Trong nông trại trên kia, quyền lợi của những người lao động nông nghiệp xô xát nhau. quyền lợi của những người chẳng bao giờ đánh thức quyền lợi của người khác và bản thân mình cũng không biết là mình được phép có thứ gì đó gọi là quyền lợi. tuy vậy, họ tự coi mình là xăng trong cỗ máy, và coi Paula là cát sạn trong đó.
Lão Hen thở rít qua mũi như một con chuột bị giẫm phải. lão Hen không cần nói mà vẫn khiến được mấy người liên tục chạy đi chạy lại, chạy xung quanh lão. cái bụng lép kẹp và sắp tới sẽ to lên của Paula sẽ đem bán đấu giá, vì vẫn cùng số tiền mà lại được nhiều cân Paula hơn. nhưng không ai muốn mua cái bụng. nếu là con lợn thì giá trị trội lên đáng kể đấy. ở Paula thì đó là dấu hiệu báo rằng dễ mua được, quá dễ, đâm ra lại càng khó rao mời.
Không ai muốn lấy riêng cái trong bụng Paula đê nuôi nấng và yêu dấu. không ai muốn con người Paula, kèm hay không kèm bụng. đến cái vỏ ngoài của Paula cũng không thấy ai hỏi mua. lấy ra may vỏ gối hay bện thảm cũng không xong.
Đầu Paula thì không tính đến. ai lấy cơ thể và sức lao động của Paula sẽ được tặng thêm cái đầu. một kiểu quà khuyến mãi hay được đem tặng cho khách hàng mua lâu năm. những ai nhìn xa trông rộng, họ xem xét kỹ của cải riêng và tài sản sinh lợi tên là Erich, có thể sẽ cho rằng đầu Paula là một cản trở, nó tư duy nhiều quá và do vậy khó điều khiển.
Lão Hen khó nhọc hít qua mang và ậm ạch ra chỗ ăn trưa. một cựu công chức có quyền đòi hỏi. Paula thì đòi hỏi Erich, cô cũng được đòi hỏi nhưng không được nhận. mẹ Erich xông ra phía bếp lò đang nấu và rán. ông bố nói đã khó nhọc, chưa dứt lời khò khè ra lệnh thì món thịt kho đã bầy trước mặt ông.
Tóm lai: Paula chỉ được vào nhà máy nếu bước qua xác của ba người trưởng thành. không có thừa việc gì đâu mà làm, công việc của chúng tôi thì chúng tôi tự làm. đàn bà làm việc đàn bà, đàn ông Erich làm việc đàn ông nặng nhọc. ngoài ra Erich còn đóng vai trò quan trọng là kiếm tiền. kiếm tiền gần như quan trọng hơn và khó hơn kiếm việc. chẳng bao giờ nhà chúng tôi thiếu việc, nhưng thường xuyên thiếu tiền.
Tổng chỉ huy là lão Hen nhạc trưởng. không cần mở mồm, lão chỉ huy giàn nhạc của những kẻ què cụt. gia vi rắc lên trên là chứng đau khớp hông của bà mẹ, nó làm cho không khí trong bếp, dươi hầm, trong chuồng trại và trên giường không bao giờ tẻ nhạt. công việc trở nên tươi vui và phong phú.
Nguyên là công chức, lão Hen được đào tạo để ra lệnh. song lão Hen cũng có khả năng đó thật. lão Hen không thở ra hơi, nhưng các học viên được đào tạo tử tế của lão vẫn làm việc tốt. bài giảng kỹ lưỡng ở đường sắt khắc sâu cả đời người, lâu hơn cả tuổi thọ của đường sắt liên bang. ở đây Paula không có quyền hỏi gì, không có quyền muốn gì, không có quyền nói gì.
Trong bộ áo dài chủ nhật, Paula ngồi quanh quẩn, giấu cái đầu ăn bạt tai vào cái bụng bị đạp, cô cuộn tròn như con nhím. chỉ có điều thiếu gai nhọn. đôi tay chưa từng trải qua cuộc thi cắt may của cô giữ cho tấm vải lỏng lẻo khỏi tuột ra. nghề may không tặng vòng hoa nào, nó và cô còn quen nhau quá ít. tựa như một nụ hoa nhỏ, trong đầu Paula xuất hiện nỗi ngờ vực, biết đâu nghề may hay hơn Erich cũng nên, lập tức nụ hoa bị vặt ngoéo và giẫm nát. tình yêu câm lặng trong tim Paula còn đầy những cuống hoa cuối cùng héo rũ. trong bồn rửa, bát đĩa ngái ngủ trong khung cảnh quen thuộc. lại sắp có một trận bạt tai dưới dạng mỡ khét bám trong chảo nếu Paula không nhanh tay đè ra rửa ngay. Erich đã nhanh tay đè được Paula ra từ những chuyện đó không đưa họ đến đâu, trừ đưa Paula tới bất hạnh là nơi cô đã có mặt từ trước. còn nói đúng ra thì Erich thậm chí còn bị xô ngược lại trên con đường hoạn lộ của một tay lái ô tô và xe máy. đẻ một cái tàu há mồm thì có mà chết đói.
