Tình Phi Đắc Dĩ

Chương 95: Trả nợ và bỏ trốn




Draco đã sớm chuẩn bị cho cuộc tập kích này, cậu nghiêm khắc ra lệnh cưỡng chế đám tiểu xà không được rời khỏi ký túc xá, vô luận bên ngoài phát sinh động tĩnh gì cũng phải ở trong phòng. Draco cằm bản đồ đạo tặc quan sát hình tình chiến đấu cùng hướng đi của hai bên, bất quá cậu vẫn tập trung chú ý vào Dumbledore, dù sao nhiệm vụ lần này chính là giết chết hiệu trưởng.

Không bao lâu sau, cậu lưu ý tới tình hình trên tháp thiên văn, đúng lúc đó cậu thấy một chấm đen tên Sirius đang lao tới tháp thiên văn.

Không xong.

Cậu xem nhẹ cái mũi cẩu của Sirius.

Draco đỡ trán, có lẽ cũng nên thừa nhận, Sirius còn có bản tính lỗ mãng.

Cắn môi, Draco cầm lấy bản đồ đạo tặc lao ra khỏi ký túc xá, cậu phải cản Sirius lại, tên ngu xuẩn đó nhất định sẽ làm ra hành động ngu xuẩn nhất trên đời, lấy một địch ba.

Draco vừa xem bản đồ vừa cần thận chạy tới, cậu không thể lên đỉnh tháp được, bên dưới đỉnh tháp là phòng chứa vật phẩm , Draco chạy vào đó, bản đồ biểu hiện cậu đang ở dưới đám người kia.

Đột nhiên, một khối màu trắng chợt lóe qua cửa sổ.

Draco sửng sốt chạy tới, sau đó vội vàng ngừng lại, cậu không ló đầu ra mà nhìn vào bản đồ đạo tặc, tên Dumbledore đã không còn ở trên đỉnh đầu cậu nữa mà đang ….. ở phía dưới, cái lên lóe lóe sáng sau đó biến mất.

Dumbledore đã chết?

Bản đồ đạo tặc không thể biểu hiện tên người chết.

Lúc này, Draco nghe thấy tiếng Bella gào thét cùng âm thanh rống giận của Sirius.

Tên Harry Potter ở phía trên, nhưng đám người kia rõ ràng đứng cách nó rất xa, đại khái đang ẩn nấp, Draco nhịn không được mà thở dài, rõ ràng đều là Gryffindor, ngay cả tên đầu sẹo kia còn biết khôn rời xa khỏi nguy hiểm, cớ sao Sirius lại ngu đần đến vậy chứ?

Draco chăm chú nhìn bản đồ, tai vãnh lên lắng nghe động tĩnh.

Thẳng đến…. cái tên Sirius lóe lên theo một đường cong bắt đầu lao xuống.

Úc, Meilin!

Khóe mắt Draco nhìn thấy một đoàn màu đen rơi xuống.

Draco theo bản năng lập tức nhảy ra bắt được.

Lần này tốt xấu gì cũng có chuẩn bị so với lúc Dumbledore rơi xuống, Draco may mắn túm được một cẳng chân của con cẩu.

Không, nên nói là vô cùng xui xẻo quơ được cẳng chân con cẩu.

Nửa người Draco lơ lửng bên ngoài, cậu liều mạng giữ thăng bằng không để chính mình ngã xuống cùng phát ra tiếng kêu rên.

Sirius Black chết tiệt!

Cánh tay Draco vô cùng đau đớn, bản năng động vật làm đại cẩu vươn móng vuốt liều chết bấu chặt lấy cánh tay Draco.

Draco đau đớn không tự chủ buông lỏng.

Đại cẩu lập tức rơi xuống.

Draco vội vàng túm chặt lại, vết thương quá nặng, Draco có thể ngửi được mùi máu tươi nồng nặc.

Mồ hôi nhỏ giọt xuống cằm Draco, máu tươi nhiểu xuống đầu đại cẩu.

Đồng tử đại cẩu phóng đại, thực hiển nhiên đã ý thức được tình huống hiện tại.

Nếu Sirius có thể biến trở lại thì tốt rồi, Draco nghĩ như vậy, nhưng rõ ràng Animagus trong tình trạng bị treo lơ lửng trong không trung không thể nào điều phối ma lực để khôi phục nguyên trạng.

Chịu đựng cơn đau đớn, Draco chậm rãi lui về sau.

Từng chút một.

Lúc đầu Draco lùi về sau khung cửa, tứ chi của đại cẩu cũng tựa được vào khung cửa mà mượn lực leo lên.

Cánh tay phải Draco không nghe lời bắt đầu run rẩy.

Đầu óc cũng bắt đầu choáng váng.

“Em……..” Sirius cuối cùng cũng biến trở về, hắn không biết làm sao.

