Chu Cẩn thả cặp xuống, trực tiếp ngồi bên cạnh Chu Chiêu.
Chu Hạ nói chuyện không thích quanh co lòng vòng, trực tiếp nói: "Nếu người đã đến đông đủ, ta có chuyện tuyên bố một chút, ta quyết định từ chức."
Cả nhà khiếp sợ nhìn Chu Hạ, Chu Chiêu chau lại lông mày: "Ba, là vì chuyện của Chu Cẩn?"
Chu Hạ gật đầu: "Ta hi vọng các con cũng từ chức, đối với việc này, Chu gia phải bày ra thái độ của mình đến cùng."
Chu Chiêu và Chu Bộc liếc mắt nhìn nhau một cái, cơ hồ không có chút do dự gì liền gật gật đầu, hai anh em cùng nói: "Được."
Chu Cẩn hít vào một ngụm khí lạnh, Chu gia bò đến vị trí bây giờ là nhờ vào tích lũy của mấy đời người, nhưng bây giờ Chu Hạ lại vì cậu mà muốn một kích buông tay như vậy. Cậu nhìn xung quanh một vòng, phát hiện bộ dáng cũng không có ý kiến gì của Alice.
"Không, gia gia!" Chu Cẩn trong phút chốc đứng lên, "Mọi người không cần như vậy."
Alice đè ép bàn tay ra hiệu Chu Cẩn ngồi xuống: "Cũng không phải chỉ vì riêng mình con, gần đây ngay cả vòng xã giao của thẩm đều đang bàn luận về chuyện này. Như vầy cũng thật sự quá bắt nạt người, cũng không phải chỉ có Chu Cẩn nhà chúng ta là một Omega không có đối tượng, chúng ta không tỏ thái độ, chẳng lẽ còn chờ bọn họ đến nói, muốn đến thì đến đi, trèo lên đầu thẩm ngồi luôn đi."
"Cảm ơn thẩm thẩm, thế nhưng..." Chu Cẩn hít một hơi thật sâu, "Nếu như đối tượng là Aldrich, con cảm thấy cũng không khó tiếp thu như vậy."
Lần này đến phiên mọi người kinh ngạc nhìn cậu.
Chu Cẩn nhìn Chu Hạ: "Gia gia, con phi thường cảm ơn ông đã vì con mà làm ra quyết định này. Bất quá vì một tên Aldrich, chúng ta có thật sự cần lấp kín tiền đồ cả nhà đã dày công tích lũy nhiều năm vậy không?"
"Tiểu Cẩn..."
"Gia gia, ông từng nói con và Chu Quyết đều là hi vọng của Chu gia, con tuy rằng trong lòng vẫn luôn mang nghi ngờ, nhưng dù sao con cũng không muốn trở thành tội nhân của Chu gia."
Alice muốn nói gì đó lại bị Chu Bộc ngăn lại. Hắn lắc lắc đầu, ra hiệu Alice nghe Chu Hạ.
"Tiểu Cẩn, Chu gia cùng nhau đi đến thời điểm hiện tại là nhờ vào công mấy đời người đao thật súng thật chém giết trên chiến trường mà ra. Thẩm thẩm của con nói rất đúng, chúng ta trả giá nhiều như vậy, nỗ lực bò đến vị trí hiện tại, muốn bọn ta mặc kệ người khác cưỡng bức con cháu oan ức của cái nhà này mới thật sự là khiến bọn ta thấy thẹn với công sức của người đi trước, bọn ta mới là tội nhân của Chu gia."
"Gia gia..." Đáy mắt của Chu Cẩn mơ hồ có chút ướt át, cậu mạnh mẽ nhịn xuống nỗi nghẹn ngào, nói, "Con biết mọi người lo lắng cho con. Aldrich xác thật phi thường hoang đường, thế nhưng nếu nghĩ theo hướng tốt, ít nhất một cái đầu ngu xuẩn như vậy chúng ta mới có thể dễ dàng khống chế, lợi dụng được điểm này nói không chắc cũng sẽ giúp đỡ chúng ta được nhiều việc."
