Tinh Tế Âm Nhạc Đại Sư

Chương 47: Tinh hệ hắc ám (7)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đối với vấn đề của Lê Hân, đáp án của Nghiêm Sí vô cùng đơn giản, chỉ có một, từ lần đầu tiên vẫn chưa từng thay đổi.

"Cứu cậu." Y liếc nhìn Phong Liệt Vân một cái, tầm mắt chứa đầy địch ý.

"Ách......" Lê Hân nhớ rõ ngoại trừ ngày đầu hắn tỉnh lại bị bá vương long truy tinh ở nguyên thủy tinh gặp được người này, thì chưa từng gặp lại lần thứ hai, hắn có tài đức gì mà được một vị tới cứu hắn như vậy? Chẳng lẽ ngay từ đầu y đã thành fans? Không đúng a, lúc gặp y mình không có gảy tỳ bà, một người không có khả năng vô duyên vô cớ trở thành fans của hắn.

"Hai vấn đề, thứ nhất, làm thế nào anh biết ta đến hắc ám tinh? Thứ hai, chúng ta chỉ gặp qua một lần, vì sao anh phải không màng nguy hiểm tới cứu ta?" Sau khi xác định an toàn, Lê Hân bước ra từ sau lưng Phong Liệt Vân, chậm rãi đi về phía Nghiêm Sí, Phong Liệt Vân đã biết về giá trị tử vong siêu cao của hắn nên lập tức đuổi theo, hắn lại không nghĩ mình sẽ như vậy bị người đã tốn công đến bảo vệ mình lỡ tay bóp chết.

Thấy Lê Hân đi về hướng mình, sắc mặt Nghiêm Sí thoáng tốt lên, bất quá lấy trình độ mặt than của y, người khác vẫn không nhìn ra được. Nghiêm Sí chăm chú nhìn Lê Hân đang đi về phía mình, trong mưa axit thật lớn ở hắc ám tinh, tóc bị ướt sũng, vô cùng nghiêm túc và thâm tình trả lời vấn đề thứ hai: "Bởi vì ta đối với cậu là nhất kiến chung tình."

Lê Hân 'vèo' mà một cái rút về sau lưng trần của Phong Liệt Vân.

Nghiêm Sí: "......"

Cách nói này hơi quen tai a...... Lê Hân nhớ lần đó mình được smart thổ lộ ở nguyên thuỷ tinh, cảm thấy loại ăn mặc ngớ ngẩn như smart thoạt nhìn hoàn toàn không cách nào so được với Nghiêm Sí trông vô cùng nghiêm cẩn.

Hẳn là không cùng một người, như vậy gần đây xác suất hắn được nhất kiến chung tình có chút cao.

Sau khi được thổ lộ Lê Hân nhất thời tiếp thu không nổi, nói thật loại chuyện nhất kiến chung tình này rất hiếm, người đầu tiên nhất kiến chung tình với bạn bạn sẽ cảm thấy vô cùng vinh hạnh, thậm chí sẽ bị thâm tình của hắn làm cảm động mà kết giao thử. Chính là khi có người thứ hai, người thứ ba nói vậy, bất kể là ai cũng sẽ nhịn không được thuyết âm mưu.

A Mộc là nhất thính chung tình đầu tiên, từ lần gặp Lê Hân đầu tiên đã bắt đầu luôn chiếu cố hắn, nhận được toàn bộ tình cảm của Lê Hân. Smart là người thứ hai, tuy rằng Lê Hân cự tuyệt, nhưng vẫn cảm giác có chút tội lỗi.

Mà Nghiêm thiếu tướng lại là kẻ thứ ba vô cùng bất hạnh......

Hơn nữa y vẫn tránh không trả lời vấn đề thứ nhất của Lê Hân, điều này liền khiến người ta có chút nghi hoặc. Lê Hân vô cùng nhanh nhẹn mà tránh sau lưng Phong Liệt Vân, nói với Nghiêm Sí: "Ta, ta kết hôn rồi!"

Nghiêm Sí tan nát cõi lòng: "......"

