Chu Hạ là một người không hề nhiều chuyện, nhưng cũng phi thường nguyện ý cho bọn tiểu bối ** một chút, từ chuyện ông phát hiện ra tầng hầm bị Chu Cẩn cải tiến nhưng vẫn có thể ẩn nhẫn không hỏi tới liền có thể hiểu được chút ít. Bây giờ ông lại chủ động đề cập đến chuyện "nghe được một chút tiếng gió", gió này e rằng to bằng cơn lốc cấp mười rồi đấy chứ.
Thế nhưng gió lại lớn, Chu Cẩn cũng là một phần trong cơn gió kia. Cậu mang theo vài phần mờ mịt hỏi: "Con và Vạn Nghiệp Vi có thể có tin tức gì ạ?" Cậu rõ ràng cảm nhận được thái độ của Vạn Nghiệp Vi hôm nay cũng khá lạ, "Là chuyện xế chiều hôm nay?"
"... Xế chiều hôm nay có chuyện gì?"
Chu Cẩn mím môi một cái, do dự đem sự tình chung chung kể lại, Chu Hạ nhá một tiếng: "Thật sự không ngờ, tính tích cực của bọn tiểu tử tuổi còn trẻ lại cao như vậy."
Chu Cẩn: "..."
Chu Hạ tựa hồ đối với chuyện này cũng không để ở trong lòng: "Ông nói rồi, Chu gia cũng không cần dựa vào chuyện thông gia của con để củng cố địa vị, trước đây không có lựa chọn khác, tình huống hiện tại nếu con muốn tuyển chọn lại cũng hoàn toàn có thể cân nhắc thêm lần nữa."
Chu Cẩn: "..."
Cậu vô lực tắt truyền tin, cảm thấy cần phải triệt để sửa đổi ấn tượng của mình đối với Chu Hạ một chút.
Sau khi sự tình được báo cáo, tất cả nhân viên không ngoài suy đoán bắt đầu bị tiến hành điều tra. Chu Cẩn đương nhiên không ở trong phạm vị cần bị điều tra. Sau khi thân thể khôi phục, cậu lập tức bị đóng gói trở về chủ tinh. Từ lúc khai giảng đến giờ đã được một khoảng thời gian, nhờ phúc của Michelson, cậu ngay cả một tiết khóa đều chưa học được.
Thời điểm nhìn thấy Chu Cẩn trong phòng lắp ráp, Lỗ Chính Hàm quả thực mừng rỡ: "Tôi nghe nói phi thuyền cậu ngồi xảy ra chút vấn đề, không sao chứ?"
Lỗ Chính Hàm bởi vì lúc đó bị Michelson áp bức, vốn muốn đi với Chu Cẩn, kết quả không thể làm lỡ chuyến đi của cậu, ngược lại bất ngờ tránh khỏi Thiết Giáp độc ngao.
"Không có chuyện gì, chính là có chút phiền toái nhỏ." Chu Cẩn vừa nhìn khắp bốn phía vừa trả lời, "Giáo sư đâu?"
Sắc mặt Lỗ Chính Hàm trong một giây đã biến màu xanh, nhìn xung quanh rồi thấp giọng nói: "Cậu trở về là tốt rồi, trận này giáo sư bắt tôi làm việc tư cho ông ấy khiến tôi sắp điên lên rồi đây nè!" Ý tứ rốt cuộc cũng có người đi chịu tội thay.
Chu Cẩn đồng tình vỗ vỗ hắn: "Một hồi chờ người đi hết tôi cũng có chút việc tư muốn làm, anh phải chắn gió giúp tôi đó."
Lỗ Chính Hàm: "..."
Thừa dịp lúc nghỉ trưa, Chu Cẩn lấy ra vật liệu cậu đã hỏi từ chỗ Dịch Minh, bắt đầu lắp ráp trong phòng. Lỗ Chính Hàm thẳng thắn đem cửa khóa lại, móc thuốc dinh dưỡng ra, vừa ăn vừa nhìn động tác của Chu Cẩn.
"Cậu đây là muốn làm gì?"
Chu Cẩn mang kính bảo vệ mắt, đem mảnh kim loại chế tạo thành hình dáng bản thân đã thiết kế: "Rút ra kinh nghiệm xương máu."
Lỗ Chính Hàm mờ mịt: "Cái gì?"
Động tác trên tay Chu Cẩn vẫn không ngừng, chậm rãi nói với Lỗ Chính Hàm: "Tự thức tỉnh bản thân, cảm thấy dựa vào người ta không bằng dựa vào chính mình."