Cậu kiên định nhìn Chu Hạ: "Tin tưởng con, con có thể bảo vệ tốt chính mình. Huống chi dư luận đã đem chúng ta đẩy lên đầu ngọn sóng, không phải chúng ta cứ giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang là có thể giải quyết được mọi chuyện."
Chu Cẩn mạnh mẽ nặn ra một nụ cười: "Hiện tại, chẳng phải lúc chúng ta đàm luận với liên bang về chuyện kết hôn chính là thời cơ tốt để gõ hắn một cái hay sao?"
Biểu hiện hôm nay của cậu thật sự quá không giống "Chu Cẩn", ngoại trừ Chu Hạ bởi vì từng dẫm vào vết xe đổ mà đã chuẩn bị tâm lý trước, những người còn lại đều là bộ dáng kinh ngạc, khó bề tin tưởng.
Chu Hạ nhìn Chu Cẩn, thiếu niên tinh tế giờ khắc này đang đứng nghiêm, thần sắc phi thường kiên định. Dáng dấp của đối phương đối với Chu Hạ mà nói càng không thể quen thuộc hơn, vẻ mặt như thế này cũng từng xuất hiện trước mắt ông khi ông còn trẻ.
"Vậy đi." Chu Hạ nhượng bộ, "Có thể nói cho ông biết tại sao con lại yên tâm về Aldrich như thế không?"
Chu Cẩn không hy vọng xa vời rằng Chu Hạ sẽ để sót một điểm này. Duới tình huống ngay cả bản thân cậu cũng không thể một trăm phần trăm xác định được, với tính tình cẩn thận của cậu mà nói, cậu cũng không muốn đem sự tình toàn bộ bê ra: "Con không có đầy đủ chứng cứ, nhưng ở vũ hội, hắn cũng không hứng thú với con cho lắm. Nguyên nhân tạo nên tình huống bây giờ có khả năng lớn nhất chỉ sợ là bởi vì hoàng đế Áo Lan đế quốc thương con sốt ruột. Huống chi, dưới tình huống trước mắt, nếu Aldrich quả thật ngu xuẩn như truyền thuyết, đối với chúng ta mà nói mới chính là mối lợi lớn nhất lúc bấy giờ."
Chẳng hiểu sao, Chu Hạ liền nghĩ đến máy dò thu nhỏ có thể biến màu đang nằm trong cái gạt tàn thuốc trên bàn làm việc hôm đó. Chu Cẩn ở ngay trước mặt ông đâm thành một cái động, chờ đến lúc ông đi họp trở về, máy dò thu nhỏ vốn nằm trong gạt tàn thuốc đã biến mất.
Tâm kế như vậy, là một người gia gia như ông cũng không thể đòi lại một chút lợi lộc nào từ Chu Cẩn này...
"Tiểu Cẩn, ông hi vọng con rõ ràng một chuyện, bản năng của Alpha là sinh lý."
Chu Cẩn tự nhiên rõ ràng ông đang nói đến chuyện đánh dấu, trên mặt không biết vì sao hơi nóng lên: "Dạ, con biết ạ."
"Tất cả đều phải lấy sự an toàn của con làm trọng tâm. Bên phía Đường Hạc Minh ông sẽ không nhả ra quá nhiều, đồng thời sẽ cố gắng nghĩ ra phương pháp tốt nhất để bảo đảm an toàn cho con."
Chu gia từ trước đến giờ đều hoạt động theo kiểu Chu Hạ như Thiên Lôi, sai đâu đánh đó, Chu Chiêu và Chu Bộc dù có đầy một bụng nghi vấn nhưng vẫn giữ ở trong bụng. Sau khi Chu Cẩn trở lại phòng không lâu lắm liền nhận được tin nhắn lời ít ý nhiều của Chu Chiêu: "Tất cả phải cẩn thận."
Vật đổi sao dời, thái độ buổi chiều của Chu Chiêu khiến Chu Cẩn đột nhiên suy nghĩ rõ ràng, Chu Chiêu e rằng cũng chẳng phải không thèm để ý đến đứa con trai này như cậu đã tưởng tượng. Tuy rằng Chu Chiêu vẫn luôn có một kiểu thái độ với cậu nhưng vẫn tốt hơn khi đối xử với thủ hạ binh lính.
