Chương 23 : Hán tử bị thương
(heh heh gặp nhau rồi)
Ngôn Ngôn nhìn chằm chằm cây này lâu như vậy, chẳng lẽ là bởi vì trên cây kết ra đồ vật có thể ăn? Ngũ Hào nghĩ đến điều này lập tức hưng phấn hẳn lên.
Tuy rằng mới ăn hai bữa, nhưng nó cảm thấy chỉ cần được ăn ngon, hệ thống sinh đã quá viên mãn, nó rất lâu rất lâu rồi không được ăn thức ăn, từ khi ký chủ trước rời đi, nó một thân một mình cũng không có nguyên liệu, đương nhiên, cho dù có nguyên liệu nó cũng sẽ không nấu cơm.
Hiện tại thật vất vả lắm mới lại được ăn, hơn nữa mùi vị mỗi bữa cũng không tệ, bây giờ điều nó thích nhất chính là tìm kiếm nguyên liệu sau đó làm thành mỹ thực.
"Ngôn Ngôn, Ngôn Ngôn, cái này là có thể ăn sao?" Ngũ Hào xoay vòng quanh Mộc Ngôn , hưng phấn hỏi, sau đó bay đến trên cây, muốn ngắt một trái cây xuống dưới.
Nhưng mấy trái trên cây kích thước to hơn so với Ngũ Hào, nó còn tay ngắn chân ngắn, ngay cả ôm một trái cũng không nổi, không thể trông cậy nó hái được xuống.
Nhưng những đồ tham ăn tiềm lực là vô hạn, ngàn vạn không nên xem thường sức lực của đồ tham ăn, Ngũ Hào dùng toàn bộ thân mình gắt gao bám ở thân cây, sau đó lắc lư qua lại, ý đồ đem cây rung rung làm rơi trái trên cây.
Nói cũng lạ, phương pháp này lại hữu dụng, mao cầu Ngũ Hào lắc lư thế mà làm rớt được đại trái cây xuống, sau đó nó nỗ lực kéo đại trái cây kia lăn đến chỗ Mộc Ngôn.
"Ngôn Ngôn, Ngôn Ngôn, nhanh hoàn hồn lại a." Ngũ Hào nôn nóng kêu.
Mộc Ngôn lúc này mới phục hồi lại tinh thần, sau đó liền nhìn thấy...... một đại bắp đang ở trên mặt đất không ngừng lăn, mà thân mình Ngũ Hào hoàn toàn bị đại bắp che đậy.
Mộc Ngôn tiến lên, cầm lấy bắp, lộ ra Ngũ Hào thân mình tròn vo, lúc sau mới cẩn thận đánh giá trái bắp trong tay.
Vỏ ngoài màu vàng, một tầng lại một tầng vây lấy, thật dài bắp tuệ, mở vỏ ngoài ra lộ bên trong từng viên bắp vàng kim, không sai, giống như đúc bắp ở thế giới của cậu, nhưng là......
Nhưng là nơi này bắp nó không phải lớn lên ở trong đất, mà là ở trên cây a, giống như quả táo, quả đào vậy, một bắp lại một bắp rủ xuống, đây cũng là nguyên nhân Mộc Ngôn mới vừa nhìn liền phát ngốc.
Nếu xem nhẹ nơi nó mọc ra, Mộc Ngôn tuyệt đối sẽ bởi vì tìm được bắp mà cảm thấy vui vẻ, nhưng hiện tại cậu lại không dám xác định bắp quen thuộc trong tay có hay không giống thế giới trước có thể ăn, rốt cuộc cậu cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cây kết bắp.
Mộc Ngôn rối rắm, cậu rất thích ăn bắp, bắp dù là luộc lên, hay nướng, hay nấu cháo bắp đều ăn cực ngon, cách làm có rất nhiều, hơn nữa dễ no bụng. Vậy mà bây giờ, cậu lại không cách nào xác định bắp này có độc hay không, có thể ăn được hay không.
Ai...... Nếu là hệ thống thăng cấp nhanh lên thì tốt rồi, có thể giúp giám định một chút.
