y đối diện chính là cái miệng rộng như chậu máu đầy răng nhọn.
Thỏ còn có phong phạm hơn cả y!!
Trương Chi chẳng hiểu mô tê gì bị lôi đi quay lại liền thấy Vu Thiên Ninh một thân một mình tự xử lí xong một con ma thú.
Mặc dù cấp bậc không cao nhưng loài này chính là nhờ ngoại hình mà kiếm cơm, nhờ vào ngoại hình ngụy trang rồi canh lúc con mồi lơ là mà táp, nếu không phải Vu Thiên Ninh phản ứng nhanh thì Vu Doãn Kỳ đã nằm trong bụng nó rồi.
Hai người chạy được một đoạn khá xa thì dừng lại. Bây giờ y đã hiểu tại sao Vu Mặc Vũ yên tâm để hai nhóc này đi vào rừng, khoang đã tên đó cho hai nhóc vào rừng săn dị thú sao?
CMN! Ma pháp hiện giờ của y hình như không bằng hai nhóc này đi, hai đứa này ít nhất cũng cấp bảy đi.
Y bị người nào đó kéo mạnh vào trong lùm cây, nhìn lại là Vu Doãn Kỳ, Vu Thiên Ninh cũng duổi kịp đến đây.
Vu Doãn Kỳ Chỉ tay ra ngoài lùm cây, y nhìn theo ra ngoài. Là một con cá sấu da vàng, ít nhất cũng cấp năm, là dị thú trung cấp. Chẳng phải tụi ma thú trung cấp, cao cấp thường sống sâu trong rừng sao? Sao lại có một con ở đây? Đi dạo?
Vu Thiên Ninh bất chợt nhảy ra dùng sấm ma pháp đánh tới chỗ cá sấu, Vu Doãn Kỳ cũng nhảy ra dùng ma pháp bóng đêm rạch ngay chỗ bụng cá sấu vết thương từ từ ăn mòn, càng ngày càng rộng ra.
Một con cá sấu biến dị cấp năm cứ dễ dàng như vậy mà bị đánh bại. Chiêu thức nhanh gọn không có chút dư thừa, ra tay chuẩn ngay điểm trí mạng.
Vu Mặc Vũ dậy con kiểu gì vậy chứ?
Vu Thiên Ninh thu cá sâu vào cúc không gian trên tay áo.
“Chú à, về thôi!” Vu Doãn Kỳ chui vào lùm cây kêu y. Trương Chi cảm thấy hơi sấu hổ một tí, mình vậy mà lại phải để cho Vu Thiên Ninh và Vu Doãn Kỳ, chui ra cùng hai nhóc con đi về nhà.
Về đến nhà y lại sắn tay vào nấu bữa trưa. Lúc sáng y không biết là thịt dị thú nên làm quá chín, năng lượng trong thịt dị thú cũng bị tiêu hao hết, nên bây giờ y điều chỉnh lửa nhỏ lại canh đúng thời gian lấy ra, như vậy thì thịt dị thú sẽ không bị mất năng lượng.
Lúc ở đời trước thì y không cần ăn uống như người thường nữa, nhưng ai cấm y ăn đâu nên y học cách phối nguyên liệu, còn có lợi cho việc tu luyện lại vừa được ăn ngon nên y khá thích nấu nướng.
Bỏ thêm một vài trái có vị giống ô mai vào trong nước, chua chua ngọt ngọt ngon hơn buổi sáng nhiều, có thể coi như khá giống nước ô mai.
Còn thịt dị thú thì đem rán, xong xuôi lại đem đi phết nước sốt lên bên trên. Lại xào thêm ít rau ăn kèm.
Ở đây cái gì cũng bị biến dị, rau cải cũng chịu ảnh hưởng ít nhiều, có một vài loại quả có vị giống nhưng tên gọi và hình dáng thì khác xa với đời trước.
Hai nhóc đi xuống ngồi vào bàn ăn, Vu Mặc Vũ cũng đi vào bàn ăn.
“Mọi người thử xem sao.” Trương Chi mong đợi nhìn hai nhóc con.
Vu Doãn Kỳ cảm thấy thức ăn hôm nay nhìn lạ mà cũng ngon mắt hơn thường ngày nhóc nấu.
Lấy dao cắt miếng thịt ra cho vào miệng, hai mắt Vu Doãn Kỳ sáng lên.
“Ngon quá!! Chú chỉ con cách nấu đi.” Vu Doãn Kỳ bắt lấy tay y mặt kích động mà hồng lên.
Vu Thiên Ninh và Vu Mặc Vũ đưa thịt vào vào miệng, thịt không quá dai cũng không quá mềm, nước sốt ngọt ngọt mặn nặm có chút cay kíƈɦ ŧɦíƈɦ vị giác. Ăn cùng rau rất vừa miệng.
Hình như còn có một cỗ năng lượng chảy vào người, Vu Thiên Ninh và Vu Mặc Vũ ngạc nhiên nhìn Trương Chi.
Mặc dù biết thịt dị thú có năng lượng nhưng không lần nào hai nhóc nấu được, điều bị nóng làm cho tan biến, nhưng dù giữ được trọn vẹn thì cũng không nhiều đến thế.
Vu Mặc Vũ chỉ kinh ngạc một thoáng rồi bình tỉnh lại.
“Cậu cho gì vào đây?”
“Một vài loại thảo mộc có lợi cho việc thăng cấp dị năng.” Và tu luyện nữa. Y không nói vế sau vì y chưa muốn bị lộ tẩy.
“Thật sao?” Vu Doãn Kỳ mở lớn mắt nhìn y.
“Nên ăn nhiều một tí, còn giúp bồ bổ cơ thể nữa đó.”
Bốn người giải quyết xong bữa trưa. Hai nhóc giả quyết xong đống bài tập Vu Mặc Vũ cho liền kéo y ra ngoài chơi với hai tiểu đằng xà và Hoa Hoa. Đan được hai cái đấu lạp* bằng cái cây khá giống trúc lúc sáng tìm được
Vu Mặc Vũ thì đi về phòng của mình.