Thời điểm Chu Cẩn về tới trường học, tin tức Chu gia nhả ra lời đáp ứng đã truyền ra ngoài. Antaro kể từ khi cậu chuyển hệ cơ hồ không có chạm mặt cư nhiên ở trong phòng khách chờ cậu. Thấy Chu Cẩn tiến vào, Antaro tựa hồ không biết nên nói gì, sững sờ nhìn Chu Cẩn nửa ngày, chỉ ôm lấy cậu một cái.
"Đây là thế nào?"
"Chu Cẩn, chúng ta đều biết rồi! Bọn họ như vậy cũng quá đáng lắm đó!"
Chu Cẩn ở meo trong tầng hầm hai ngày, đối với tình huống bên ngoài cũng chẳng chút quan tâm. Bất quá Chu Hạ mới bàn xong xuôi với Đường Hạc Minh mà đã có người đem tin tức truyền ra ngoài, tâm tình khẩn cấp thật sự là lộ rõ trên mặt a.
"Đều biết cái gì?" Cậu vỗ vỗ lưng Antaro, đem y đẩy ra khoảng cách an toàn, "Nói tớ nghe một chút."
"Có tin tức nói, cậu đồng ý tiếp xúc với Nhị hoàng tử, cũng nói thẳng rằng cậu đáp ứng lời cầu hôn của tên Nhị hoàng tử kia, còn có..."
"Còn có cái gì?"
"Còn có chuyện Chu gia bán người cầu vinh."
Chu Cẩn bật cười: "Không phải hai ngày trước còn nói muốn xúc tiến quan hệ của liên bang và đế quốc sao, cơn gió này đổi hướng cũng hơi nhanh nhỉ?"
"Tin tức chính thức nói như thế cũng không sai, chỉ là ngầm dưới đáy..."
"Ngầm dưới đáy mọi người đều cảm thán, Chu Cẩn rốt cuộc vẫn đi theo bước đường thông gia này?"
Antaro tức giận gật gật đầu.
"Được được, còn tưởng là chuyện gì. Ngược lại tớ đích thật muốn cùng Aldrich bồi dưỡng tình cảm. Thay vì phiền muộn vì những chuyện này, không bằng đi ăn điểm tâm ngon." Chu Cẩn mở ra thiết bị giới hạn, "Đến đây, tớ đã đặt sẵn một chỗ ở Thần Hy các, chúng ta vui vẻ đi ăn một bữa."
Antaro nội tâm xoắn xuýt bị Chu Cẩn lôi kéo đi đến Thần Hy các, một đường bị bao nhiêu người nhìn đến không đếm xuể, nhưng Chu Cẩn bị làm khó dễ lại có thể như chẳng có chuyện gì xảy ra, phảng phất trên đường này, những ánh mắt hoặc đồng tình hoặc tìm tòi nghiên cứu hoặc khinh bỉ hoặc cười trên sự đau khổ của người khác hoàn toàn không có quan hệ gì với cậu cả.
Thần Hy các là một nhà hàng trung bình được đặc biệt mở ở trong nhà cơm, thuận tiện cải thiện thức ăn cho tập thể sinh viên ăn không quen đồ ăn trong nhà cơm. Bởi vì chế tác đồ ăn cũng coi như tinh xảo, việc buôn bán nói chung cũng không tệ, thời điểm muốn ăn nếu không đặt trước thì căn bản sẽ không có chỗ ngồi.
Ở nơi như thế này đụng phải Lilith cũng không phải là chuyện xác suất thấp. Lilith từ sau sự kiện Thiên Lang tinh vẫn luôn rất biết điều, gần đây danh tiếng mới thoáng khá hơn một chút. Nhưng nhiều thứ trong xương tủy của con người sẽ chẳng thể nào thay đổi được, lúc ở chỗ cua quẹo bất ngờ đụng phải Chu Cẩn, vẻ mặt cười trên sự đau khổ của người khác của cô quả thật muốn tràn tới.
"Đây không phải là Nhị hoàng tử phi tương lai sao?"
Antaro: "Cậu!"