"Ngôn Ngôn, cái này có thể ăn sao? Ăn ngon không?" Cái Ngũ Hào quan tâm nhất bây giờ là điều này.
"Ăn rất ngon, nhưng là điều tôi biết là bắp lớn lên ở trong đất, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bắp mọc trên cây, cho nên tôi cũng không xác định nó có thể ăn được hay không." Mộc Ngôn thành thật nói.
"Nếu không...... Chúng ta thử vậy?" Ngũ Hào yếu ớt đề nghị nói.
"Vẫn là thôi đi, chờ lúc hệ thống thăng cấp, chúng ta đến giám định một chút." Nói xong, nhìn mắt thường cũng có thể thấy Ngũ Hào uể oải đi xuống, Mộc Ngôn vội vàng trấn an nói: "Đến lúc đó tôi luộc bắp, nướng bắp, hay nấu cháo đều là ăn rất ngon."
Ngũ Hào:......
Ngôn Ngôn đây là đang an ủi nó sao?
Thật là đang an ủi nó?
Nó như thế nào cảm thấy Ngôn Ngôn vừa dụ hoặc vừa đả kích nó a.
Nhiều món ngon như vậy hiện tại lại không được ăn, quả thực chính là một loại tra tấn!
Vì thế, Ngũ Hào trở nên càng thêm uể oải không phấn chấn.
Mộc Ngôn khó hiểu, cậu rõ ràng đang an ủi Ngũ Hào, thế quái nào lại thấy Ngũ Hào ngược lại càng trầm thấp? Rốt cuộc vấn đề ở chỗ nào?
"Nếu không...... Chúng ta mang về một cái thử xem?" Mộc Ngôn lấy lòng hỏi, cậu không thích bộ dạng này của Ngũ Hào.
Ngũ Hào ngay lập tức bị Mộc Ngôn làm cho cảm động, nó cũng biết điều Mộc Ngôn nói là đúng, nhưng nó thật sự rất muốn nếm thử hương vị của bắp, tuy nhiên nó cũng là một hệ thống tốt lại hiểu ý, hệ thống ôn nhu săn sóc, sao có thể làm kí chủ khó xử không vui ha.
Vì thế, Ngũ Hào vung tay ngắn nhỏ vung, rất có khí thế nói: "Không cần, chúng ta đi tìm cái ăn ngon hơn cái này đi."
Thấy Ngũ Hào rốt cuộc khôi phục, Mộc Ngôn cũng yên lòng, tươi cười nhẹ nhàng một lần nữa treo trên khóe môi, một người một hệ thống tiếp tục bước lên hành trình tìm kiếm mỹ thực.
Đúng lúc này, đột nhiên truyền đến tiếng đụng mạnh, ngay cả đất dưới chân đều chấn động vài cái, Mộc Ngôn sắc mặt lập tức trắng xanh một mảnh.
"Thần Linh sinh khí, Thần Linh tức giận." Mộc Ngôn sợ hãi nỉ non.
Ở thế giới cũ, Thần Linh cũng tức giận qua rất nhiều lần, mỗi lần người tức giận, thôn trang đều sẽ gặp tai ương, không phải lũ lụt thì là hạn hán, hoặc sụt lở động đất, khiến đất chấn động, tình huống hiện tại rất giống điều đó, mỗi một lần xảy ra đều sẽ chết rất nhiều người.
Kia hiện tại có phải hay không cậu cũng sẽ chết......
Thời cổ, con người đối với Thần Linh đều là tràn ngập kính sợ, rất nhiều thiên tai xảy ra có khi cũng đều bởi vì Thần tức giận, cho nên mới giáng xuống trừng phạt.
Tuy thời đại phong kiến của Mộc Ngôn có khác biệt. Ngũ Hào đến từ thời đại công nghệ cao, đối với thiên tai tất nhiên sẽ không mê tín như thế, cho nên điều nó phản ứng đầu tiên là "Động đất?"
Nhưng rất nhanh Ngũ Hào liền đem khả năng này ném đi, nếu thật sự là động đất sẽ không chỉ chấn động vài cái liền ngừng.
