Tình Ơi Là Tình

Chương 16: Giờ thì tình yêu đến rồi




Giờ thì tình yêu đã đến lần thứ x, nhưng đối với Paula cuộc sống tử tế hơn vẫn chưa chịu bắt đầu. rốt cuộc đã tới lúc hoàn cảnh rối ren này phải sống động và phát triển lên! 

Paula chưa thể thật sự tận hưởng tình yêu lớn, vì năm giờ sáng đã phải dậy chuẩn bị bữa sáng cho bố. 

Paula biết rằng tình yêu lớn cần thời gian để nảy nở, đế lớn thêm. Paula không có thời gian. 

Cùng giờ đó, mẹ Paula vác bàn cào trèo lên đồng cỏ trên núi để làm kinh tế trên giang sơn nhỏ bé của mình. mẹ thường xuyên quan sát giang sơn của mình, từ biên giới nội trợ này đến biên giới nội trợ kia. mẹ lúc lắc đầu nhìn qua nhìn lại, mẹ sung sướng chiếm hữu một giang sơn nội trợ. 

Có thể những người khác chiếm hữu nhiều hơn. có thể những người khác làm thợ mộc, thợ điện, thợ lắp ráp, thợ nề, chữa đồng hồ, bán thịt, hay bán xúc xích! 

Bù lại thì ai nấy trong nhà bà đều khỏe mạnh. 

Hôm nào có một ngày không suôn sẻ thì mẹ nghĩ ngợi, vợ ông hàng xúc xích chẳng hạn, bà ấy có một giang sơn nội trợ riêng, nhưng lại có cả một xưởng xúc xích. thế rồi bà thúc đứa cháu franzi một cú với răng bàn cào sắc nhọn. tiếng franzi ngằn ngặt quấy đền bù cho bà vụ bà vợ ông hàng xúc xích có những giang sơn riêng, giang sơn nội trợ và giang sơn xúc xích. song tiếng franzi khóc lại làm bà nhớ đến cốt lõi vấn đề, đó là bà có tất cả những gì người đàn bà được phép mong ước. và ai nấy đều khỏe mạnh. quên đi bà vợ ông hàng xúc xích. franzi được vỗ về tử tế. người mẹ còn mong gì hơn nữa cơ chứ! 

Mẹ Paula không thể mong ước gì hơn, vì bà đã tiêu hóa số phận của mình mà không xảy ra chuyện gì. nghĩa là vì mẹ Paula không thể mong ước gì hơn nữa, vì đã quá muộn, cho nên bà hạnh phúc đến mức không mong ước gì nữa. 

Trong tình trạng hạnh phúc đến mức không mong ước gì nữa, bà ra đồng. bà lắng nghe trong cơ thể mình xem có một bài ca hay tiếng con chim két ngân lên, nhưng tất cả những gì bà nghe được chỉ là chứng ung thư đang gặm nhấm và cào xé bà. để dùng độc trị độc chống lại ung thư, rượu cũng không ăn thua. 

Bệnh ung thư đã được chứng kiến nhiều thứ đẹp hơn là phần bụng dưới be bét của bà, nơi diễn ra nhiều chuyện trong những năm tháng vợ chồng. đấy là chưa kể đến những bận ngồi trong nước nóng sôi để đẩy thai ra ngoài. 

Những gì ông bác sĩ không nhìn thấy được, nay còn chừa lại cho căn bệnh nguy hiểm chết người. nom có vẻ như suốt đời ta đã cất giữ những năng lượng nhỏ nhoi cuối cùng, để rồi nay bị sát hại một cách chậm chạp và đau đớn, bị tàn phá. 

Nói cho cùng thì ông bố đã tàn phá phần bụng dưới ấy cho ai? cho căn bệnh. căn bệnh thu hoạch những gì còn thu hoạch được. chẳng nhiều nhặn gì nữa. 

Trong những sô báo cuối tuần, bà mẹ đã đọc nhiều về chứng bệnh hiểm độc này, mặc dù vậy cơn sợ vẫn ập đến như trời sập. mặc dù bà đã đọc thấy sợ hãi chỉ làm cho mọi sự tồi tệ thêm và người ta phải giữ trạng thái cân bằng, bà vẫn sợ khủng khiếp và mất hết cân bằng. 

Một hôm, Paula nói là khi nào cần cô sẽ đến bác sĩ phụ khoa xin thuốc ngừa thai, để không đẻ nhiều con. đồ chó, mẹ nói, mày để một thằng lạ hoắc chọc ngoáy trong mày à, tởm quá. chừng nào còn sống trong giang sơn nội trợ của mẹ thì Paula sẽ không làm chuyện ấy. 