Lỗ Chính Hàm chờ Chu Cẩn nói tiếp, ai biết cậu liền chỉ chăm chú tới cái thứ trên tay, tựa hồ đã quên mất sự tồn tại của Lỗ Chính Hàm mất rồi.
Thời điểm bọn học sinh lục tục trở về sau giờ ăn trưa, "việc tư" của Chu Cẩn đã biến thành một cái mô hình. Lỗ Chính Hàm nhìn một hồi cũng không nhìn ra, miệng trước bị phun sơn, phía sau có một cò súng dài không tới bàn tay, đây là thứ quái gì. Sau khi tan lớp Chu Cẩn liền ở lại, cậu đem một trang bị đè nén bỏ vào sau cò súng, sau đó phong kín toàn bộ thể khoang.
"Được rồi?"
"Còn kém một chút." Lỗ Chính Hàm nhìn Chu Cẩn dùng bút hàn nhiệt độ cao vẽ một tiểu hòa thượng hoạt hình lên một bên của chỗ cầm, bên còn lại liền vẽ một chiếc mõ gỗ, còn rất tỉ mỉ vẽ thêm đậm nhạt nữa. Chờ sau khi sấy khô xong, Chu Cẩn mới lên tiếng: "Xong."
Lỗ Chính Hàm nhìn chung quanh: "Cái này là súng phun nước dành cho trẻ nhỏ sao?"
Chu Cẩn lật qua lật lại kiểm tra: "Đúng vậy, không kém bao nhiêu đâu."
Lỗ Chính Hàm dấu chấm hỏi đầy đầu, đây coi như là việc tư gì đây?
Chu Cẩn lấy ra một viên thuốc con nhộng rồi bỏ vào, Michelson vừa vặn mất tích một ngày đẩy cửa đi vào, Chu Cẩn gật đầu, suy nghĩ một chút đè xuống một góc của kính bảo vệ mắt, một đống người máy bán hoàn thành bóp cò.
Vòi sen nằm trước súng phun cũng không lớn, đường kính bất quá chỉ có năm cen-ti-mét, bao gồm đại khái hai mươi lỗ tròn nhỏ với đường kính bốn mi-li-mét được xếp thật đều. Lỗ Chính Hàm vốn tưởng rằng lỗ nước lớn như vậy, cột nước phun ra sau cũng sẽ không có khoảng cách rất xa. Nhưng mà khiến hắn bất ngờ chính là, chỉ có một cột nước từ trong vòi sen bắn ra, nhưng lại phi thường cô đặc. Nhìn đường kính cột nước, mấy lỗ nhỏ của vòi sen bình thường cũng không thể phun ra được.
Lỗ Chính Hàm còn đang thấy kỳ quái, một trận âm thanh bùm bùm bùm truyền đến, hắn quay đầu nhìn lại một hàng người máy vốn đã được sắp xếp thật tốt bị cột nước giạt thành một đống, chen ở trong góc.
"A, đó là bài tập bạn học của cậu ngày mai phải nộp." Chờ cột nước không còn nữa, Michelson thảnh thơi quá nên nói, "Vạn nhất làm hư, cậu đoán bọn họ có bỏ qua cho cậu hay không?"
Chu Cẩn: "..."
Lỗ Chính Hàm: "..."
Michelson giẫm bước đi tới, cúi người xuống nhìn một chút, lấy tay đâm đâm người máy thứ nhất: "Cũng được, tấm thép này dày 4 mi-li-mét, cư nhiên là một cái lỗ rất lớn."
Lông tơ cả người Chu Cẩn đứng lên, kinh hồn bạt vía xông tới nhìn chung, quả nhiên vị trí ngực có một cái lỗ lớn hơn so với ngón tay một chút. Cậu đem người máy dựng dậy, vị trí sau gáy có tên được viết bằng bút, là một người trong lớp tên là Lưu Thành Hạo.
Chu Cẩn thường ngày bị Michelson áp bức đến bài tập cũng nhiều hơn gấp ba lần so với người khác, căn bản không rảnh đi giao tiếp. Đối với người tên Lưu Thành Hạo này chỉ có ấn tượng chung chung. Cũng không biết nên nói như thế nào mới tốt, Chu Cẩn sốt ruột nghĩ.
"Giáo sư..."
Michelson giả bộ vô tâm: "Cũng không phải hết cách rồi, bất quá có điều kiện."