"Ngôn Ngôn, ở chỗ này đợi tôi một lát, tôi đi xem có chuyện gì xảy ra?" Ngũ Hào nói với Mộc Ngôn, không có chú ý tới sắc mặt tái nhợt của cậu.
Ngũ Hào đi rất nhanh, một phút sau đã trở lại.
"Ngôn Ngôn, Ngôn Ngôn, phía trước rơi xuống một cái cơ giáp, hẳn là có người ở bên trong, có thể hắn bị thương." Ngũ Hào đem cái mình nhìn thấy nói cho Mộc Ngôn.
"Cái gì?" Mộc Ngôn còn đang suy nghĩ sao Thần Linh tức giận đến tận đây.
"Cơn chấn động vừa rồi không phải là động đất, có người từ không trung rơi xuống, cũng không biết sống hay chết." Ngũ Hào nói.
"Người? Có người bị thương sao?" Mộc Ngôn rốt cuộc nghe rõ Ngũ Hào nói cái gì, tuy rằng đối với cơ giáp gì đó cậu nghe không hiểu, nhưng cậu biết đây không phải do Thần Linh tức giận làm chấn động liền thả lỏng rất nhiều, ngay sau đó lại nghe được có người bị thương, nỗi lòng lần nữa bị nhấc lên.
"Không biết, từ không trung rơi xuống, cơ giáp rơi dập nát hết cả rồi, chỉ sợ người cũng không chạy nổi đi đâu." Ngũ Hào nhún nhún vai nói, à mà nếu nó có vai.
"Chúng ta qua đi xem thử." Mộc Ngôn có chút lo lắng, nếu thật sự có người bị thương mà không chữa trị kịp thời, không chừng người đó sẽ chết.
Đối với Mộc Ngôn từ nhỏ đã sinh hoạt ở thôn trang thuần phác, mạng người đặc biệt quan trọng.
Ngũ Hào mang theo Mộc Ngôn chạy tới nơi xảy ra chuyện, từ xa đã nhìn thấy nơi đó một mảnh hỗn độn, một cái cơ giáp thật lớn rơi chia năm xẻ bảy, không ít linh kiện văng lung tunv, lần đầu tiên nhìn thấy cơ giáp Mộc Ngôn bị chấn kinh rồi, thậm chí thế giới quan lại lần nữa đổi mới.
Nhưng Mộc Ngôn hiện tại cũng không đặt nhiều tâm tư đặt lên cơ giáp mới lan, bởi vì cách cơ giáp không xa một người đầy máu đang nằm.
Mộc Ngôn có chút khiếp đảm nhìn người đầy máu không biết sống chết kia, muốn tiến gần, rồi lại cảm thấy sợ hãi, cậu chưa gặp qua trường hợp như vậy bao giờ, khi ở thôn trang kia, nhiều nhất cũng chỉ chịu chút thương tích nhỏ, bây giờ nhìn thấy người huyết nhục mơ hồ là lần đầu tiên.
"Ngôn Ngôn, hắn còn sống." Ngũ Hào nói, nó tiến đến tra xét một phen, phát hiện người nọ tuy rằng bị thương rất nghiêm trọng, nhưng vẫn còn sống.
Mộc Ngôn nghe vậy, hít thở sâu, nỗ lực áp xuống nỗi sợ hãi trong lòng, từng bước một bước đến gần người nằm trên đất, trong mắt có sợ hãi, nhưng càng nhiều thêm sự kiên định.
Đó chính là một mạng người, bất luận như thế nào, cậu cũng không hy vọng một mạng người cứ như vậy ở trước mắt mình lặng lẽ mất đi.
Mộc Ngôn ngồi xổm xuống cạnh người nọ, run rẩy vươn tay nhỏ đến mũi người nọ, hơi thở tuy rằng mỏng manh, nhưng ít nhất vẫn còn thở.
Quần áo của người này bị cắt thành vô số khối, vết thương được nhìn thấy rõ ràng, thậm chí còn nhìn được xương, trước hết hiện tại phải giúp hắn rửa miệng vết thương, bằng không nhiễm trùng, có khi về đến nhà hắn sẽ bị bệnh.
