Tình Sắc Dụ Hoặc - Túy Phong Lưu

Chương 159: Cứu hay không, liền phải xem biểu hiện của cô




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Nhưng cô vẫn sẽ câu dẫn tôi, có phải hay không?” Quân Dạ Huyền nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, nhăn mày.

“Đúng vậy.” Tiếu Dao gật đầu, lại lắc đầu: “Tôi không biết, nhưng ít nhất đêm nay sẽ không.”

“Vì cái gì?” Quân Dạ Huyền trầm giọng hỏi.

“Bởi vì nếu tôi không câu dẫn anh, bạn của tôi, cũng chính là bị cô gái bị bắt đi trong đoạn video, cậu ấy sẽ bị bán đến nơi khác.” Tiếu Dao nhẹ giọng trả lời.

“Tôi nghe nói nơi đó toàn là gái mại ɖâʍ, từng người được bán vào, mỗi ngày ít nhất phải tiếp mười khách, có khi rất có thể hầu hạ đồng thời mười người.”

“Các cô ấy rất thảm, muốn chết cũng không xong, muốn sống cũng là không thấy được ánh mặt trời.”

“Anh Tử là người từ nhỏ đến lớn luôn bên cạnh tôi, tôi không thể mặc kệ việc cậu ấy bị bán đi.”

Nói xong, giọng nói bắt đầu có điểm run rẩy, không biết là bởi vì lạnh, hay là đang khóc vì người bạn của mình.

“Tứ thiếu, tôi biết lời mình nói ra, các người không nhất định sẽ tin tưởng, nhưng, đây là thật.”

Tiếu Dao ngước mắt nhìn Quân Dạ Huyền, lại cúi đầu.

“Tổ chức bên kia truyền đến tin tức, nếu trước đêm nay không câu dẫn được anh, Anh Tử sẽ bị bán đi.”

“Hiện tại chúng ta bị nhốt ở hoang đảo, người của tổ chức cũng không có khả năng liên hệ đến đây, Anh Tử nhất định sẽ bị bán đi, đều là tôi không tốt, là tôi hại cậu ấy.”

“Câu dẫn tôi, vì cái gì?” Quân Dạ Huyền chưa nói không tin, cũng không biểu hiện ra bộ dáng tin tưởng.

“Cái này không thể nói, hơn nữa, rất nhiều chuyện tôi cũng không rõ ràng lắm, tôi chỉ biết tiên sinh rất lợi hại, chúng tôi muốn không nghe lời hắn, trừ phi chết.”

Hít sâu một hơi, Tiếu Dao lại ngước mắt lần nữa, đối diện với ánh mắt của Quân Dạ Huyền.

“Tôi là mục tiêu thứ mấy của cô?” Hắn liếc mắt nhìn cô, tầm mắt lại rơi xuống trêи đống lửa.

“Ban đầu là người thứ hai, sau lại trở thành thứ ba.” Tiếu Dao không có ý tứ muốn giấu giếm.

“Giải thích rõ hơn đi.” Quân Dạ Huyền nhàn nhạt nói.

“Ngay từ đầu, tôi cho rằng mục tiêu chỉ có Mặc thiếu, không nghĩ tới, sau lại có thêm anh, tiếp theo lại nhiều thêm Quân Mạc Bắc.” Tiếu Dao đáp lại.

“Nói như vậy, là anh hai tôi chịu không nổi cô, cậu nhỏ mói đưa cô cho toi quản lí?”

Quân Dạ Huyền lại cong môi, không ai nhìn ra được sau nụ cười kia là tâm trạng gì.

“Chắc là có thể nói như thế.” Tiếu Dao gật đầu.

Biết rõ nói như vậy, muốn tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ càng khó hơn, nhưng, cô vẫn nói.

Đối với một người đã ôm mình ở trêи biển lênh đênh trêи biển tám chín tiếng đồng hồ, Tiếu Dao chỉ có thể làm được chừng đó.

“Cậu nhỏ là người đầu tiên?” Quân Dạ Huyền nghiêng đầu.

“Vâng.” Tiếu Dao gật đầu.

“Vì đồng đội, không tiếc ngủ cùng nam nhân xa lạ, đáng giá?”

“Đáng giá.” Tiếu Dao vẫn là gật đầu.

Quân Dạ Huyền đứng lên, bỏ thêm chút củi lửa, lại lần nữa quay lại chỗ cũ ngồi xuống.

“Nếu cô gái kia không có việc gì, cô có nguyện ý nói rõ toàn bộ những thứ mà cô biết?” Âm thanh nặng nề vang lên.

“Ý của anh là, anh sẽ cứu Anh Tử? Thật vậy chăng?” Tiếu Dao vui mừng, kϊƈɦ động mà cầm tay hắn.

Quân Dạ Huyền cúi đầu nhìn thân hình nhỏ nhắn kia đang ép trêи cánh tay mình, ép đến hai иɦũ ɦσα thay đổi hình dạng, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

“Xin lỗi!” Tiếu Dao tựa hồ đã hiểu ra điều gì, lập tức buông hắn ra.

Mạnh miệng nói đêm nay không câu dẫn, lại còn dùng hai иɦũ ɦσα đè ép hắn, thật là có chút quá mức!

“Tứ thiếu, tôi không phải cố ý, anh nói có thể cứu Anh Tử, là thật sao?”

“Cô nói nơi đó, tôi biết nơi đó là ở đâu, cứu hay không, liền phải xem biểu hiện của cô.” Quân Dạ Huyền trầm giọng nói.

“Nhưng, chúng tôi còn có vài người nữa.” Tiếu Dao rõ ràng có chút do dự.

“Hơn nữa tiên sinh lợi hại như vậy, nếu tôi bán đứng tổ chức, tất cả mọi người đều trốn không thoát đâu.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.