Không phải còn chưa kịp kết hôn đã bị mang tới hắc ám tinh sao? Rõ ràng đã để biểu tỷ đi phá rối, tình báo của biểu tỷ bên kia là Lê Hân vừa tỉnh lại từ khoang ngủ đã bị Phong Liệt Vân bắt đi, căn bản chưa cơ hội gặp được người yêu của hắn. Trừ phi......

Tầm mắt Nghiêm Sí dừng trên người Phong Liệt Vân, mang theo chút địch ý. Tuy rằng tan nát cõi lòng, nhưng Nghiêm thiếu tướng đã bị cự tuyệt hơn một lần cũng có chút sức chống cự, y có thể bình tĩnh suy ngẫm, khả năng Phong Liệt Vân là bạn lữ của Lê Hân tuyệt đối thấp hơn 1%.

Quả nhiên Phong Liệt Vân còn giật mình hơn cả Nghiêm Sí, y quay đầu nhìn lại Lê Hân đang tránh phía sau mình, ánh mắt vô cùng kinh ngạc: "Ngươi kết hôn?"

"Ách......" Tuy rằng A Mộc chỉ cùng hắn 419 sau đó liền bị người chụp mông đi, nhưng Lê Hân vẫn tin A Mộc nhất định sẽ trở về thành thân cùng hắn, chiếc nhẫn còn chưa hoàn thành chính là chứng cứ. Vì vậy hắn vô cùng khí thế siết chặt tay trái giơ lên nói "Ân, ta đã kết hôn."

Thấy Lê Hân quý trọng vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út như báu vật, tinh thần Phong Liệt Vân rõ ràng không có phát cuồng, nhưng lại dâng lên cảm giác đau đầu. Y xoa xoa huyệt thái dương hỏi: "Năm nay ngươi bao lớn chứ?"

"Mười sáu hoặc mười bảy đi." Sau khi Lê Hân đến thế giới này, cơ bản không tiếp xúc với tinh lịch, hoàn toàn không biết hiện tại là ngày mấy tháng mấy, tuy biết sinh nhật của nguyên chủ, nhưng hiện tại không biết là ngày mấy, chỉ có thể mơ hồ đặt ở mười sáu mười bảy tuổi.

"Luật hôn nhân đế quốc quy định, dưới 21 tuổi không được phép kết hôn ngươi không biết sao?" Phong Liệt Vân càng đau đầu "Hơn nữa người đế quốc có tuổi thọ là 300, rất ít ai sẽ kết hôn trước 50 tuổi, ngươi mới 16 đã muốn kết hôn, trước không nói pháp luật cho phép hay không, ngươi nhìn xem thứ rách nát trên tay mình, nếu bạn lữ ngươi quý trọng ngươi một chút thì sẽ không đưa ngươi thứ rách nát như vậy đi?"

Nghiêm thiếu tướng: Nói rất đúng!

Mặc kệ là bị cưỡng ép đưa tới hắc ám tinh hay mạc danh kỳ diệu trở thành sủng vật, bản thân Lê Hân đều không có bao nhiêu phẫn nộ. Bởi vì Phong Liệt Vân không có ác ý, lúc đầu là phát hiện một người có thể khiến y bình tĩnh, tất nhiên phải mang theo, sau đó dưới sự trợ giúp của hắn mà tỉ lệ tử vong của người hắc ám tinh cũng chậm rãi giảm đi, nếu đổi thành Lê Hân, có lợi ích lớn như vậy cũng sẽ không buông tha người này. Hành vi của Phong Liệt Vân là hoàn toàn có thể lý giải, tuy rằng Lê Hân không muốn, nhưng cũng không trách y, huống chi Phong Liệt Vân cùng người hắc ám tinh đều cố hết sức để hắn sống tốt hơn trên tinh cầu hoang vu này. Bọn họ không thể cho hắn một chiếc giường thoải mái và thức ăn ngon, nhưng chính bọn họ cũng đang nằm trong tình huống màn trời chiếu đất, lại có thể đem 'ngôi nhà' duy nhất che mưa chắn gió cho hắn. Thời điểm bản thân đều phải gặm sắt thép mà sống, còn có thể cho hắn dinh dưỡng tề trân quý. Dưới tình huống bản thân đều phải tắm trong nước đá, lại có thể cung cấp nước ấm cho hắn. Tâm ý như vậy, so với mọi thứ vàng bạc còn làm Lê Hân cảm động hơn. Xem một người có quan tâm bạn hay không, không phải xem họ cho bạn bao nhiêu, mà là xem họ có thể cho bạn bao nhiêu.

