Tình Sắc Dụ Hoặc - Túy Phong Lưu

Chương 106: Thiếu th*o 7




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhìn tiểu tao huyệt lúc đóng lúc mở, Nam Cung Tịch cũng không nghĩ sẽ ủy khuất chính mình.

Một bàn tay của hắn còn đang ở trêи hai иɦũ ɦσα mềm mại của nàng mà xoa, một cái tay khác đỡ côn thịt, để lên trêи hoa huyệt của Tiếu Dao.

Côn thịt không có ý định dừng lại, “Phốc” một tiếng, nguyên căn côn thịt hoàn toàn đi vào.

“A…”. Tiếu Dao ngẩng đầu thở dài.

ɦσα ɦuyệt lại lần nữa bị lấp đầy, thoải mái cực kỳ.

“Thiếu thao!”.

Nam Cung Tịch dùng sức ra ra vào vào ở bên trong nộn huyệt, đôi tay bắt lấy eo thon nhỏ của nàng, tiếp tục ở địa phương làm người lưu luyến mất hồn ra ra vào vào.

Trước nay Nam Cung Tịch luôn là người kĩ tính, mặc dù là ngẫu nhiên động tình, hắn cũng sẽ dùng phương pháp làm qua loa.

Cho nên, lại nhiều chửi tục, Nam Cung Tịch cũng đều không hiểu.

Hắn chỉ biết, nếu là trừng phạt, hắn liền phải trừng phạt cho đến cùng!

“A! A… Ân a… Mau… Tịch, dùng… Dùng sức… A…”.

“A…”.

Bị hung hăng thọc vào rút ra hơn mười hạ, toàn thân Tiếu Dao co rút lên.

Nàng thật sự muốn tới, sau hai lần thiếu chút nữa đạt tới cao trào, nàng rốt cuộc nghênh đón cao trào lần đầu tiên của hôm nay.

Run rẩy vài cái, nàng buông ra đôi tay chính mình đang bị thương vì trói, gắt gao mà ôm nam nhân trêи người.

Lần này cùng những lần trước đều không giống nhau, có lẽ là bởi vì trong lòng mình có hắn.

Cho nên, nàng biết rõ mình sẽ bị trừng phạt, sau khi khẳng định sẽ bị hung hang mà vứt bỏ, nhưng Tiếu Dao vẫn muốn làm chính mình trầm luân một chút, dù chỉ là một chút thôi.

Nàng lại một lần nữa đem hắn đặt ở trong lòng, cho dù là một chút cũng tốt.

Thân phận của nàng, liền chú định nàng về sau chỉ có thể là một người máu lạnh, nhưng mặc dù là sát thủ đều là có cảm tình, không phải sao?

Huống chi, nàng bất quá là một cô gái vừa đủ mười tám tuổi, vừa vặn yêu cầu khát vọng tình yêu nam nữ.

Không! Nàng đã sớm đã không phải nữ nhân, mà tình yêu, đối với nàng mà nói cũng là một cái khái niệm hư vô mờ mịt.

Hảo hảo cảm thụ nhịp tim của hắn đang đập, chẳng sợ chỉ có một phút đồng hồ, thậm chí là một giây đồng hồ.

Tiếu Dao cao trào tới quá nhanh, làm Nam Cung Tịch có điểm đột nhiên không kịp phòng ngừa.

May mắn là định lực của hắn cũng đủ mạnh, bằng không ở trong cái tiểu huyệt khẩn trí làm người hít thở không thôngnày, hắn thật sự muốn bỏ vũ khí đầu hàng.

Kêu rêи, ổn định hơi thở, Nam Cung Tịch lại tiếp tục nhất quán động tác.

Tiếu Dao sau cao trào, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, cũng an tĩnh không ít.

Trừ bỏ thật sự là nhịn không được, nàng mới có thể rêи rỉ một hai tiếng.

Nàng ôm hắn, gắt gao mà ôm, tựa như hắn đang ôm eo nàng giống nhau.

Nhưng, một lát sau, cảm giác đó lại lên, mắt của Tiếu Dao cũng bắt đầu hoa lên.

“Ân… Ân a… Thật lớn… Quá lớn… A… Quá sâu… Tịch… Chậm một chút… Tịch…”.

Nghe thấy tiếng kêu của nữ hài khàn khàn, động tác Nam Cung Tịch chẳng những không nhẹ bớt, ngược lại còn tăng mạnh.

“Kêu lớn tiếng chút!”.

“Nói, muốn tôi thao em! Nói!”.

“Tịch… Thao tôi… Ân… Tịch… Dùng sức thao tôi… Hung hăng mà… Ân… Thao… Ân a…”.

“Tịch, hảo nhẹ! Ân… Tịch… Tôi muốn anh…”.

Trêи thực tế, nàng càng muốn nói “Em thích anh”, chính là, Tiếu Dao biết nàng cũng không có tư cách này.

Trong phòng hỗn độn, còn đang làm với khí thế ngất trời, không khí bên ngoài lại lạnh như băng.

“Còn không thả người, đừng trách tao không khách khí!”. Quân Mạc Bắc hừ lạnh một tiếng, cơ hồ lá trêи cây đều sắp bị hắn đánh rơi xuống.

Nhìn trận thế trước mặt, hắn sao có thể không lo lắng?

Thân là trợ thủ đắc lực của Nam Cung Tịch, hắn cũng không phải sợ hãi, lại là thật sự thực lo lắng.

Đối phương chính là đại thiếu gia Quân gia, cũng là anh họ lão đại của mình, người này một khi đánh lên tới, hắn thật đúng là không biết nên thu thập tàn cục như thế nào.

Mà là, Quân Mạc Bắc hôm nay đem tới không ít người, trực tiếp đem địa phương này vây quanh.

Nhạc Phi tin tưởng, nếu là lão đại còn không giao ra nữ nhân kia, Quân đại thiếu khẳng định sẽ ra tay.

“Tao sẽ không thương lượng bất cứ cái gì, mau đem người giao ra đây!”. Thanh âm Quân Mạc Bắc trầm thấp thật sự.

Có lẽ, nếu đối phương không phải em họ của mình, hắn thậm chí liền lời nói đều không nói, trực tiếp đá cửa đi vào.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.