Trong cuộc xung đột quyền lợi này, Erich hy vọng chiếc xe máy sẽ thắng. vậy là sau khi Erich công bố quyết định đó trước cặp mắt ếch của lão Hen, một quyết định phản lại Paula và lợi cho xe máy, gã leo lên kẻ chiến thắng là chiếc xe máy và phóng về phía tây theo hướng mặt trời lặn. lão Hen thở phào. cái xe máy vô dụng tốn tiền ấy thì lão sẽ tước của thằng nhãi sau, xong bước một sẽ đến bước hai.
Bố mẹ Paula giận dữ lao bổ xuống núi, lao thẳng vào Paula, lao vào rồi lại lao ra vài lần, và lúc họ rời đống điêu tàn mang tên Paula chưa kịp rửa bát thì Paula chỉ còn lại vài cái xương và nhúm lông.
Phía tây chỉ thấy Erich. phía tây khách nghỉ hè đã đến, có cả đàn bà trong đó.
Rốt cuộc nghệ thuật làm tình của Erich cũng đến lượt tỏa sáng.
Paula đau đớn gần như phát điên. cô cho là trí khôn rỉ ra từ mọi lỗ hổng trên cơ thể, mỗi lỗ rỉ ra một chút cho đến khi cạn kiệt. cô liên tục dập cái đầu tội nghiệp vào tường. bố mẹ yêu dấu của cô cũng mừng vì đỡ mất công đánh cô, nó tự đánh nó, hoan hô.
Không thể mong đợi tình đoàn kết phụ nữ từ mẹ. một khi bà đã phải chết quằn quại vì ung thư thì ít nhất Paula cũng phải đau đớn tinh thần một tí chứ, đỡ kinh khủng hơn nhiều so với những đau đớn thể xác mà bà mẹ sắp phải đón nhận. ông bố nói, giờ thì cô phải tiếp tục học may để có tiền mà nuôi con.
Paula đau khổ rên lên: không, cô muốn ở cạnh con khi nó đã ra đời, cô muốn đón nó ở ga và cả ngày xung quanh nó. cô không muốn là một người mẹ đi làm. đứa bé sẽ chịu thiệt thòi, thà tự Paula thiệt thòi còn hơn.
Hôm nay thi ông bố hối hận đã không đập chết Paula từ hồi xin đi học may, giờ thì muộn mất rồi. Paula rình Erich. cô không làm chuyện đó cho mình nữa, cô làm chuyện đó cho đứa bé sắp ra đời, và nó còn quan trọng hơn cô.
Đối với Paula thì Erich hầu như chết rồi, nhưng đối với đứa bé thì không, nếu nó nói ra được thì Erich là bố.
Paula rình sau bụi dẻ, sau hàng cây cơm cháy hay dãy bạch dương.
Từ trong bụi cô nhảy ra với tiếng thét xung trận khi Erich mệt mỏi tả tơi từ chỗ làm việc về. gã mệt quá mệt quá mệt quá. đôi tay gã không phải tay người nữa mà giống khúc củi hay rễ cây hơn. Erich đang thất thểu về nhà. Paula tiêu hao nốt sức lực còn lại của Erich. lúc này cô không quan tâm đến Erich là con người nữa, mà chỉ chú ý đến Erich là người cha tương lai. cô xông ra, nhảy lên lưng Erich và kể lể về tình yêu và đứa con. cô kể về những tình cảm của cô đối với Erich đang hiện hữu. tình cảm Paula đối với Erich là con số không, tình cảm của Erich đối với Paula còn ít hơn con số không. nhưng Paula vừa mới rời ghế nhà trường có mấy hôm thôi, cô còn chưa đủ chữ nghĩa để biểu đạt tình cảm. Erich chưa bao giờ ngồi đủ lâu trên ghế nhà trường để có chữ nghĩa nói về sự mê say.
Trừ phi nói về bia rượu, haha. lúc nào động đến say là y như rằng nói về bia và rượu.
Chơi chữ được đấy chứ.
Paula nói em cần anh, Erich ạ, và con của chúng ta cũng cần anh, thậm chí nó còn cần anh nhiều hơn em cần anh, Erich ạ, mặc dù em đã cần anh ghê lắm rồi!