Người hắc ám tinh đã trao mọi thứ họ có được cho Lê Hân, Lê Hân từ kháng cự ban đầu trở nên dần dần tiếp thu đám gia hỏa tuy có chút biến thái nhưng lại yêu ghét rõ ràng này. Chính là bản thân hắn như thế nào cũng không sao cả, nhưng không ai được phép nghi ngờ tình cảm hắn đối với A Mộc.

Lần đầu tiên, Lê Hân tức giận với Phong Liệt Vân: "Đây không phải thứ rách nát, đây là tự tay A Mộc làm cho ta, y rất vụng về, nhưng lại cố hết sức cho ta điều tốt nhất! Đừng nói lúc này ta 17 tuổi, chính là 7 tuổi hay mới sinh ra, chỉ cần A Mộc muốn trở thành bạn lữ cùng ta, thì ta chính là bạn lữ của y!"

Người bình thường nghe như vậy chỉ sợ sẽ sinh khí, nhưng tư duy của Phong Liệt Vân cùng người bình thường trước giờ đều không ở trên một mặt trận thống nhất, y chỉ nhíu mày nói: "Bảy tuổi? Mới sinh ra? Ta liền nói người nào có thể ra tay với một thiếu niên nhỏ tuổi như ngươi vậy, có sở thích luyến đồng đi?"

Lê Hân càng tức giận! Hắn căm tức nhìn Phong Liệt Vân, lại không đáp lại câu nào, nhân gia căn bản không để ý hắn có tức giận hay không.

"Y ra tay với ngươi?" Phong Liệt Vân cảm thấy vấn đề này rất nghiêm trọng, cho dù nhiều năm qua y vẫn luôn không tỉnh táo, nhưng cũng biết đế quốc ngoại trừ một ít kẻ biến thái phạm tội cưỡng gian thì hiếm có ai lại phát sinh quan hệ với người khác trước 20 tuổi, trừ phi bị dụ dỗ. Mà căn cứ theo pháp luật đế quốc, cùng vị thành niên dưới 18 tuổi, bán thành niên (16-18 cho người bán thành niên) phát sinh quan hệ tình dục, mặc kệ đối phương có phải tự nguyện hay không, bên thành niên đều sẽ bị phán tội cưỡng gian hoặc tội dụ dỗ, hình phạt rất nghiêm trọng.

Phong Liệt Vân hy vọng câu trả lời của Lê Hân là không phải, ai ngờ hắn nhấp nhấp môi, mặt nhiễm một tia hồng nhạt, không nói.

Lúc này không có tiếng hơn có tiếng, thị lực Khuê Cơ nhân đều rất tốt, ngay cả hiện tại trời đang mưa chẳng thấy gì, miễn là vẫn còn trong vòng 5 giờ ban ngày, ánh sáng đều rất đầy đủ. Vẻ mặt đỏ hồng này của Lê Hân, làm cho 10469 người bên cạnh ( 10467 cộng Nghiêm thiếu tướng và Phong Liệt Vân) đều bực bội mà dâng lên một ý nghĩ: Làm thịt tên sở thích luyến đồng kia!

Bất đồng với 10468 người khác chính là, nội tâm Nghiêm thiếu tướng một bên đau lòng (đau lòng Lê Hân bị lừa) và phẫn nộ, một bên không hiểu vì sao lại thấy đầu gối có chút đau, chẳng lẽ là mấy ngày nay đi đường quá nóng vội?

Phong Liệt Vân còn muốn tiếp tục nói gì đó, bất quá Lê Hân lại hoàn toàn không muốn nghe bọn họ nói xấu A Mộc, vô cùng nghiêm túc mà nói: "Chúng ta là bằng hữu, ta không muốn từ trong miệng bằng hữu ta nghe được bất cứ lời mắng nhiếc nào về bạn lữ của ta. Ta yêu y, ngay cả khi các ngươi không thích y, cũng hy vọng các ngươi có thể tôn trọng y. Về chuyện của ta cùng A Mộc, không quan hệ với tuổi tác, ta yêu y, ta nguyện ý cùng y ở bên nhau, các ngươi căn bản không hiểu được tình cảm của chúng ta."

