Tĩnh Nữ Truyền

Quyển 5 - Chương 40-2




Những người khác thấy dáng vẻ này của nàng, đều không khỏi cười.

"Hay là chúng ta tự đến giới thiệu đi!" Kim Bích Đạc cười tiến lên, "Nếu không hôm nay sẽ không còn cơ hội để vương gia biết đâu. Vương gia, kẻ hèn này tên Kim Bích Đạc, là nhân sĩ thành Long Hải Hí Triều quốc."

"Hoa Ngọc Dung ra mắt vương gia." Hoa Ngọc Dung cũng tự báo danh tính.

"Tại hạ Văn Nhân Tĩnh Phong, ra mắt vương gia." Lúc Văn Nhân Tĩnh Phong đối mặt Phượng Vu Dực, thu lại hơi thở quyến rũ trên người, lập tức nghiêm chỉnh.

"Đệ Ngũ Long Quỳ bái kiến vương gia." Đệ Ngũ Long Quỳ cũng mang theo nụ cười tiến lên.

"Long Ứng Tình bái kiến Vương gia." Long Ứng Tình đi theo sau Đệ Ngũ Long Quỳ, báo ra tên họ của mình.

"Long Ứng Tình! ?" Phượng Vu Dực nghe cái tên này, vẻ mặt thay đổi, "Sao nhị hoàng tử Việt Sa quốc  lại chạy đến nơi này?"

Tử Mộng Cơ và Tâm Mộng Hồ ở bên cạnh cũng nghi ngờ mang vẻ mặt phòng bị trừng mắt nhìn Long Ứng Tình.

"Đừng khẩn trương, hắn đi theo ta tới đây, không có địch ý." Phượng Tĩnh Xu phất tay nói.

"Muội muội, dù muội nói muốn thu hết mỹ nam thiên hạ, nhưng cũng không thể không phân biệt được thời điểm ai cũng thu hết chứ?" Dieenndkdan/leeequhydonnn Tâm Mộng Hồ la ầm lên.

Phượng Tĩnh Xu kéo Long Ứng Tình đến trước giường Phượng Vu Dực nói: "Phụ thân, hắn không có ác ý, cũng sẽ không làm ra chuyện gì có hại cho chúng ta, ngược lại, hắn còn có thể giúp chúng ta kết thúc chiến tranh sớm hơn!" Thấy sắc mặt lại Phượng Vu Dực lại thay đổi, Phượng Tĩnh Xu vội vàng nói: "Cha, lời của con không phải ý đó, hắn là đệ đệ ruột của Long Ứng Thiên, sao có thể bán đứng huynh trưởng của mình chứ? Ý của con rất nhanh cha sẽ biết. Hơn nữa, lần này nếu không phải hắn, có lẽ cha sẽ không gặp được con nữa!"

Phượng Vu Dực vừa nghe thấy, không để ý Phượng Tĩnh Xu nói cái gì mà trợ giúp đánh giặc, lại ngồi thẳng dậy kéo tay Phượng Tĩnh Xu hỏi: "Con nói gì? Đã xảy ra chuyện gì? Lời vừa rồi của con là có ý gì?"

Tử Mộng Cơ và Tâm Mộng Hồ cũng mang vẻ mặt kinh ngạc, họ nhìn chằm chằm Phượng Tĩnh Xu, trong ánh mắt có lo lắng.

Phượng Tĩnh Xu lắc đầu, "Tất cả đều đã qua, dù trải qua rất nhiều việc, nhưng bây giờ đã tốt rồi."

"Cái gì mà tốt! Rốt cuộc con giấu giếm ta chuyện gì!?" Phượng Vu Dực không để Phượng Tĩnh Xu qua loa, trực tiếp ép hỏi, đôi mắt sắc bén cũng quét qua các nam nhân đi theo nàng, đột nhiên giống như nhớ tới điều gì, nhìn Phượng Tĩnh Xu hỏi: "Tuân Thư đâu?"

Phượng Tĩnh Xu căng thẳng, sắc mặt cũng thay đổi theo.

"Phụ thân, người đừng ép Tĩnh nhi nữa." Phượng Duy Tĩnh đưa tay choàng qua bờ vai Phượng Tĩnh Xu, chống lại ánh mắt của Phượng Vu Dực, "Nên để hài nhi nói đi! Từ lúc rời khởi Lộng Phong quốc, nói đến một số chuyện đã xảy ra dọc theo đường đi. . . . . ."

**** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ  truyền **** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ  truyền ****

“Không ngờ ngắn ngủn mấy tháng qua lại xảy ra nhiều chuyện như vậy!" Phượng Vu Dực cảm thán lắc đầu, "Tuân Thư này, ngày đó, lúc nó gặp ta và nương con, để chúng ta đồng ý hôn sự của các con, lúc ấy, ta đã cảm thấy đứa bé này dù là một đứa bé ngốc, nhưng tất nhiên bất phàm. Không ngờ, nó lại vì con ta mà làm đến mức độ như thế."

