(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Việc gì phải xin lỗi? Tiếu Dao cũng bị đơ người bởi câu hỏi này.
Đúng rồi, vì sao mình phải xin lỗi? Bởi vì nhìn thấy hắn liền ướt tiểu huyệt, hay là bởi vì ngắm hắn đến chảy nước miếng?
"Cái kia..." Tiếu Dao lại nuốt nuốt nước miếng mới tiếp tục nói: "Mặc thiếu, rất xin lỗi! Tôi đến muộn, hai phút thật sự không đủ, hơn nữa..."
"Du thuyền lớn như vậy, để tìm tới đây cũng cần chút thời gian."
Tiếu Dao vẫn luôn cúi đầu không dám nhìn Tần Mặc, bởi vì cô nói dối.
Vừa rồi câu nói "Thực xin lỗi" kia là vì mình nhìn trộm người khác mới buột miệng thốt ra, nhưng muốn cô thành thật đến vậy sao? Đương nhiên không có khả năng.
"Mặc thiếu, xin hỏi anh muốn tôi đến đây làm...Cái gì?" Mới vừa ngước mắt, Tiếu Dao đã bị ánh mắt Tần Mặc dọa tới rồi.
Cặp mắt kia giống như có khả năng nhìn xuyên thấu vậy, làm cô không được tự nhiên.
Cúi đầu nhìn phía dưới của mình đang lộ ra một nửa "hình cầu", Tiếu Dao ho nhẹ, đứng thẳng người.
Đây là áo tắm hắn chuẩn bị cho cô, ngoại trừ ba nơi quan trọng nhất, chỗ khác cơ bản không che chắn tới.
Tiếu Dao biết thân hình của mình chính là thứ cô luôn kiêu ngạo, còn mặc thành như vậy, cong eo, quá câu hồn!
Tình huống không có gì đặc biệt, tạm thời cô còn không có ý câu dẫn hắn, dù sao cũng không hoàn thành được nhiệm vụ.
Ngẫm lại cũng buồn bực, bị thao nhiều lần như vậy nhưng một chút cơ hội đều không có, thật mệt mỏi!
Vẫn còn may, Mặc thiếu lớn lên rất đẹp trai, điều này còn có chút an ủi với cô.
"Mặc thiếu." Tiếu Dao lại kêu một tiếng, khóe miệng hơi nâng lên: "Chẳng lẽ nói anh muốn tôi đến đây để phơi nắng sao?"
"Cô đã đến muộn vài phút, nhớ không?" Tần Mặc thu hồi tầm mắt, lại cầm lấy cốc nhấp môi thêm một ngụm nữa.
"Đến muộn..." Tiếu Dao nhíu mày: "Năm phút, chỉ được phơi nắng 5 phút."
Muốn phơi nắng năm phút sao? Cũng không phải vấn đề, dù sao cô cũng không thể nào đen hơn chỉ trong năm phút.
"Được, trước tiên tập 50 phút." Giọng nói âm trì của hắn lại vang lên.
"Tập 50 phút? Tập cái gì?" Tiếu Dao cúi đầu nhìn quần áo của mình, hoảng sợ: "Mặc thiếu, không phải anh muốn cho tôi tập... bơi lội hả?"
"Còn gì nữa? Hay là muốn luyện tửu lượng?" Tần Mặc nghiêng đầu nhìn Tiếu Dao, nhướng mày nhẹ.
Ánh mắt kia dường như còn có thêm một tầng hàm nghĩa sâu bên trong.
"Tôi không uống rượu!" Tiếu Dao đột nhiên lắc đầu.
Cô còn muốn nói mình không cần bị thao, ít nhất thì hôm nay không được, cơ thể này sẽ chịu không nổi.
Khi Tiếu Dao kịp phản ứng lại, người đàn ông trước mặt đang nhìn trời xanh biển rộng, trong con ngươi thâm thúy của hắn cũng không có việc cô vừa nghĩ.
Được rồi, Tiếu Dao thừa nhận mình suy nghĩ nhiều, là cô muốn bị thao mới có thể nghĩ đến việc hắn thao mình cả ngày sao?
"Xuống nước, trước tiên tự mình luyện tập." Tần Mặc lại nhắc nhở lần nữa, uy lực không thể kháng cự.
Tiếu Dao quay qua nhìn góc nghiêng của hắn, cắn môi, xoay người đi đến bể bơi ở trước mặt.
Tiếu Dao có thể ở dưới đáy nước trong một lát nhưng không biết ngoi lên để thở, cho nên nín thở một hơi sâu chính là khả năng của cô.
Quay đầu lại nhìn Tần Mặc đang đứng phía sau, Tiếu Dao bất đắc dĩ bắt lấy tay cầm cầu thang dẫn xuống bể bơi, đi xuống từng bước một.
Tại sao Mặc thiếu lại muốn cho cô học bơi? Bởi vì xém chút nữa mình đã chết đuối sao.
Nhưng cô có chết đuối hay có mệnh hệ gì cũng không liên quan đến hắn, tại sao lại bắt cô học bơi?
Không phải là hắn thích thao mình, không muốn đánh mất mình sao?
Tiếu Dao sẽ không bao giờ quên, bởi vì những lời này, cô đã bị thao hơn một giờ, cho nên hiện tại nào dám suy nghĩ miên man?
Học đi học đi, có huấn luyện viên đẹp trai như hắn cũng không tệ, dù sao cô cũng không từ chối được.
~~~
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");