Nhắc tới A Mộc, Lê Hân nhớ khi đó Blake miêu tả bệnh tình A Mộc, vành mắt không khỏi đỏ lên. Lúc ấy phát sinh quan hệ với A Mộc, một là tâm đầu ý hợp, hai cũng là không muốn mình hối hận. Ngày của A Mộc không còn nhiều, hắn hy vọng bọn họ có thể hạnh phúc mà vượt qua mỗi một ngày còn lại. Chính là không nghĩ tới, đó thật là ngày cuối cùng.

Trong thời gian này, Lê Hân luôn lo lắng cho A Mộc, sợ tinh thần y lại xảy ra vấn đề gì. Hắn không muốn ngay cả dung mạo thật của A Mộc cũng chưa nhìn thấy đã như vậy cùng y chia cách nhân thế, chẳng sợ kết quả tồi tệ nhất là y đã chết ở đế quốc, hắn cũng phải tìm đến mộ y, đặt chiếc nhẫn mình đã chuẩn bị ở nơi đó.

Nhìn biểu tình của Lê Hân, Nghiêm Sí đau đến tận cùng nhưng sâu trong nội tâm lại đột nhiên dâng lên một tia ngọt ngào, chính y cũng không rõ loại ngọt ngào này đến từ đâu, chỉ là cảm thấy...... rất quen thuộc.

Dường như cũng từng có người một lòng vì y như vậy, không cho phép bất cứ kẻ nào nói một câu không tốt về y.

Thấy bộ dáng kia của Lê Hân, Phong Liệt Vân và người hắc ám tinh cũng không dám nói gì. Bất quá bọn họ không giống người bình thường, mặt ngoài sẽ không tiếp tục khuyên can bất cứ điều gì, dù sao hiện giờ Lê Hân ở hắc ám tinh không đi được, cho dù tương lai có thể rời đi và tìm được tên thích luyến đồng kia, bọn họ lén giết chết người không phải là tốt rồi sao ╮(╯▽╰)╭

Sau khi cả hai bên bình tĩnh lại, Lê Hân dùng sức chớp chớp mắt, đem nước mắt nghẹn trở về. Không muốn để bọn họ tiếp tục nghi ngờ A Mộc, Lê Hân nói sang chuyện khác, hỏi Nghiêm thiếu tướng: "Anh còn chưa trả lời, vì sao anh biết ta bị mang đến hắc ám tinh, còn tìm đến đây?"

Lần thứ hai thổ lộ lại tiếp tục bị lơ Nghiêm thiếu tướng tâm tắc như giao thông Bắc Kinh, bất quá sự ngọt ngào không thể giải thích trong lòng kia giúp y chống đỡ tiếp tục thâm tình nhìn Lê Hân, nói: "Bởi vì ta vẫn luôn yên lặng chú ý đến cậu."

Lê Hân: "......"

Phong Liệt Vân nói ra tiếng lòng: "Cuồng theo dõi?"

Nghiêm Sí: "......"

"Như thế nào luôn có những người kỳ quái thích ngươi." Phong Liệt Vân nhìn về phía Lê Hân, trong ánh mắt mang theo một tia trêu chọc "Đầu tiên là tên có sở thích luyến đồng, lại đến một tên cuồng theo dõi, còn có chúng ta."

Lê Hân: =_=

Mặc dù rất giận Phong Liệt Vân vẫn còn nói A Mộc thích luyến đồng, nhưng câu 'còn có chúng ta' kia thật sự làm hắn không giận nổi, vì cái gì Phong Ngạo Thiên ngươi luôn sắc bén và tự mình nhận thức như vậy?