“Im lặng.” Ánh mắt Draco quét qua bản đồ đạo tặc, thấp giọng nói.

Sirius đồng dạng cũng nhìn theo, đám người Bella đang leo xuống, ánh mắt hắn lại bắt đầu tràn ngập phẫn nộ.

Trước khi Sirius lao đi, Draco vươn cánh tay không bị thương túm lấy nam nhân.

Sirius ngẩn ra, sau một lúc lâu cuối cùng cũng hiểu ra được, hắn gục đầu xuống, không đuổi theo nữa, mãi đến khi tên của đám người đó rời đi.

“Tôi, cái kia, thần chú chữa trị…….” Sirius nói không đầu không đuôi.

Cánh tay Draco đã đỏ sẫm, nhìn qua vô cùng nghiêm trọng.

Phỏng chừng cũng thực nghiêm trọng, bởi vì Draco không thế khống chế được cánh tay của mình nữa.

Sirius nhìn cánh tay đầy máu của mình, thực sự sợ hãi cùng tự trách: “Thực xin lỗi, xin lỗi, tôi……..” Vắt hết óc nhớ lại câu chú cầm máu nhưng hiệu quả cũng không quá lớn.

Chờ cơn đau đớn ập tới, cảm giác chết lặng cũng rất tốt, chờ thêm một chút, Draco ôm lấy cánh tay mình đứng lên: “Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, tôi tự tới hầm, không cần anh quản.”

Sirius sửng sốt.

Draco chậm rãi leo xuống tháp thiên văn, sau đó dựa vào tường cố gắng điều chỉnh hô hấp. Cậu chỉ là không muốn nợ Sirius mà thôi.

Đợi đến khi có lại chút khí lực, Draco mới chậm rãi quay về hướng ký túc xá Slytherin, trong hầm có độc dược cầm máu cao cấp cùng bổ huyết, đáng tiếc mới đi được một nửa, Draco xui xẻo đụng phải hai tên Gryffindor Granger cùng Weasley. Bởi vì tay phải bị thương, không thể cầm đũa phép, Draco không thể phản kháng bị hai người này túm tới bệnh xá, ngay cả chút khí lực mắng người cũng không còn.

Mãi đến khi tiếp xúc với ánh sáng, Draco mới biết mình bị thương nghiêm trọng cỡ nào, huyết nhục mơ hồ còn chưa tính, đây là lần đầu tiên trong đời Draco nhìn thấy xương cốt của chính mình, Draco thấy Weasley nôn một tiếng sau đó chạy ra ngoài, còn Granger thì vô cùng hốt hoảng, nhưng vẫn không ngã xuống, nga, năng lực thừa nhận của cô gái này thực mạnh mẽ.

Bà Pomfrey hít sâu một hơi: “Trò gặp Greyback?”

Vết trảo quá rõ ràng do dã thú gây ra, cùng với tình hình hiện tại dã thú hoạt động trong khu vực trường Hogwarts chỉ có Greyback, vì thế bà Pomfrey cho ra kết luận này.

Draco đương nhiên biết Greyback là ai.

Tóm lại cũng là một loại chó, Draco oán hận nghĩ, không trả lời.

Rốt cuột, Granger cũng rời khỏi bệnh xá.

“Nó bị người sói cắn sao?”

Draco nghe rõ ràng tiếng hét của thiếu niên ngu ngốc, cậu nhịn xuống cơn xúc động.

Bà Pomfrey đưa qua một lọ độc dược, sau đó ra ngoài rống hai tên ồn ào bên ngoài, Draco cuối cùng cũng có được không gian yên tĩnh.

Nằm trên giường, Draco nhìn bóng dáng bận rộn của bà Pomfrey, cậu vẫn như trước không hề nói tiếng nào, mất máu quá nhiều làm cậu có chút mệt mỏi rã rời, vì thế cậu nhắm mặt lại ngủ gật.

Không biết qua bao lâu, cánh tay cậu đột nhiên đau đớn, Draco mở mắt ra, liếc mắt liền nhìn thấy Sirius đang đứng bên giường, đang siết chặt cánh tay được băng bó của cậu.

“Anh muốn mưu sát tôi à?” Draco không còn khí lực chống cự, hung tợn nói.

Sirius lập tức rụt tay lại, cuống quít xua tay: “Tôi tôi……….”

“Anh có thể sửa họ thành Longbottom.” Draco thấy bộ dáng lúng túng của nam nhân, lửa giận lại bùng lên, tức giận nói.

Sirius thực ảo não, cũng thực rối rắm, hắn không ngừng gãi đầu, chỉ còn kém lột luôn lớp da, sau một lớp lâu mới phun ra được một câu: “………có đau lắm không?”

Draco nội thương, nghiêng đầu qua một bên.

Một trận trầm mặc.