Chu Cẩn ước ao nhìn Michelson, quân cáo già hận không thể lắc lắc đuôi: "Đem bản vẽ của đồ chơi này gửi một phần cho ta, mặt khác, qua mấy ngày, cậu phải bồi ta đi làm việc tư."
Chu Cẩn thở phào nhẹ nhõm, lúc này đừng nói một việc tư, mười việc tư cậu cũng phải làm. Ngược lại cậu đã bị Michelson nghiền ép quen rồi, cũng không có khác biệt quá lớn.
Cậu gật gật đầu, lập tức dùng thiết bị giới hạn cá nhân đem bản vẽ gửi đến hòm thư của Michelson, chân thành nói: "Giáo sư, biện pháp gì?"
Michelson thoả mãn gật gật đầu: "Đêm nay phòng lắp ráp sẽ không khóa cửa, cậu ở đây suốt đêm phỏng chừng cũng có thể gọi là bù đắp." Michelson nói xong vỗ vỗ Chu Cẩn, "Một buổi tối thôi, ngày mai lên lớp còn mười bốn tiếng nữa, đừng có gấp."
Chu Cẩn: "..."
"Vật liệu tự tìm trong kho hàng, đừng lấy nhiều, bằng không ta sẽ tính tiền."
Chu Cẩn nhìn bóng lưng dương dương tự đắc của Michelson, phiền muộn thở dài: "Áp lực quá lớn, lực cột nước cũng quá mạnh, xem ra còn phải gắn thêm trang bị điều áp nữa mới được."
Lỗ Chính Hàm tự động tự phát ở lại hỗ trợ, vừa lấy chìa khóa kho vừa hỏi Chu Cẩn: "Tôi có thể nhìn không?"
Chu Cẩn không quan tâm đưa súng phun qua.
Lỗ Chính Hàm vừa xem vừa hỏi: "Tại sao chỉ có một luồng cột nước?"
"Anh bóp cò súng rồi nhìn thử đi, viên thuốc con nhộng đã dùng xong rồi, không có chuyện gì."
Lỗ Chính Hàm lập tức bóp cò, đầu vòi sen cùng với cò súng có thể chuyển động, hai mươi mấy lỗ tròn lập tức hội hợp thành một cửa động với đường kính một cen-ti-mét, từ bên trong bay ra một cổ khí lưu. Lỗ Chính Hàm cảm thụ một chút, cho dù là bên trong súng không có gì, cường độ khí lưu cũng không nhỏ.
"Lợi hại." Lỗ Chính Hàm không nhịn được than thở một tiếng, "Nhưng tại sao không trực tiếp làm như vầy, thời điểm mấy chiếc lỗ tụ thành cửa động, để cột nước tổn thất một phần năng lượng?"
Lỗ Chính Hàm nói xong mới phát giác chuyện không đúng, đồ chơi làm thành như vậy thật sự có thể đưa bọn nhỏ chơi sao?
Chu Cẩn chuyển nhập vật liệu mình muốn dòng vào trong quang não của kho, từ băng chuyền đang chuyển động xa xa nhìn thấy tấm vật liệu bị chở tới.
"Liên bang không cho bất cứ cá nhân nào sở hữu súng hết."
Lỗ Chính Hàm không phản ứng lại: "Cái gì?"
"Liên bang không cho bất cứ cá nhân nào sở hữu súng hết, cho nên không thể làm gì khác hơn là ngụy trang thành đồ chơi."
Lỗ Chính Hàm xém tí nữa đã cắn rớt đầu lưỡi của mình: "Đây là vũ khí!"
"Đương nhiên a." Từ khi Chu Cẩn giãy dụa khỏi đường ranh giới sinh tử mấy lần, sâu sắc kiểm điểm bản thân xong, kết quả liền là bởi vì mình trước đây thực sự quá mức tuân thủ kỷ luật, một vũ khí ra dáng đều không có, lúc tai vạ đến nơi nếu như không phải là vật dụng cầm theo bạo phát tác dụng, phỏng chừng hiện tại hối hận cũng nguội rồi.
Nằm trong bệnh viện ba ngày ngoại trừ cẩn thận để ý hướng đi của Dương Hải, còn lại chính là thiết kế các loại công cụ phòng thân. Trước sau cậu đã đưa ra vài loại phương án, cuối cùng căn cứ theo luật pháp liên bang, rốt cuộc quyết định vào thứ này. Chỉ nhìn bề ngoài tương đối doạ người, làm khó cậu còn đặc biệt khắc thêm mấy nhân vật hoạt hình bên ngoài, quả thực đem bóng sạt đến mép bàn đánh cho vui vẻ sung sướng, Chu Hạ biết đến không biết sẽ có cảm tưởng gì.