"Ngũ Hào, ở chỗ này nhìn hắn, tôi đi bờ sông lấy nước." Mộc Ngôn phân chia công việc với Ngũ Hào, sau đó liền chạy nhanh đến bờ sông.
Đem khăn mang theo giặt sạch sẽ, sau đó lấy ấm nước, Mộc Ngôn lại chạy nhanh đến chỗ nam nhân kia.
Ngày thường khuyết thiếu rèn luyện, Mộc Ngôn một đường này chạy thở hồng hộc, lồng ngực cũng từng đợt đau, nhưng cậu không rảnh lo này đó.
Muốn rửa sạch miệng vết thương trên người nam nhân, liền phải cơti quần áo hắn, Mộc Ngôn nhìn người nam nhân mặt mày không rõ này, khuôn mặt nhỏ đột nhiên có chút hồng.
Mặc kệ như thế nào, thế giới này nam nhân đều là hán tử, mà cậu thân là một ca nhi, vẫn là chưa xuất giá, đây mà ở thế giới của cậu,nếu nhìn thấy thân mình hán tử, thì liền phải gả cho hắn, bằng không trong sạch của cậu đều bị huỷ hoại.
Mộc Ngôn lại lần nữa hít sâu một hơi, dưới đáy lòng âm thầm nói cho chính mình, đây là một thế giới khác, hiện tại cứu người quan trọng, chuyện khác về sau lại nói.
Sau khi nghĩ tốt, Mộc Ngôn nhẹ nhàng cởϊ qυầи áo nam nhân bị thương, dùng khăn giúp hắn lau sạch miệng vết thương dơ bẩn, tầm mắt tận lực đặt ở miệng vết thương thượng mà không xem vòng eo tinh tráng của hán tử.
"Ngô......" Đại khái là thời điểm rửa miệng vết thương làm đau đối phương, nam nhân thường thường kêu lên một tiếng, bất quá lại không có dấu hiệu tỉnh lại.
Đem miệng vết thương trên người nam nhân rửa sạch không sai biệt lắm, Mộc Ngôn đưa chút nước lên môi khô nứt của nam nhân, kế tiếp chính là đem nam nhân mang về thôn, tìm bác sĩ trị liệu thì liền xong.
Mộc Ngôn nhìn thân hình cao lớn của nam nhân, đối lập với thân thể nhỏ bé của mìnn, thực lo lắng làm cách nào có thể nâng nam nhân dậy, nhưng mặc kệ dù ra sao, Mộc Ngôn vẫn muốn thử một lần, mà sự thật cho thấy...... Cậu không thể di chuyển được hán tử cường tráng này.
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Mộc Ngôn gấp đến hai mắt đỏ bừng.
——————————————
Chương 24: Nhà cháu có người
Cậu hiện tại rất muốn chạy về trong thôn tìm người tới hỗ trợ, nhưng rừng rậm rất nguy hiểm, để một mình nam nhân bị thương ở đây, tùy thời đều có khả năng sẽ bị dã thú ăn luôn, huống chi mùi máu tươi nồng như vậy, dễ dàng hấp dẫn dã thú, chờ thời điểm cậu quay lại nói không chừng chỉ còn một bộ xương.
Hơn nữa, cậu vì muốn tìm nguyên liệu nấu ăn, đã đi rất xa, hiện tại trở về cũng cần rất nhiều thời gian, một đi một về, cũng không biết nam nhân có thể hay không chống đỡ cho đến lúc đấy.
Mộc Ngôn mím chặt đôi môi, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy kiên định, cậu ngắm nhìn chung quanh, sau đó tìm hai nhành cây, lại tìm một ít mềm mại dây đằng, ở hai căn nhánh cây thô tráng gian qua lại xuyên qua, rất nhanh liền làm ra một cái giá đơn giản, bên trên trải lên một tầng cỏ khô mềm mại.
Làm xong việc đó, Mộc Ngôn lại cố sức đem nam nhân kéo tới trên giá, một mặt cái giá cột lên dây đằng rắn chắc, rồi cuốn dây lên vai, dùng ra toàn bộ sức lực kéo cái giá đi về phía trước.