Chu Cẩn kéo y lại, khí định thần nhàn nói với Lilith: "Ừm, cũng chính là hiện tại tôi còn có thể để cậu chào hỏi ngay trước mặt, sau này khi gặp lại tôi, e rằng cậu còn phải hành lễ đó." Cậu lôi kéo Antaro với sắc mặt có một chút khó coi đi tới bên cạnh Lilith, "Học tập cho giỏi phần lễ nghi, bằng không cậu thất lễ như vậy, e rằng sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của đế quốc và liên bang nha."
"Chu Cẩn!"
Thành công trả ngược lại cho Lilith một pháo như thế này khiến Antaro nhất thời vui vẻ, nhưng vừa nhớ tới cụm từ "Nhị hoàng tử phi", cả người y liền ủ rũ hết cả.
"Lo lắng cái gì đâu?" Chu Cẩn an ủi y, "Dù sao, tớ tốt xấu cũng có danh phận Nhị hoàng tử phi, hoàn toàn có thể làm mưa làm gió mà."
"Cái méo gì cơ? Làm mưa làm gió? Dựa vào cái gì!" Aldrich mạnh miệng, trợn tròn đôi mắt hỏi lão Lorrin.
Lorrin hận không thể một tát quất chết đứa con bất hiếu này: "Dựa vào cái gì? Con biết ta mất bao công sức không? A!"
Aldrich lau ngụm nước, lặng lẽ lui về sau một bước.
Lão Lorrin nhìn động tác của anh mà híp mắt lại: "Ta có thể nhắc nhở con, lần này cũng là con mèo mù đụng phải chuột chết. Nếu không phải đám người liên bang kia đều mang ý xấu riêng, mấy phe nhân mã đều nhiều chuyện một câu, bằng không coi như ta già nua đem cược xong còn thua đến phải đá con khỏi dải Ngân Hà thì cũng chẳng liên quan gì đến con hết! Nếu con dám làm bừa không nắm lấy cơ hội, đừng trách ta quyết tâm với con như thế!"
Aldrich hoàn toàn là bộ dáng hàng tầm thường cò kè mặc cả với phụ hoàng của mình: "Vậy cũng không cần phải nói cho dù cậu ta muốn bò trên đầu con làm mưa làm gió thì con cũng không thể phản kháng đi? Người muốn con đối mặt với tôn nghiêm hoàng tử của con như thế nào đây?"
"Phân!" Lão Lorrin đúng lúc nuốt lại mấy chữ sau, "Con thì có tôn nghiêm cái quỷ gì nữa! Ta chính là muốn suy luận thôi, con thử hỏi thăm một chút đi, ai mà chẳng khen Chu Cẩn đến không thể dứt miệng hả? Toàn bộ vũ trụ tính khí tốt nhất cũng chỉ có vị này, con không khốn nạn với người ta là nên làm nhất đấy!"
Aldrich nuốt xuống từng ngụm từng ngụm nước không đúng lúc, sặc một trận mãnh liệt, khiến lão Lorrin giơ tay năm lần muốn đánh anh, chung quy bởi vì thị vệ còn ở đó nên nỗ lực cố nén trở lại.
Tốt tính? Từ khi biết được Chu Cẩn, anh cơ hồ chưa từng nghe cậu nói bất kỳ lời thật nào cả. Kỹ năng diễn xuất tinh xảo đến ngay cả một người giả trang thành công tử bột hơn ba mươi năm như anh cũng phải bái phục chịu thua. Aldrich nhớ tới cây xiên ở hội Cầu Hỉ Thước kia... Lại nghĩ đến lời đồn nổi lên từ bốn phía trên internet, cảm thấy bản thân đại khái thật sự phải lạy xin Chu Cẩn đừng làm mưa làm gió mới có thể khiến đối phương buông tha cho anh.
Anh bưng ngực, suy yếu thở hổn hển: "Con sẽ tận lực."
Bộ dáng muốn chết không muốn sống này của anh rốt cuộc khiến lão Lorrin triệt để mất đi tính nhẫn nại, một cái tát mang theo lửa giận ngút trời vỗ lên ngay sau gáy Aldrich, ông hạ xuống tối hậu thư: "Đều đã bày sẵn ra như vậy mà con còn không thể đánh dấu đối phương, ta liền đem con ném vào trong đống sâu!"