"Anh nhìn xem, lấy ra đi ngoài đường cũng sẽ không có người hoài nghi. Cho dù bị kiểm tra cũng không vấn đề lớn lao gì." Chu Cẩn từ băng chuyền cầm một tấm vật liệu lên, đóng quang não rồi ra hiệu cho Lỗ Chính Hàm với biểu tình đã dại ra cùng cậu đi ra ngoài, "Tôi lại thêm áp lực vào trang bị điều tiết, thời điểm đó cho dù có người hoài nghi, nếu có thử một chút bất quá đều sẽ cho rằng đây là một cây súng nước thật mà thôi."
Lỗ Chính Hàm cảm thấy tam quan của mình đều phải băng liệt, một người có thể thoải mái bàn luận làm sao chế tạo ra đồ cấm thật sự là tiên sinh ba phải này sao?
Chu Cẩn không để ý Lỗ Chính Hàm đang kinh ngạc, tự mình nói: "Anh có muốn cân nhắc làm một cái để phòng thân hay không?"
Lỗ Chính Hàm phản ứng lại: "Phòng, phòng cái gì thân?"
"Chúng ta tham gia vào kế hoạch kia..." Chu Cẩn do dự một chút, "Tôi không biết anh nghĩ như thế nào, nói chung tôi cảm thấy lo trước vẫn là tốt nhất."
Đại não của Lỗ Chính Hàm có chút ngưng trệ phải dùng chút công phu mới quay lại được: "Cậu là nói, liên bang?" Hắn không dám đem lời nói ra toàn bộ, tất cả những thứ này đối với một người một lòng chỉ muốn trở thành kỹ sư cơ khí bình dân mà nói thật sự quá khó bề tin nổi.
"Không phải." Chu Cẩn phủ định đáp, "Là một cỗ thế lực khác, cũng không phải là liên bang hay đế quốc gì." Chu Cẩn đem tấm vật liệu đặt sang một bên thiết bị, điều ra bản vẽ rồi bắt đầu đặt tham số vào.
"Tôi không thể nói quá nhiều." Chu Cẩn suy nghĩ một chút liền bổ sung, "Vì tất cả bất quá cũng là suy đoán của mình tôi, thế nhưng anh và tôi vẫn cần phải cẩn thận một chút."
Lỗ Chính Hàm lập tức nghĩ tới chuyện phi thuyền Chu Cẩn ngồi bị tập kích: "Cậu là nói lần kia cậu..."
Chu Cẩn làm động tác cấm nói, liên bang vì bảo mật, đối ngoại chỉ tuyên bố lúc tham dự khảo sát thực tế của đại học, Chu Cẩn và bạn học gặp phải một đống trùng thú, cũng không có tiết lộ điều gì khác.
"Không cần nói ra nữa." Chu Cẩn nhẹ giọng nói, "Để ở trong lòng là tốt rồi. Chúng ta đã gia nhập, muốn lui ra là điều không thể, còn không bằng tự nghĩ biện pháp tăng cường một chút giá trị phòng vệ cho bản thân thôi."
Cậu thấy biểu tình ngạc nhiên nghi ngờ chưa xác định của Lỗ Chính Hàm nên liền an ủi: "Kỳ thực ngoại trừ hệ số nguy hiểm lớn một chút, chuyện khác cũng không có gì, dù sao nếu như tiến vào quân bộ để phát triển mà nói, tiền đồ rất lớn. Anh suy nghĩ một chút, nói không chắc có thể tham gia chế tạo cơ giáp."
Cơ giáp quả thực là giấc mộng của mỗi nam nhân, nhưng mà yêu cầu để điều khiển thao tác của cơ giáp phi thường cao, tốc độ cần thiết để điều khiển cấp A trở xuống phải cực nhanh cùng với thể phách cường tráng, bằng không căn bản là không có cách nào bẻ động mấy thao tác của cơ giáp; nhưng cơ giáp cấp A trở lên thì cần phải có tinh thần lực, điều này cũng không phải thứ mà một Beta như Lỗ Chính Hàm nắm giữ.
Chuyện chế tạo cơ giáp bị độc chiếm bởi quân bộ, cho dù là Dịch Minh sớm chút đã làm việc cho quân bộ, sau khi thành công nghiên cứu chế tạo ra cơ giáp cấp S, địa vị người chế tạo ra cơ giáp số một của Dịch Minh đã đặt vững, sau đó ông mới có cơ hội lui ra.
