Tình yêu khiến người ta mù quáng.
Tuy hai người sớm có tình cảm, nhưng sau khi chính thức xác nhận thái độ thì Phó Tùy Vân vẫn rất vui vẻ.
Vì kỷ niệm sự kiện trọng đại này, Phó Tùy Vân đốt pháo hoa rồi ôm Tiêu Ca trong vườn nhà họ Phó suốt một tiếng đồng hồ.
Đương nhiên pháo hoa cũng là loại đặc chế của Phó Tùy Vân.
Vì thế đêm đó gần như một nửa cư dân trong trong thành phố đều thấy cảnh pháo hoa đốt cháy gần nửa bầu trời, điều kỳ lạ là pháo hoa không phải mấy chùm sáng đơn giản, mà là những chữ to với hiệu ứng đặc biệt: “Tiêu Tiêu anh yêu em!”
Tiêu Ca đau khổ nhận ra rằng mình vẫn thấy xúc động.
Rõ ràng lúc đầu thấy cảnh này cậu còn không dám gật đầu.
Sau đó vẫn là kỷ niệm bắt đầu cho mối quan hệ của mình, ngày tiếp theo hai người tay trong tay dắt nhau đi nghỉ ở biển.
Nắng nóng, hàng dừa cao vút và nước biển xanh thẳm.
A! Thật là một thế giới xinh đẹp và dịu dàng làm sao! Hai người cùng giơ tay cảm thán.
Rất nhanh sau ví của Phó Tùy Vân đã bị cắp đi mất.
Sự vui sướng còn sót lại trên mặt Phó Tùy Vân: “…”
Tiêu Ca đang ôm chung Haagen-Dazs với Phó Tùy Vân, và vừa dùng hết số tiền mặt trong túi: “…”
Hai người thất thần nhìn nhau, Phó Tùy Vân lập tức nhắn tin kêu vệ sĩ đưa thẻ ngân hàng mới tới, nhưng nhanh lắm cũng phải ngày mai.
Mà do lời thề son sắt đầy bảo đảm của Phó Tùy Vân nên Tiêu Ca không làm bất cứ một cái thẻ nào dùng được ở nước ngoài cả, mà chỉ giao một phần chi phí dùng của mình cho Phó Tùy Vân để đổi tiền nước ngoài.
Hiện tại trong túi Tiêu Ca chỉ còn số nhân tệ không nhiều lắm.
Du khách giàu thoáng chốc biến thành du khách nghèo.
Hai người nhìn nhau, đứng ở ánh trời chiều nơi bờ biển trời tây mà cảm thấy lạc lõng không biết đi đâu.
Sắc trời dần tối, trừ phòng khách sạn đã đặt trước nhưng chỉ cung cấp bữa sáng thì bọn họ gần như hai bàn tay trắng.
Sau một lúc lâu im lặng, Tiêu Ca chỉ vào cây kem và khuyên nhủ Phó Tùy Vân ủ rũ cụp đuôi: “Ăn kem trước rồi bình tĩnh lại đã.”
Sau khi ăn kem xong thì giờ cơm tối đã đến gần.
Bụng Phó Tùy Vân kêu đầu tiên, Phó Tùy Vân với mặt mày u buồn lững thững bước đi trên cát, cố ý đạp cát lớn tiếng để Tiêu Ca không nghe thấy tiếng bụng mình đang réo.
Tuy nhiên Phó tổng không chú ý rằng sự u buồn nhưng chứa cảm xúc sâu nặng, tình đậm sâu nhưng hành động thì vẫn bướng bỉnh bị một họa sĩ người Nhật Bản cầm dù che nắng âm thầm chú ý đến.
Họa sĩ Nhật Bản ngạc nhiên nhìn anh một hồi, cảm hứng chợt đến, người đó nhanh chóng lấy giấy bút ra vẽ một bức dưới ánh hoàng hôn.
Đặt tên là “Gã đàn ông の cuồng nộ”.
の: không biết edit nên để vậy
Ngay sau đó bụng Tiêu Ca cũng kêu, kêu ba dài hai ngắn, rất có quy luật nên không thể che giấu được.
Phó Tùy Vân nghe tiếng lập tức nắm lấy tay Tiêu Ca và nói dứt khoát: “Tiêu Tiêu, không thể để em bị đói được, chúng ta đi ăn cơm đi!”
Tiêu Ca an ủi vỗ vai Phó Tùy Vân, hỏi với vẻ bối rối: “Sao ăn được?”
Ánh mắt Phó Tùy Vân sáng ngời, nắm chặt tay nói: “Đầu tiên chúng ta vào nhà hàng rồi sau đó ăn một bữa cơm, cuối cùng em đi trước còn anh ở lại rửa chén trừ nợ, anh sẽ tự do sớm thôi!”