Chủ đề lại lần nữa đi vào quỹ đạo kỳ quái, lời thổ lộ của Nghiêm thiếu tướng lần nữa bị đánh bay. Bất quá dù sao y cũng là thiếu tướng cường hãn, vô luận thân thể hay tâm hồn đều vô cùng kiên cường trấn định, y vẫn không thay đổi chủ đề mà nói với Lê Hân: "Ta tới cứu cậu, mang cậu trở về."

Muốn trở về muốn đến điên Lê Hân sáng mắt, hắn vô cùng không có tiết tháo cọ cọ từ sau lưng Phong Liệt Vân sang phía Nghiêm Sí, bị Phong Liệt Vân bắt lấy: "Ai cho ngươi đi?"

Lần này Nghiêm Sí nhìn ra mối quan hệ tương đối mâu thuẫn giữa Lê Hân và Phong Liệt Vân, y một bước vọt tới trước người Lê Hân, đối mặt cùng Phong Liệt Vân.

Lão đại muốn đánh nhau, thần (sủng) tượng (vật) sắp bị mang đi, người hắc ám tinh làm sao cho phép! Từ trước đến giờ bọn họ luôn rất đoàn kết lại không sợ chết, cho dù biết rõ thực lực của Nghiêm Sí hơn họ gấp trăm ngàn lần, vẫn cùng nhau tiến lên.

Chiến sĩ đụng vào là nổ, đây là chuyện mà Lê Hân không muốn nhìn thấy nhất, hắn vội vàng cầm đồ vật, đang suy xét nên thổi bài gì mới có thể làm những người này mất đi chiến ý, đột nhiên sắc mặt Phong Liệt Vân và Nghiêm Sí đồng thời biến đổi.

Bọn họ cùng nhau kéo Lê Hân ra sau người, tầm mắt nhìn lên không trung, biểu tình đặc biệt ngưng trọng, giống như có chuyện gì đáng sợ sắp xảy ra.

"Sao, làm sao vậy?" Lê Hân được bọn họ bảo vệ một cách khó hiểu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

"Tới!" Phong Liệt Vân nói, tầm mắt y nhìn về phương xa. "Bất quá cách nơi này còn xa."

"Tốc độ bay của trùng vũ trụ trong vũ trụ rất nhanh, vì trong vũ trụ không có gì cho chúng ăn, những con trùng này sẽ tụ lại cùng nhau, biến thành một phi thuyền liên hợp, tốc độ rất nhanh. Mà sau khi vừa đến tinh cầu, trước tiên chúng sẽ giải thể, thời gian giải thể cần 3 đến 4 giờ, trong khoảng thời gian này chúng sẽ không công kích, bất quá sẽ sinh ra lồng phòng hộ. Sức mạnh của lồng phòng hộ này phụ thuộc vào số lượng trùng, nếu số lượng vượt quá 1 ngàn vạn, ít nhất cần có sức mạnh hủy diệt toàn bộ tinh cầu mới có thể phá huỷ lồng phòng hộ. Căn cứ theo tính toán của ta, số lượng trùng này...... không ít hơn 1 ngàn vạn!" Nghiêm Sí khó có được mà nói nhiều, nhìn phương xa nói.

"Ngươi...... biết rất nhiều." Phong Liệt Vân có chút hoài nghi, chuyện về trùng vũ trụ mỗi người đế quốc đều biết, nhưng biết rõ ràng như vậy, chỉ có người thường xuyên chiến đấu với chúng.

Nghiêm Sí không để ý đến hoài nghi của Phong Liệt Vân: "Chờ sau khi giải thể lồng phòng hộ, tốc độ di chuyển của chúng sẽ phụ thuộc vào thức ăn trên tinh cầu, chúng sẽ ăn sạch tất cả thức ăn có trên đường đi, tinh cầu này còn bao nhiêu thức ăn?"

Phong Liệt Vân chỉ chỉ cái giường và bồn tắm bị xé nát của Lê Hân: "Người có thể ăn cái này, còn lại đều là dinh dưỡng tề trong hộp không gian, chúng nó ăn cái gì?"

"...... Giống với người." Nghiêm Sí trả lời "Như vậy chúng nó sẽ tới rất nhanh, muộn nhất 5 giờ sẽ tới nơi này, chúng ta cần phải nhanh chóng rút lui, và gọi cho lính biên cảnh gần nhất đến chi viện. Trùng vũ trụ này cư nhiên có thể đột phá trạm không gian tới đây, rốt cuộc lính biên cảnh đã xảy ra chuyện gì?"