Nếu song phương đã đạt thành nhận thức chung, hai phe nhân mã liền tích cực an bài. Rất nhanh, cuộc hẹn hò lần đầu tiên của hai người liền đã được sắp xếp xong xuôi, được tổ chức tại vũ trường của hội Cầu Hỉ Thước. Trong đại sảnh tràn đầy hoa trân châu của Thiên Nga tinh, cho dù không có ánh đèn chiếu đến nhưng cũng là một nơi thích hợp để nói chuyện luyến ái bồi dưỡng tình cảm.
Thời điểm Chu Cẩn chậm rãi đi vào đại sảnh, Aldrich đang nghiên cứu cách cột bó hoa từ những cành hoa đang được treo lơ lửng. Lúc nghe thấy tiếng bước chân, anh liền xoay người lại nhìn Chu Cẩn mặc chính trang màu tím đang đi tới, anh nhưng lại có thể nhìn thấy rõ ràng nụ cười nhã nhặn trên mặt đối phương.
Ai cũng nói Chu Cẩn chính là mỹ nhân của liên bang, Aldrich đối với lời nói này không hề nghi ngờ chút nào cả. Một thân âu phục được cắt tỉa tỉ mỉ hoàn toàn tôn lên vóc người thon dài của Chu Cẩn, phần eo của âu phục được may bó vào, Aldrich cảm thấy nó nhỏ nhắn đến nỗi bàn tay anh cũng có thể ôm trọn lấy.
Chu Cẩn lộ ra nụ cười ngượng ngùng đón nhận ánh mắt của Aldrich, trong lòng Aldrich chẳng hiểu tại sao lại chấn động mạnh.
"Lorrin tiên sinh, chào anh." Aldrich tựa hồ xưa nay chưa từng nghe Chu Cẩn nói chuyện bình thường ôn hòa như vậy, nhưng vì sau nhiều lần giao thủ đều ăn phải quả đắng nên anh lưu lại ba phần cảnh giác, không dám manh động.
"Xin chào, Chu Cẩn tiên sinh."
Hai người liền lập tức không còn lời nói, bốn phía rơi vào yên tĩnh, hoa trân châu được thả xuống ở bên cạnh, vừa vặn nằm trên đỉnh đầu của Aldrich.
Thủ vệ phụ trách giám sát không khỏi ngáp một cái, nhìn đồng hồ đeo tay, đã qua năm phút đồng hồ, hai người này vẫn duy trì tư thế bất động như cũ, như thể máy camera theo dõi này đã hỏng rồi vậy. Hắn ra hiệu đồng bạn đi nhìn một chút, phòng quản lí nằm ở sát vách đại sảnh, chỉ cần ba bước liền có thể đi tới cửa đại sảnh. Người kia chốc lát trở về nhún vai một cái: "Đều đang nghiên cứu bó hoa kia."
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, rồi liền cùng nhau nhìn chằm chằm máy camera theo dõi. Rốt cuộc có người không nhịn được lầu bầu một câu: "Chu Cẩn cư nhiên phải kết hôn với một thứ như thế, thật không công bằng tí nào mà."
"Đúng vậy!"
Aldrich ngẩng đầu nhìn hoa nhìn đến cả cổ đều đau, một tay nặn nặn sau gáy, hỏi Chu Cẩn: "Cổ em không đau sao?"
"Vẫn hoàn hảo." Chu Cẩn nhìn đối phương, đột nhiên nói: "Tay áo của anh bị dơ rồi kìa."
Aldrich giơ tay lên kiểm tra: "Chỗ nào?"
"Nơi này." Chu Cẩn thân thủ kéo tay Aldrich, "Tôi phủi giúp anh."
Bộ dáng của Chu Cẩn thật sự quá mức hiền lương, Aldrich không khỏi thuận theo đối phương, xong quên hết bản thân đã muốn cảnh giác như thế nào. Sau đó, một cây kim ốm dài đâm vào da thịt của anh, anh trơ mắt nhìn Chu Cẩn lấy được một ống máu.