Đương nhiên, ngoại trừ tác phẩm kỳ ba này của Dịch Minh, mấy người nghiên cứu chế tạo cơ khí khác hẳn đã vót nhọn cả đầu muốn tiến vào tổ cơ giáp của quân bộ, Lỗ Chính Hàm từng nghĩ e rằng bản thân phải cố gắng đến một trăm tuổi trở lên mới có thể có tư cách đi tranh thủ được một công việc, nhưng hiện tại Chu Cẩn nói cho hắn biết quy hoạch trăm năm của hắn rất có thể sẽ được rút ngắn.
Chẳng có điều gì tuyệt vời hơn nữa!
Lỗ Chính Hàm lập tức dứt bỏ nỗi sợ hãi kia: "Quá tuyệt vời, tôi phải không ngừng tiến bộ mới được!"
Chu Cẩn bất động thanh sắc liếc nhìn Lỗ Chính Hàm, vô cùng cao hứng vì bản thân đã xúi giục thành công, kéo được một tên đồng minh.
Hai người ở trong phòng lắp ráp gõ gõ đập đập, không chỉ là người máy của Lưu Thành Hạo, lần lượt vài cái đều cơ hồ có chút va chạm. Chu Cẩn và Lỗ Chính Hàm từng cái từng cái chữa trị qua, hai người cùng nhau làm cơ hồ chỉ cần bốn giờ liền phải hoàn thành toàn bộ công tác.
Thời gian đã gần nửa đêm, thiết bị giới hạn cá nhân của Chu Cẩn sáng lên, Antaro hồi lâu không liên lạc phát tới yêu cầu truyền tin.
Chu Cẩn đóng video, chỉ tiếp nhận âm thanh, giọng nói bất đắc dĩ của Antaro truyền tới: "Chu Cẩn, nghe nói cậu trở về rồi phải không?"
"Làm sao vậy?" Chu Cẩn ra hiệu Lỗ Chính Hàm nghỉ ngơi một chút, hai người thẳng thắn ngồi trên mặt đất.
"Lilith đã quấn tớ một buổi trưa, bây giờ đang ngồi ở trong phòng khách, dù như thế nào cũng không chịu rời đi, nói nhất định muốn gặp cậu." Antaro chưa nói xong, tựa hồ bị người đẩy một cái, giọng nói tức đến nổ phổi của Lilith truyền tới: "Chu Cẩn, mày cho rằng trốn tránh không gặp tao là được sao!"
Chu Cẩn đã không nhớ ra lần cuối cùng mình nhìn thấy Lilith là lúc nào, hoàn toàn không cảm thấy chính mình gần đây có cơ hội chọc tới cô.
"Heath tiểu thư, xin hỏi cậu có việc gì thế?"
Phảng phất là trong đầu phun dầu, hỏa khí của Lilith đột nhiên lật một phen, thét to: "Mày còn dám hỏi! Tao liền ở trong ký túc xá của mày, không nhìn thấy mày tao sẽ không đi!" Nói xong lập tức bấm tắt truyền tin.
Ấn tượng của Lỗ Chính Hàm đối với Omega vẫn luôn được xây dựng trên khuôn mẫu của Chu Cẩn, tuy rằng cái khuôn này gần đây cũng có xu thế ra oai, nhưng dàn giáo sơ sơ vẫn còn đó. Ít nhất Lilith cuồng loạn như vậy chẳng hề nằm trong phạm vi khái niệm của hắn.
"Đây là?"
Chu Cẩn nhún vai một cái: "Đối tượng quen biết từ nhỏ, cũng không biết tôi lần này đã làm gì chọc tới cô ta." Cậu không để tâm, chỉ muốn đem một chút việc cuối cùng làm xong rồi nói, Lỗ Chính Hàm vội vàng ngăn cản cậu: "Hay là có chuyện gì gấp, ngược lại công việc cũng không nhiều, cậu về trước đi."
Chu Cẩn còn đang do dự, Lỗ Chính Hàm nhắc nhở: "Bạn cùng phòng của cậu còn đang ở trong tay cô ấy."
Chu Cẩn nhớ tới giọng nói bất đắc dĩ và uể oải của Antaro, phỏng chừng y cũng là bị Lilith thực sự cuốn lấy đến không có biện pháp mới tìm tới mình.
"Vậy đi, thế thì phải làm phiền anh rồi."