Nghiêm Sí biết chủ tướng lính biên cảnh nơi này là Thẩm Uyển Như, y hiểu rõ thực lực của biểu tỷ, sao có thể để loại chuyện này phát sinh, trong đây tất có nội tình. Không được, y không thể rời khỏi đây, cần phải tìm ra sức mạnh của đám trùng này, mấy ngàn vạn ít ỏi đã có thể đột phá thủ vệ của Thẩm Uyển Như, chuyện này không có khả năng!

"Ngươi là quân nhân đế quốc." Phong Liệt Vân chắc chắn mà nói.

Nghiêm Sí không trả lời, nhưng tầm mắt kiên định của y đã nói lên tất cả.

Quân nhân đế quốc...... vẻ mặt Lê Hân có chút phức tạp, nếu Nghiêm Sí là người nguyên thủy tinh, như vậy hắn có thể tin tưởng y, nhưng quân nhân đế quốc lại đem cho Lê Hân toàn ấn tượng không tốt. Cấu kết với viện nghiên cứu, tùy tiện mang A Mộc đi...... Phil đã từng nói, ngàn vạn không thể để quân nhân đế quốc biết năng lực của mình, bọn họ sẽ đưa hắn đến viện nghiên cứu. Những quân nhân này mặc kệ bản thân có muốn hay không muốn, chỉ cần có mệnh lệnh thì sẽ phục tùng, đây là thiên chức của bọn họ.

Hơn nữa loại nhất kiến chung tình không thể hiểu được, vẫn luôn đi theo hắn...... Bởi vì thân phận của Nghiêm Sí, hiện giờ Lê Hân đã hoàn toàn không còn tín nhiệm người này nữa.

"Mặc kệ như thế nào, đều không thể tiếp tục đợi trên tinh cầu này. Nhanh chóng rút lui, liên lạc lính thủ vệ phụ cận cầu chi viện." Nghiêm Sí không để ý đến sự thù địch xung quanh, tất cả những gì y nói là điều cần làm trước mắt.

"Sĩ quan đế quốc." Phong Liệt Vân bĩu môi khinh thường "Chúng ta sẽ không rời khỏi tinh cầu này."

Trong lòng Lê Hân rất sợ hãi, nguyên chủ cũng có ký ức liên quan tới trùng vũ trụ, hắn biết đó là thiên địch của nhân loại. Bất quá hắn vẫn kiên định cùng 10467 fans còn lại đứng sau lưng Phong Liệt Vân, lúc này, hắn không thể tin tưởng quân nhân đế quốc, càng không thể đem an nguy của mình giao cho một người bụng dạ khó lường. Rời khỏi tinh cầu này? Nếu có thể rời đi, bọn họ làm sao còn dày vò khổ sở ở đây. Hắc ám tinh...... cái gì cũng không có, bất cứ phương tiện di chuyển nào cũng không có. Phong Liệt Vân thỉnh thoảng đến Emir, đều do mạo hiểm cướp chiến hạm trên chiến hạm vận tải đưa cấp dưỡng đến mới có thể ra ngoài một lần, hơn nữa mỗi lần đều tốn một chiến hạm.

"Cần phải rời đi." Nghiêm Sí giằng co cùng Phong Liệt Vân "Cho dù ta là quân nhân, lập trường chúng ta bất đồng, nhưng trùng vũ trụ là thiên địch của nhân loại, hiện tại chúng ta cần phải đứng chung một chiến tuyến."

"Vị này...... đến giờ còn chưa nói cho ta tên tiên sinh" Lê Hân mở miệng "Nơi này là hắc ám tinh."

Nghiêm Sí minh bạch.

Hắc ám tinh, làm sao có loại tinh hạm kiểu lớn như chiến hạm vận tải để mang hơn 1 vạn người này rời đi? Mà cho dù có, bọn họ có thể đi đâu? Những người này tinh thần không ổn định, lính biên cảnh sẽ không thu lưu bọn họ, nếu bọn họ xuất hiện ở biên cảnh, một khi có dấu hiệu dị biến tinh thần, rất có thể lính biên cảnh sẽ gây tê những phần tử không ổn định này, sau đó...... đưa về hắc ám tinh.