Cứ việc Mộc Ngôn ở nhà thường làm việc nặng nhọc, nhưng không có lần nào giống như bây giờ phải lôi kéo người có trọng lượng gấp hai lần mình, mỗi bước đều đi đều vô cùng gian nan, mồ hôi trên mặt không ngừng chảy xuống, chỗ bả vai bị dây đằng gắt gao thít chặt càng nóng rát đau đớn, da chỉ sợ sớm đã bị mài đi, nhưng Mộc Ngôn vẫn không từ bỏ, thậm chí một tiếng khổ cũng không có kêu, chỉ vùi đầu đi về phía trước.
Lúc đi không nổi, Mộc Ngôn sẽ dừng lại nghỉ ngơi một lát, rồi kiểm tra một chút miệng vết thương của nam nhân kia,cũng đút cho hắn chút nước, sau đó tiếp tục kéo cái giá đi tiếp.
Càng về sau, Mộc Ngôn cảm giác trên vai đã mất đi cảm giác, hai chân giống như đã không thuộc về chính mình, chỉ có thể máy móc đi.
Đường trở về, Mộc Ngôn cơ hồ dùng tới gấp đôi thời gian mới đi xong, thời điểm trở về thôn đã tới rồi đêm khuya, nếu không phải có một cỗ khí vẫn luôn chống đỡ, chỉ sợ cậu đã sớm kiên trì không nổi.
Mộc Ngôn vốn sợ tối, nhưng giờ phút này trong lòng cậu chỉ có ý niệm "Nhất định phải cứu người", xem nhẹ đêm tối xung quanh.
Ngũ Hào dọc đường đi đều an tĩnh theo bên cạnh Mộc Ngôn, không có ríu rít thêm phiền.
Thời điểm về cửa nhà, Mộc Ngôn đem cái giá buông, sau đó thất tha thất thểu chạy tới cửa nhà Lâm Giai Ngữ, gõ gõ.
Nếu là ngày thường, cậu khẳng định sẽ không đến quấy rầy vào giờ này, nhưng hiện tại tình huống khẩn cấp, trừ bỏ Lâm Giai Ngữ cùng Dương Văn Diệu, cậu không thể nghĩ ra có thể tìm ai hỗ trợ, mà vết thương trên người nam nhân kia cũng không thể trì hoãn.
Cũng may, Dương Văn Diệu cùng Lâm Giai Ngữ cũng không có kì lạ sao Mộc Ngôn lúc này quấy rầy giấc ngủ của bọn họ, ngược lại khi nhìn đến Mộc Ngôn chật vật , trong lòng đều là sự lo lắng.
"Đây là làm sao vậy? Bị thương sao?" Lâm Giai Ngữ thấy Mộc Ngôn trên người dính vết máu, trên vai thậm chí còn đổ cả máu, lập tức kinh ngạc lo lắng hỏi.
"Dì Lâm, cháu không có việc gì, nhà cháu...... Nhà cháu có người......" Mộc Ngôn nói thực sốt ruột, hy vọng chú Dương có thể đến hỗ trợ, cậu cảm giác chính mình sắp không đứng được, có thể đi đến nhà họ tất cả đều bằng vào một cỗ nghị lực, bằng không cậu đã sớm động cũng không động nổi.
Dương Văn Diệu cũng không có hỏi cụ thể cái gì, thấy Mộc Ngôn sốt ruột như thế, không nói hai lời, lập tức đi theo Mộc Ngôn, bảo Lâm Giai Ngữ ở nhà chăm sóc con nhỏ, hắn đi nhanh qua xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Trên đường, Mộc Ngôn đem sự tình nói đơn giản cho Dương Văn Diệu, về đến cửa nhà, Mộc Ngôn rốt cuộc kiên trì không được ngã xuống, đôi chân nhịn không được run rẩy, hoàn toàn không khống chế được.
Dương Văn Diệu đã biết chuyện xảy ra, lúc sau muốn nhìn đến vết thương của nam nhân kia, giờ trước tiên ôm đem Mộc Ngôn vào giường, sau đó lại đưa nam nhân bị thương tiến vào, lúc này hắn mới chạy nhanh đi tìm bác sĩ trị liệu cho hai người họ.