Draco nheo mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ, mấy tháng nay cậu đã suy nghĩ rất nhiều, sau khi cư xử với Sirius như vậy, cậu thực sự có chút áy náy: “Chuyện trên tòa án…… thực xin lỗi.”

Nam nhân rõ ràng đờ người.

Draco không hối hận chuyện bức ép Sirius ngụy chứng, nhưng cậu quả thực nên giải thích.

Từ ngày đó, cho dù Sirius có được thân phận tự do, nhưng lại như xưa không thể nghênh ngang tiêu sái dưới ánh mặt trời, cả giới pháp thuật nghi ngờ Sirius, anh cũng không xuất hiện, theo lời mẹ nói, Sirius tựa hồ cũng không cho Hội Phượng Hoàng một lời giải thích hợp lý.

Black có kiêu ngạo cùng kiên trì của mình.

Sirius so với bất cứ ai lại càng kiên trì chính nghĩa cùng quang minh của mình, mà Draco lại đánh nát nó.

“……….đều là quá khứ.” Sirius nhẹ nhàng nói, ngừng lại, lại nói: “Hôm nay em đã cứu tôi một mạng.”

Draco quay đầu lại, nhìn nam nhân: “Không có gì.”

Sirius nhún nhún vai như bình thường, tư thái cũng khá thoải mái.

Draco biết, đây đại biểu hai người xem như giải hòa.

“Em phải cẩn thận, tôi còn một số việc phải làm.” Sirius thấy thời gian không còn nhiều, sợ bà Pomfrey sắp quay lại.

Con ngươi màu xám của Draco chợt lóe: “Anh lại tìm hồn khí?”

Sirius nhíu mày.

“Tôi biết một cái ở chỗ nào,” Draco nhướng mi.

“Cái gì?” Sirius thực kinh ngạc.

Draco leo xuống giường, nhìn nhìn cánh tay bị băng bó như bánh chưng, trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ, ngay cả bà Pomfrey cũng cho rằng cậu bị người sói cắn, như vậy………

Có thể dùng lý do này để rời khỏi trường học, đồng thời cũng không cần về nhà mà không bị ai hoài nghi.

Con trai nhà Malfoy bị người sói tấn công đột nhiên mất tích, đại khái cậu cũng có thể đoán được đầu đề của 《 nhật báo tiên tri 》 .

“Tôi đi với anh.” Draco quả quyết nói: “Tôi không muốn cứ ăn không ngồi rồi thế này nữa.”

“Như vậy sao được?” Sirius lập tức phản bác.

“………anh có biết biểu tình của mẹ lúc biết chuyện xảy ra với Regulus không?” Draco dùng một tay chỉnh lí lại quần áo của mình, cũng không nhìn Sirius: “Tôi nghĩ bà căm hận không thể giết Chúa tể Hắc ám ngay lập tức, mà tôi giúp anh, tuyệt đối tốt hơn cứ ở lại Hogwarts giả vờ làm ra bộ dáng yếu ớt.”

Draco ngầm nói, mẹ sẽ tán thành quyết định này.

“Anh rốt cuộc có muốn biết chỗ của hồn khí kia hay không?” Draco mất kiên nhẫn nói.

Sirius giống như nhìn thấy người chị họ Narcissa chống nạnh tràn ngập khí thế áp đảo, thở dài một tiếng, Sirius dẫn đầu ra khỏi bệnh xá, sau đó quơ đũa phép tiêu trừ hết dấu vết.

Sau đó là sự kiện Draco Malfoy biến mất một cách bí ẩn.

………

Tang lễ của cụ Dumbledore được cử hành trong Hogwarts.

Mọi người trong giới pháp thuật tới truy điệu, tiếng khóc vang trời, các thành viên Hội Phượng Hoàng mang nét mặt bi thương, trận chiến này, bọn họ giành được thắng lợi áp đảo nhưng lại tổn thất vị thủ lĩnh quan trọng nhất.

Harry đứng trong một góc khuất, yên lặng nhìn, ngay cả nhìn thấy bộ dáng giả dối của Rita Skeeter cũng không có phản ứng gì.

“Harry, về chuyện Snape…….” Hermione nhỏ giọng khó khăn mở miệng.

“Đừng nói nữa.” Harry đánh gãy ý đồ muốn an ủi của bạn tốt.

Hermione gục đầu xuống, không tiếp tục nữa, chính là bộ dáng cô gái lại càng khổ sở hơn.

Theo thân xác cụ Dumbledore được đặt vào quan tài, tiếng khóc lại càng lớn hơn, Harry quan sát một hồi, sau đó đờ đẫn đưa tay lên chùi vệt nước trên mặt.

Rõ ràng không hề khóc, nhưng sao nước mắt vẫn chảy xuống?

Harry nhìn tay mình, lâu thật lâu.

Cuối cùng, cậu siết chặt, xoay người rời đi.

Hoàn


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.