                                                  

Thở dài, hắn lại nhìn các nam nhân bên cạnh Phượng Tĩnh Xu, "Bây giờ mặc dù nói hình như hơi sớm, nhưng ta hi vọng sau này mặc kệ các ngươi có thể tiến đến với Xu nhi hay không, đều phải nhớ lấy, chớ để lo trước mà không lo sau, làm ra chuyện khiến Xu nhi đau lòng!"

"Khởi bẩm vương gia, Hùng tướng quân và Diêu quân sư cầu kiến!" Bên ngoài trướng mành truyền tới tiếng của binh lính.

"Mau mời bọn họ vào đi!"

Hùng tướng quân? Là vị tướng quân nghe nói rất có tài năng đó sao? Phượng Tĩnh Xu nhíu mày, nàng ngược lại muốn nhìn thử vị tướng quân " rất có tài năng " này có dung mạo ra sao.

Trướng mành bị vén lên, hai bóng người đi vào.

Nghe tiếng bước chân, vừa thận trọng vừa chậm rãi, bước chân người phía trước có lực, còn người phía sau lại có lực vững vàng, dieendaanleequuydonn hai người này, một trước một sau, hẳn là tướng quân Hùng Thao trấn thủ thành Á Lý và quân sư của hắn, Diêu Nịnh Hàm.

"Vương gia!" Hai người Hùng Thao và Diêu Nịnh Hàm đi vào trong, chào Phượng Vu Dực.

Phượng Tĩnh Xu nhân cơ hội quan sát hai người, nam tử trước mặt, một thân y phục mạnh mẽ, tóc dài dùng một cây trâm đặc biệt hình kiếm cố đinh lại, làn da bởi vì quanh năm lộ ra ngoài mà phơi thành màu đồng khỏe mạnh, nhưng mà đối với thẩm mỹ thời này, có hơi ngăm đen một chút. Trong đầu Phượng Tĩnh Xu đột nhiên nhớ lại một tướng quân khác nàng đã từng gặp —— tướng lĩnh quân địch lúc này của bọn họ, Viêm Vũ Thụy. Hai người cùng là tướng quân, lại khác biệt một trời một vực.

Hùng Thao nhìn qua uy vũ vạm vỡ, rất có dáng dấp một con người rắn rỏi, mà Viêm Vũ Thụy, lại mang cho người ta ấn tượng nguội lạnh cuồng dã.

Lại nhìn người sau lưng Hùng Thao, quân sư của hắn, Diêu Nịnh Hàm.

Người này mười hai tuổi đã đầu quân, mười lăm tuổi được đề bạt làm phó tướng, mười tám tuổi đã thoái chức tướng lĩnh ẩn thân ở hậu phương, làm quân sư của Hùng Thao, hắn lấy trí tuệ xuất sắc của hắn và thường thức cùng tố chất quân sự trở thành một quân sư xuất sắc, trên nhiều khía cạnh đều đưa ra ý kiến quan trọng cho Hùng Thao, trong quân đội là một nhân vật đầy đủ văn võ hiếm có.

Phượng Tĩnh Xu nhìn kỹ hắn, hắn mặc một bộ trường sam màu cam hiếm thấy, tạo cho người cảm giác không lạnh nhạt như thư sinh, cũng không ương ngạnh như vũ phu, cũng có chút giống. . . . . . một đốm lửa, một ngọn lửa dần dần thiêu đốt.

Nếu nói màu đỏ của Tuân Thư làm cho người ta không thể không có cảm giác như lửa đốt, thì màu cam của Diêu Nịnh Hàm chính là ngọn lửa nguội chưa nóng kịp.

Lúc Phượng Tĩnh Xu quan sát Diêu Nịnh Hàm, hắn cũng đang quan sát Phượng Tĩnh Xu.

Thiếu nữ vừa mới mười lăm trước mặt hắn chính là Phượng Trạch công chúa nổi tiếng thiên hạ sao?

Nàng kinh thế hãi tục muốn ngắm hết mỹ nam thiên hạ, nàng là kỳ tài tự tay tổ chức một yến tiệc tuyệt thế thiên cổ, nàng có khí khái nam nhi dám xả thân chống cự hiểm nguy, tất cả đều khiến hắn kinh thán không thôi!

Đây là một người thế nào mà có thể khiến cả thiên hạ thán sợ!

Nhớ Diêu Nịnh Hàm hắn lúc ở tuổi nàng, được thăng chức làm phó tướng, lúc ấy, hắn còn đắc ý cho rằng bản thân có thể được thành tựu ở độ tuổi như vậy đã là hiếm có thế gian. Hắn vạn vạn không ngờ, mấy năm trôi qua, trong thiên hạ đã xuất hiện một kỳ nữ tữ như vậy. Hắn không chỉ tò mò về nàng, còn bội phục nàng từ trong thâm tâm!

"Xu nhi, hai vị này chính là tướng quân Hùng Thao trấn thủ thành Á Lý và quân sư của hắn, Diêu Nịnh Hàm, Hùng tướng quân, Diêu quân sư, đây là hoàng chất Hàm Tiếu, tiểu nữ Tĩnh Xu và các bằng hữu của nàng." Phượng Vu Dực giới thiệu cho hai bên.