Erich từ từ nổi cơn thịnh nộ khi nhiều người cần gã. do gã quá ù lì để đẩy nhiều người ấy ra nên gã đấm đá vung vít như một thằng điên, song lắm khi chỉ đánh trúng vào mình. dạo này lắm khi gã đánh trúng Paula, và lấy đó làm thỏa mãn đôi chút.
Erich ngộ ra rằng, bỗng dưng quyết định và hành vi của gã trở nên quan trọng đối với một người khác. rằng người khác PHỤ THUỘC vào gã. rằng một người khác xét về khía cạnh nào đó bị gã NẮM GÁY. nó đưa lại cho gã một cảm giác thích thú mới lạ. Erich muốn thử xem cảm giác thích thú mới lạ ấy công dụng ra sao.
Niki Lauda cũng thử nhiều, thậm chí cả những chiếc xe công thức 1 hoành tráng.
Ý nghĩ đó vụt qua đầu Erich.
Cả hai đi vào kho chứa cỏ khô ngày xưa, giờ thì chẳng có gì hệ trọng. Paula đã chịu đựng nhiều. so sánh thế thì bây giờ được coi là thư giãn. rốt cuộc là được ngả lưng và nghỉ ngơi.
Một đàn chim bay ngang cánh đồng mới gặt vào rừng, con nọ nối đuôi con kia, mùa thu sắp đến rồi. không phải quý vị cứ trả tiền là được nghe miêu tả thiên nhiên đâu nhé! đây không phải rạp xem phim.
Paula nằm ngửa thật yên, trong khoảng tầm nhìn cô thấy mảng lưng tàn tạ của Erich loay hoay nhấp nhổm, nhưng cô cũng được nghỉ ngơi đôi chút và nhìn lên trời xanh, trời đã lạnh, sắp có mây tuyết xuất hiện rồi. chỉ có trong tương lai không xuất hiện. sương mù dâng từ mặt đất, rừng nhạt nhòa thành một bức tường, những gốc cây sáng màu biến vào bóng tối. thiên nhiên quả là sắt đá, Paula nghĩ, thiên nhiên vượt trội hơn con người, thiên nhiên là mãnh lực vô song.
Có phải chú nai con kia không? sắp đến mục thời sự buổi tối trên tivi rồi!
Rốt cuộc Paula được dịp nghỉ ngơi và đồng thời có thể trói được cả Erich.
Hơi đau một chút chẳng hề hấn gì, Paula có thể kể ra các nỗi đau kinh khủng hơn. tình yêu là một nỗi đau nhỏ nhoi trong thứ bậc đau. vì, khi Erich tung trói nhỏm dậy khỏi bụng cô, hầu như vô cảm, chùi và ấn nó vào, cài khuy, thì thêm một niềm hy vọng của Paula rơi tuột xuống nền cỏ ngai ngái. khi người ta mất một hy vọng thì ít nhất cũng được dịp nghỉ ngơi. nằm cũng tốt cho bào thai.
Trong Paula không có chút mảy may âu yếm nào. trong Paula tuyệt đối không có gì. khi rốt cuộc mọi hy vọng đã rơi tuột khỏi Paula thì cô trở nên nhẹ như lông hồng, nhu con mèo con hay gà mới nở.
Bọn hàng thịt! hàng xúc xích! thợ mộc, thợ đồng hồ, thợ bánh mì, thợ nạo ống khói biến mất nơi chân trời. theo đuôi bầy quạ.
Nghề may đang đóng đồ vào va li, nó còn phải kịp chuyến xe buýt cuối cùng.
Tình yêu còn chưa mở va lu và dọn đồ ra.
Công việc thành kẻ liệt giường, nó vuốt khăn trăir giường bệnh cho phẳng.
Trong Paula không có chút mảy may tình yêu.
Nếu trong Paula có chút gì đó thì đó là lòng căm thù, ngay càng chất cao.
Cảm xúc ấy không tự nó xâm nhập vào Paula, đã nhiều người phải khó nhọc tạo ra tình cảnh này.
Màn đêm buông xuống, vài con thú bắt đầu sột soạt trong rừng, có gì động đậy trong hang cáo, hai người đàn ông mệt mỏi rảo bước trên đường làng, họ muốn về nhà với gia đình và xem tivi. lẻ tẻ vài nhà lên đèn. tiếng vài đứa trẻ con khóc trong bếp. bà mẹ dọn đồ ăn tối lên bàn. có ánh đèn pha khó nhọc khoan vào màn sương. không ai coi rừng là phong cảnh. rừng là nơi làm việc, ta đâu phải ở trong một tiểu thuyết phong hóa!
Trong Paula không còn một chút hy vọng nào nữa.