Tình Sắc Dụ Hoặc - Túy Phong Lưu

Chương 156: Không cần nam nhân khác!




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Quân Dạ Huyền không biết là không nghe rõ lời cô nói, hay là căn bản không thèm để ý.

Hắn không nói nữa, đạm nhiên mở ra một tấm hình.

Trong hình, làm gì còn tấm ảnh kia nữa? Thay thế vào chính là hình ảnh làm người mặt đỏ tới mang tai.

“Mười giây, sửa đổi trở lại!” Âm thanh trầm thấp của hắn vang lên.

Tiếu Dao lập tức phản ứng lại, đôi tay đặt ở trêи bàn phím lạch cạch vài cái.

Rất nhanh, cô biết, máy tính này đã bị giám sát, nhưng lại lãng phí ba giây đồng hồ.

Muốn đem ảnh chụp dập nát tìm trở về, không khó, chỉ là trong bảy giây, có phải quá làm khó người khác hay không?

Biết Quân Dạ Huyền không phải nói giỡn, Tiếu Dao một giây đồng hồ cũng không dám chậm trễ.

Người ở phía sau, gấp đến độ thần kinh toàn thân đều căng thẳng, người đằng trước, lại dựa vào trêи lưng ghế, xem như đang thưởng thức một thiên tài máy tính đang làm việc.

Nhìn đến số liệu liên tục biến động trêи máy tính, hơi thở của Quân Dạ Huyền trở nên chậm rãi ôn hòa.

Từ giữa mày hắn có thể nhận ra biến hóa rất nhỏ, có thể nhìn ra được, hắn khá vừa lòng với cô.

Vừa rồi lúc đang nói chuyện, vừa vặn mười giây, Quân Dạ Huyền móc di động ra, ấn một dãy số.

Tiếng chuông không quá to, nhưng đối với Tiếu Dao mà nói, là trí mạng.

“Tứ thiếu, sẽ xong nhanh thôi, cho tôi mười giây nữa, tôi nhất định sẽ khôi phục.” Tiếu Dao sốt ruột nói.

Tiếng chuông vừa vang lên khoảng bốn năm giây, đã được người phía bên kia chuyển tiếp được.

Tiếu Dao không thể không oán giận, những người đó mỗi ngày đều không có chuyện gì làm, chỉ chờ để tiếp điện thoại sao? Mới vài giây liền trả lời rồi?

Trong lòng là oán trách, nhưng động tác trêи tay một chút cũng không dám đình chỉ.

Quân Dạ Huyền là kẻ điên, nếu không phải hắn, mình sẽ không thương tổn A Tịch, hắn nói muốn ba người lên đây nhất định không phải nói giỡn.

“Lên đây.” Quân Dạ Huyền hoàn toàn không để ý tới Tiếu Dao đang nói, không mặn không nhạt nhả ra hai chữ, lại tắt điện thoại.

Nếu tính toán, từ lúc gọi cho đến khi trò chuyện kết thúc, cũng cần ít nhất mười giây.

Còn tốt, Tiếu Dao rốt cuộc đem ảnh chụp bị dập nát kia khôi phục, tổng cộng dùng mười bảy giây.

“Tứ thiếu gia.”

Tiếu Dao vừa định đứng lên, không ngờ, âm thanh của Quân Dạ Huyền lại lần nữa vang lên.

“Tôi mới vừa nói cái gì? Bọn họ muốn đi lên đây cũng mất 30 giây, đem ảnh chụp sắc nét đưa lại đây cho tôi.”

Hắn chỉ là nói một câu, Tiếu Dao liền ngoan ngoãn mà ngồi xuống tiếp tục.

Chuyện này, cho dù cô không làm, Quân Dạ Huyền cũng có thể dùng ngàn vạn loại biện pháp biết được tung tích của Nhất Phi.

Hơn nữa, Tiếu Dao còn nghi ngờ, hắn đã biết, lần này, bất quá là dùng để trừng phạt mình.

Trong khoang thuyền, vẫn như cũ là âm thanh “đùng đùng”, thần kinh cô lại lần nữa căng thẳng.

Cuối cùng, vào thời điểm mấy người kia xuất hiện ở trong khoang thuyền, Tiếu Dao đã đem ảnh chụp đến trước mặt Quân Dạ Huyền.

“Tứ thiếu, mời xem qua!” Cô mím môi, khom lưng, lôi kéo cổ áo.

Nơi tốt đẹp như vậy, cô chỉ muốn để hắn xem, người khác đừng mơ tưởng!

“Ông chủ, ngài cần gì muốn phân phó?” Nam nhân đứng đầu hỏi.

“Đi hỏi Tiếu tiểu thư.” Quân Dạ Huyền vẫy vẫy tay, tầm mắt vẫn như cũ ở trêи máy tính.

Hắn không nói có thể, cũng chưa nói không có khả năng, còn để những người đó lại đây tìm cô, Tiếu Dao có điểm luống cuống.

Cô không cần bọn họ, đừng tới đây!

“Vâng, ông chủ.” Đồng thời xoay người nhìn cô: “Tiếu tiểu thư, có gì cần phân phó?”

Tiếu Dao nhìn bộ dáng nghiêm túc của người này, nhíu nhíu mày.

Nghiêng người lại nhìn Quân Dạ Huyền phía sau, Tiếu Dao ho nhẹ, lạnh nhạt nói: “Chuẩn bị chút đồ ăn ngon, tôi đói bụng.”

“Tuân lệnh, Tiếu tiểu thư.”

Nam nhân gật đầu, quay đầu lại vung tay lên, mấy người cùng nhau rời đi khoang thuyền.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.