Bản thân Nghiêm Sí đã từng tác chiến nơi tiền tuyến, y biết tác phong của lính biên cảnh, tất cả lý do bào chữa đều là vô nghĩa với lính biên cảnh. Cách làm của bọn họ thập phần thô bạo, tất cả hành động đều vì một mục đích —— không tiếc mọi giá bảo vệ biên cảnh. Mà hơn 1 vạn quả bom hẹn giờ này, lính biên cảnh không có khả năng lưu lại mấy gia hỏa không ổn định này tạo lỗ hổng cho trùng tiến công.

Có thể nói, ít nhất phải mang một mình Lê Hân đi. Chính là lúc này Lê Hân đang đứng sau lưng Phong Liệt Vân, ánh mắt nhìn y hoàn toàn không tín nhiệm.

Vì sao không tín nhiệm quân nhân đế quốc? Bọn họ là người hắc ám tinh, nhưng Lê Hân là người nguyên thủy tinh...... Không đúng, lúc trước Lê Hân có nói qua, hắn sẽ trở về kết hôn, địa điểm trở về là —— Emir!

Lê Hân cũng là người bị lưu đày, hơn nữa căn cứ theo tình báo Thẩm Uyển Như đạt được, hắn có quan hệ mật thiết với hải tặc tinh tế và xã hội đen tinh cầu Emir, hiện tại lại làm bằng hữu với loại người như Phong Liệt Vân này......

Kẻ phản quốc, nếu để quân bộ, quốc hội phân loại Lê Hân, vậy nhất định sẽ được phân vào loại này.

Nghiêm Sí rơi vào hầm băng, y lần đầu động tâm, không chỉ yêu phải người không yêu y, còn là người hoàn toàn đối lập với y. Làm quân nhân đế quốc, gặp được kẻ phản quốc nhất định phải bắt về quy án; chính là làm một người, y sẽ làm mọi cách để bảo vệ người mình yêu, ngay cả khi hắn không yêu y.

Lý trí và tình cảm đang chiến đấu, sứ mệnh và trái tim đang chiến đấu. Ý thức sứ mệnh nói với y, việc cấp bách lúc này là phải nhanh chóng liên lạc Thẩm Uyển Như, rời khỏi hắc ám tinh, phối hợp với lính bảo vệ biên cảnh trong vũ trụ, bày ra thiên la địa võng tử chiến một trận cùng đám trùng vũ trụ này, quyết không để chúng tiến vào trong đế quốc. Mà tâm lại khiến y không thể động chân, nếu nghe theo sứ mệnh, liền đại biểu y phải mất đi Lê Hân, bỏ qua đám trùng đã đổ bộ vào hắc ám tinh, từ bỏ đám người vốn đã bị đế quốc vứt bỏ trước mắt này.

Đế quốc Lê Hân đế quốc Lê Hân đế quốc Lê Hân...... Hai từ này không ngừng chiến đấu trong đầu, mà ở thời điểm Nghiêm Sí chần chờ, Phong Liệt Vân đã ôm bả vai Lê Hân nói: "Đừng quản gia hỏa kia, nói không chừng tất cả đều phải chết, có sợ không?"

"Sợ." Mấy ngàn vạn con trùng, chứng sợ chi chít sẽ hù chết Lê Hân "Ta cũng không muốn chết."

Nhưng không có biện pháp, nếu có thể lựa chọn, hắn sẽ không tới hắc ám tinh.

"Ai cũng không muốn chết" Phong Liệt Vân cười cười "Bộ dáng ta trước kia cũng chưa nghĩ tới muốn chết, ta sẽ cố gắng làm tất cả mọi người đều sống, tin ta không?"

"Tin." Lê Hân gật đầu, Phong Liệt Vân đã luôn bảo vệ những người sống sót trên tinh cầu này, không có gì không thể tin.

"Vậy thổi một khúc đi, thổi vui chút."