Tiêu Ca:???
Đường đường là một tổng tài tập đoàn, Phó Tùy Vân nói được mấy câu như vậy thì hiển nhiên đã mù quáng vì yêu đến tận cùng rồi.
Tiêu Ca đương nhiên sẽ không đồng ý kế hoạch của anh, nhưng vẫn không nhịn được cạn lời.
Họa sĩ nhìn hết vào mắt, lập tức vẽ nhanh như bay ra một bức một bức “Người đàn ông の nồng cháy!”.
“Thần Long,” Lòng Tiêu Ca rất cảm động, búng đầu Phó Tùy Vân, “Em không cần anh hy sinh cho em, chúng ta hãy nghĩ kế hoạch mới.”
Phó Tùy Vân hỏi: “Kế hoạch gì?”
Tiêu Ca: “Anh ở đây đợi em.”
Mười phút sau, Tiêu Ca không biết tìm được cục đá vuông rất lớn từ chỗ nào, sau đó cho nó lăn trên cát, nhìn Phó Tùy Vân với ánh mắt kiên định nói chắc chắn “Đến đây nào, chúng ta lấy ngực làm vỡ đá, bán nghệ không xấu hổ!”
Phó Tùy Vân sợ tới mức nhẹ buông tay, ly kem ly thiếu chút nữa rơi xuống đất: “…”
Cách đầu tiên này đương nhiên không được thông qua, cuối cùng cục đá đã trở thành ghế ngồi cho hai người Tiêu Phó, bọn họ ngồi trên đá từ từ nghĩ cách.
Ban đêm dần dần buông xuống.
Dần dần họ đói đến mức ngực dán vào lưng.
Người trên bãi biển càng ngày càng ít, không có phép màu xảy ra.
Cuối cùng khi ngửa đầu nhìn sao trời xung quanh, Phó Tùy Vân đập cái “bang” xuống biển thật mạnh, gây ra vô số con sóng nhỏ.
“Tiêu Tiêu,” Giọng điệu Phó Tùy Vân mệt mỏi, “Dù thế nào thì anh vẫn yêu em.”
Tiêu Ca cổ vũ anh hết sức có thể: “Kiên trì là thắng lợi, qua tối nay tới sáng ngày mai chúng ta sẽ có đồ ăn, giữa trưa mai là có tiền.”
Nhưng không thể ngờ rằng việc mất đi bữa tối đã khiến cho Phó Tùy Vân chịu đả kích rất lớn.
Nhà họ Phó có giúp việc, khi công ty tăng ca thì trợ lý chủ động gọi cơm hộp, từ nhỏ đến lớn Phó Tùy Vân không có tối nào là không ăn cơm.
Tại sao cuộc sống lại có một đêm như thế này?
Phó Tùy Vân không tìm được đáp án.
Phó Tùy Vân chỉ có thể ôm chặt lấy Tiêu Ca, rất đau lòng mà tỏ vẻ: “Tiêu Tiêu, sau này anh sẽ đối xử rất rất tốt với em, vậy mà em có thể chịu đựng không ăn cơm tối! Em chịu khổ quá nhiều rồi!”
Tiêu Ca không còn lời gì để nói chỉ có thở dài an ủi anh: “Thần Long anh ngẩng đầu nhìn đi, tuy không ăn tối nhưng chúng ta còn có ánh trăng và gió đêm mà!”
Phó Tùy Vân buồn bã ngẩng đầu lên.
Giờ phút này bọn họ không chỉ chiến đấu một mình, từ xưa đến nay từ cổ chí kim những lời răn, những danh ngôn vượt khó đang bên cạnh bọn họ!
Để không mất đi cảm giác này bọn họ chỉ có thể miễn cưỡng đi ngủ trong tình cảnh bụng đói réo vang, bọn họ ở bờ biển đến 11 giờ mới lưu luyến đứng dậy.
11 giờ là thời gian khách sạn tư nhân địa phương đóng cửa.
Mỗi bước đi của bọn họ đều rất khó khăn, và liên tục thở dài.
Cho đến khi họ về phòng với tinh thần chẳng mấy phấn chấn.
Tiêu Ca nhìn thoáng qua chiếc ví da màu đen nằm trên chiếc bàn cạnh giường của Phó Tùy Vân.
Tiêu Ca sốc cực, vội vàng quay đầu nhìn Phó Tùy Vân:?
Phó Tùy Vân cũng cực sốc, bước đến gần bàn cạnh giường mở ví ra nhìn.
Án đã được phá, ví tiền của Phó Tùy Vân không bị trộm.
Anh ấy để ví trong khách sạn.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Phó tổng lập tức chọn cách ngã xuống giường giả chết..