Paula yên tâm, vì cô sẽ không sống lâu nữa trong giang sơn của mẹ, mà sắp sống trong giang sơn riêng của mình. 

Song từ phía Erich vẫn chưa thấy động thái gì. 

Nghề may làm Paula rất chộn rộn bất ổn. những chuyễn đi tới chỗ cô giáo ở trung tâm chỉ để Paula tạm không nghĩ đến Erich. Paula chỉ sốt ruột đợi giờ về nhà. tiếc quá, chúng ta sẽ không nhận được dữ liệu nào về cuộc thí nghiệm Paula. Paula muốn lui về cuộc sống riêng tư. tạm biệt Paula nhé, hẹn gặp lại ở nơi ấm cúng, riêng tư hơn. 

Vừa từ nơi học may về đến nhà, Paula chui tọt vào chiếc áo dài đỏ đẹp nhất và hành quân lên núi, đến chỗ Erich. trên đó cô được đón bắt như chiếc boomerang, chưa kịp nghỉ lấy hơi sau cuộc chạy thì, đằng sau quay, một cú đá đít, về nhà khẩn trương. 

Paula chạy lên núi, bị xoay vòng quanh trục đứng, và lại lao xuống núi, như kẻ truyền tin hỏa hoạn. nói cách khác là uổng công. 

Trên đó, quyền tư lệnh nằm trong tay mẹ và bà của Erich. 

Quyền tư lệnh thật sự thì nằm trong tay người đàn ông duy nhất trong nhà, bố dượng Erich, nguyên công chức-không phải ai cũng có tiểu sử như thế để đọc lên trong món thanh toán lớn cuối đời. 

Lão Hen, bố dượng Erich tên như thế vì lão có bệnh hen suyễn, lão Hen điều khiển mấy mụ đàn bà còm cõi, trông đến vui mắt. 

Đối với lão Hen đó là một niềm vui. đối với hai mụ đó là một niềm vui nho nhỏ, nhưng vẫn là niềm vui. 

Lão hành động một cách tinh vi, kiểu công chức. 

Lão hành động mà không hé lời, chỉ qua sự hiện diện của mình. lão Hen về hưu bệnh tật ngồi như con cóc cụ ở chỗ của mình và được cung cấp đồ ăn thức uống và chương trình tivi. 

Giấu tiếng đao kiếm xoang xoảng dữ tợn, lão Hen lượn lờ trên mọi vật như một cơn ác mộng. 

Lão Hen thống trị mọi thứ một cách tuyệt đối, như lão đã từng thống trị một phần nhỏ nhưng rất quan trọng trong đường sắt liên bang. lão Hen thường kể về hồi ấy, và ai cũng nín thở hồi hộp lắng nghe. 

Trong khi lão Hen kể những chuyện khó tin nhưng có thật trong quãng đời đường sắt, gián đoạn bởi những cơn khò khè, bà mẹ tay năm tay mười lau chùi dọn dẹp nom sướng cả mắt. 

Từ nhiều năm nay, bà mẹ không biết sướng là gì. ngày xưa thỉnh thoảng bà đã biết đến sướng, cái giá bà phải trả rất cao, đó là một đàn con. 

Tiếp theo sướng là đến một niềm hạnh phúc lâu dài hơn, niềm hạnh phúc không lớn lao nhưng bù lại thì bền vững: hạnh phúc được có con. 

Lão Hen sung sướng sai người khác chăm sóc mình như một con gà đẻ trứng vàng. 

Lão Hen muốn bà mẹ hãy xóa sạch mọi kỷ niệm về những sung sướng ngày xưa đi. nếu được thì lão thích nhất khi thấy bà dùng móng tay cậy những dơ dáy trên nền nhà. tiếc thay, chỉ có cái chết mới xóa sạch được mọi điều bất hảo mà bà đã làm ngày xưa. 

Lão Hen canh giữ nghiêm ngặt bà vợ vốn hay sa ngã ngày xưa. lão Hen và vợ đã chọn con đường đúng, họ sắp bước chân xuống mồ. chỉ còn vài bước nữa thôi. 

Trong khung cảnh thanh bình của núi non, lão Hen ngắm vợ làm việc. khớp hông bệnh tật của bà mẹ lục cục phản đối sự hành hạ thô bạo, vô ích. ai đó phải làm việc ấy chứ. và ai đó chính là bà mẹ. bà được sự trợ giúp bởi sự hàm ơn. 

Sự hàm ơn vắt miếng giẻ ướt cho bà. 