"...... Nhạc cụ này gọi là ống tiêu, bản chất của tiêu rất khó thổi ra nhạc khúc vui vẻ." Lê Hân có chút khó xử, bất quá hắn vẫn lấy ra ống tiêu, đặt lên môi, vô cùng nghe lời mở ra hình thức hướng dẫn cấp đại sư.

Nhạc khúc này mọi người cũng rất quen thuộc, đúng là 《Hoa Mai Tam Lộng》.

《Hoa Mai Tam Lộng》 là khúc cổ cầm, tiêu làm bạn tấu, cho tới nay Lê Hân dùng tỳ bà biểu diễn kỳ thật chưa từng chân chính tấu ra《Hoa Mai Tam Lộng》đúng tiêu chuẩn, ngay cả khi hình thức hướng dẫn cấp đại sư có thể hold lại tất cả nhạc cụ, nhưng một nhạc cụ thích hợp có thể tạo ra hiệu quả càng tốt hơn.

Tuy rằng tiêu khúc thanh u, nhưng hoàn cảnh để hoa mai nở vốn đã gian khổ, dùng nhạc cụ này đệm đàn kỳ thật thích hợp hơn tỳ bà. Dưới hình thức hướng dẫn cấp đại sư, nhạc khúc Phong Liệt Vân chưa từng nghe qua vang lên, người hắc ám tinh cơ hồ cũng chưa từng thấy hoa mai, thực vật bọn họ thấy được đều rất ít, chỉ có hoang vu vô tận.

Cho nên lần Lê Hân không triển khai ảo cảnh âm nhạc, cho dù triển khai, bọn họ cũng không hiểu loài hoa này đẹp thế nào. Nhưng mà, mọi bản nhạc đều có ý cảnh, chỉ cần người nghe nguyện ý, là có thể bày ra đủ ý cảnh trong đó. Lần này Lê Hân cần, chính là hồng mai không sợ giá lạnh phong tuyết, không chịu thua thiệt mà đâm tuyết nở ra, bày ra sự sống đẹp đẽ nhất giữa băng thiên tuyết địa!

Rõ ràng là nhạc khúc thật thanh nhã, lại cho người ta một loại cảm giác nóng bỏng. Mọi người trên hắc ám tinh đều lẳng lặng nghe nhạc, sinh tử gì đó đối với họ mà nói đã sớm không còn ý nghĩa, những người này bị vứt bỏ đến hắc ám tinh, sớm đã không còn hy vọng, chỉ là bọn họ đang còn sống, chỉ là có hơi thở mà thôi, không có cảm giác tồn tại gì nhiều.

Mà giờ khắc này, sinh cơ nở rộ kia làm bọn họ lần nữa cảm nhận được hơi thở sinh mệnh. Sinh mệnh ngoan cường như thế, cho dù ở một nơi vô cùng lạnh như vậy, hoa cũng có thể nở ra. Bọn họ cũng thế, ngay cả hoàn cảnh như hắc ám tinh, họ vẫn còn sống.

Sẽ sống sót, nhất định sẽ! Hồng mai nở rộ trong phong tuyết chính là hy vọng, người hắc ám tinh đều nhìn Lê Hân, trong lúc nhất thời ý chí của hơn hàng vạn fans đã tập hợp.

【Hệ thống: Chúc mừng tốc độ thu được 10468 fans tử trung vĩnh viễn không thay lòng, mức độ thuần thục ống tiêu là 32, đưa tặng tiêu khúc《Bích Hải Triều Sinh Khúc》, đưa tặng 10 lần hình thức hướng dẫn cấp đại sư, thỉnh ký chủ chú ý thời cơ sử dụng nhạc khúc.】

Lê Hân còn chưa kịp nói gì về nhạc khúc 《Bích Hải Triều Sinh Khúc》xuất hiện trong tiểu thuyết võ hiệp này, Nghiêm Sí đã kiên định đứng giữa bọn họ, không ai biết y đi tới lúc nào, thời điểm phát hiện, y đã ở đó.

Đứng bên cạnh Lê Hân, Nghiêm Sí nghiêm túc mà nhìn hắn: "Cậu sẽ không chết, ít nhất sẽ không chết trước ta."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.