Và làm chứng thấp khớp vui sướng. 

Bà mẹ như miếng vỏ đỗ rỗng hay cái túi lưới đi chợ rỗng mà mọi thứ đã rơi ra hết từ lâu. như cái túi lưới, đã thế lại còn rách toang toác. 

Trong lúc đó Paula chạy lên núi. 

Khi chiếc xe chở thư nhấn còi thì đó cũng là dấu hiệu nhắc nhở mẹ Erich là Paula đã rời nơi làm việc. 

Bà đã đứng đợi trên đó rồi. thế hả. Paula mặc đồ lót mới, Paula chải mấy sợi tóc xám lông chuột, Paula lấy bút kẻ môi, đôi giày nhựa, đồ rẻ tiền nhưng trông đẹp. bây giờ lấy cái túi con, màu trắng rất hợp. và: xuất quân! 

Đến chỗ Erich. 

Bây giờ bà mẹ cũng bắt đầu khởi hành, rất từ từ, không vội vã, nguyên tắc hôm nay là vậy. 

Paula đã hiện ra sau khúc ngoặt, xô phải bà già, lì lợm và bướng bỉnh. đến với trai thì được, làm việc thì bỗng dưng không được, bà nghĩ cay đắng và căm hờn. 

Paula chạy xô vào mẹ Erich như một con chim lao vào cửa kính, lao vào tường bê tông. hiệu ứng như nhau. đến đây là hết. 

Bước ngay, đi xuống núi, ngược trở lại, khẩn trương lên nào thưa cô. 

Bà mẹ nói, Paula tìm gì ở đây cơ chứ. trong khi Paula tìm tình yêu ở đây chứ tìm gì! 

Bà mẹ muốn Erich chăm sóc con bò duy nhất cho sữa để bố uống cà phê, rồi cho lợn uống. bà mẹ bị lao xương, số thật khổ, Erich phải giúp bà một tay. xét kiểu sống bê tha thì bà xứng đáng vớ phải thứ gì tệ hơn cả lao xương, thế mà lại vớ được ông công chức. Paula xứng đáng vớ phải thứ gì tồi tệ hơn, và Paula sẽ vớ phải đúng như thế. 

Người ta cần Erich để làm việc nặng, và làm việc tinh xảo nếu đủ trí khôn. 

Chào bác, cháu đến chỗ Erich, Paula chỉ kịp líu ríu nói rồi câm miệng. chạy theo đuôi thằng Erich mà không biết xấu hổ à, Erich là của riêng, là nhân lực của cả nhà ta. 

Như thứ đồ chơi lên dây cót, Paula lại phi xuống núi. mỗi bước chân đưa cô đi xa hơn khỏi đích, khỏi Erich. 

Nếu không đang bận làm việc thì bà mẹ luôn ngồi bên cửa sổ và đánh hơi quan sát con đường len giữa hai vách đá. 

Nếu không đang bận làm việc thì Paula luôn ngồi dưới chân dốc và đánh hơi quan sát con đường len giữa hai vách đá dẫn lên núi. 

Còn bà ngoại thì ngồi nhìn từ cửa sổ phòng ra, bà ngoại già đến mức chỉ còn được dung thứ và sẽ hoàn toàn bơ vơ nếu không có con gái và lão con rể hen suyễn nuôi con gái. cuộc sống của bà như ngàn cân treo sợi tóc, vì thêm một mồm ăn là thừa một mồm ăn, khi lão Hen hầu như một mình ngốn hết mọi thứ. 

Bà ngoại và mẹ luôn phiên thay ca nhau, canh không cho ai cuỗm đi mất Erich của họ. lão Hen thì đằng nào cũng chẳng ai thèm cuỗm đi, lão ở lại với họ. bây giờ thì không chỉ ai cũng ghét ai, bây giờ tất cả bọn họ đoàn kết nhất trí chuyển sang ghét Paula, cô chẳng có gì để đem cho, ngoài tình yêu và chính bản thân cô. 

Thế là quá ít. 

Nếu được thì Paula nhất định sẽ bóc lột sức lao động của Erich cho mục đích riêng bẩn thỉu của mình, cho căn nhà nhỏ xinh, cho một đứa bé nhỏ xinh, vài đứa bé nhỏ xinh, và một chiếc ô tô. lợi lộc mà Paula có được từ Erich sẽ không thể đem so với những trận đòn Erich dành cho Paula. đòn roi không bao giờ cân bằng được tiền. tiền nặng hơn. trái lại thì Paula chẳng có gì để đem cho, ngoài tình yêu và chính bản thân cô. 

Thế là quá ít.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.