"Tĩnh Xu ra mắt Hùng tướng quân, Diêu quân sư!" Phượng Tĩnh Xu đứng lên hành lễ với hai người, "Đa tạ hai vị đã chăm sóc gia phụ!"

"Ra mắt tướng quân, quân sư!" Mấy người Phượng Hàm Tiếu cũng hành lễ với Hùng Thao và Diêu Nịnh Hàm theo.

"Thì ra là Tiếu vương gia và Phượng Trạch công chúa!" Trên vẻ mặt nghiêm túc của Hùng Thao xuất hiện nụ cười, hắn là ôm quyền hành lễ với mọi người, nói: "Hùng Thao bái kiến chư vị!"

"Kẻ hèn Diêu Nịnh Hàm, ra mắt chư vị!" Diêu Nịnh Hàm chào hỏi, lập tức chuyển sang nhìn Phượng Tĩnh Xu, "Hạ quan nghe nói, Die nd da nl e q uu ydo n binh thư kim tự của vương gia là do công chúa tặng, còn ngạc nhiên nghĩ ai có thể tặng quyển sách tuyệt diệu như vậy cho vương gia, hôm nay gặp mặt, trong lòng thật kính nể."

"Quân sư quá khen!" Phượng Tĩnh Xu cười đáp lại Diêu Nịnh Hàm.

"Xu nhi, " Phượng Vu Dực không biết đang nghĩ cái gì, vẻ mặt vi diệu, nói với Phượng Tĩnh Xu: “Con đã tới, vậy phụ thân giao chuyện này cho con xử lý! Con xem, phụ thân cũng đã bị thương thành ra như vậy rồi, sư phụ con lại là thế ngoại cao nhân không tiện nhúng tay, năng lực của con phụ thân rất tin tưởng, con xem. . . . . ."

Phượng Tĩnh Xu không biết Phượng Vu Dực đang có ý đồ gì, nhưng mà điều người nói đúng với suy nghĩ của nàng, vì vậy cũng chấp nhận, "Được, phụ thân, người hãy yên tâm đi, con nhất định sẽ nhanh chóng kết thức những chuyện này, để người về nhà bồi nương."

Bị Phượng Tĩnh Xu nói như thế, Phượng Vu Dực vốn không có ý này, tất cả đều bị mọi người hiểu lầm, khóe mắt đuôi mày cũng mang ý mập mờ, khiến hắn phải lúng túng ho mấy tiếng.

"Không nói nhiều nữa, bây giờ chúng ta hãy bắt đầu đi, làm sớm xong sớm. Long Quỳ, chàng đến quân y, giúp bọn họ xử lý vết thương, những người còn lại tự mình tìm chuyện làm đi! Ứng Tình, huynh đi với ta!"

Nói xong, Phượng Tĩnh Xu nói với Hùng Thao và Diêu Nịnh Hàm: "Tĩnh Xu tạm thay mặt cha hỗ trợ đại quân chinh chiến, hi vọng hai vị chỉ giáo nhiều hơn."

"Nào có, có thể được bản binh thư kia và kiến thức quân sự của công chúa, chỉ sợ không có hai chúng ta ở đây, chỉ giáo cũng không cần làm nữa." Hùng Thao nhượng lễ nói.

"Được rồi, chúng ta cũng không đa lễ nữa, xin mời hai vị đưa chúng ta tới chủ doanh để bàn bạc đi!"

"Xin mời hai vị!" Hùng Thao dẫn đầu, d,0dylq.d xoay người bước ra khỏi doanh trướng của Phượng Vu Dực  .

Phượng Tĩnh Xu đưa Long Ứng Tình đi theo Hùng Thao và Diêu Nịnh Hàm ra ngoài.

Phượng Vu Dực nhìn bóng lưng Phượng Tĩnh Xu, thầm nói: "Xu nhi, chỉ mong con thật sự có thể nhanh chóng kết thúc trận chiến tranh vô vị này, dân chúng còn sớm ngày an bình!"

Chương 41.1:

Rời khỏi doanh trướng của Phượng Vu Dực, Phượng Tĩnh Xu đi theo Hùng Thao và Diêu Nịnh Hàm tới chủ doanh trướng, vén mành lên đi vào, dinendian.lơqid]on đập vào mắt là một chiếc bàn cát mô phỏng khổng lồ, phía sau còn có một tấm bản đồ địa hìnhrất chi tiết.

Trên bàn cát cắm đầy các kiểu lá cờ nhỏ hoặc là dấu hiệu, tỏ rõ chiếc bàn cát này đã trải qua vô số lần nghiên cứu và thảo luận.

"Không ngờ các ngươi làm ra chiếc bàn cát này cũng không tồi." Phượng Tĩnh Xu so sánh bàn cát với tấm bản đồ phía sau rồi khen ngợi gật đầu.

"Cho dù tốt, cũng không phải thực sự tốt." Diêu Nịnh Hàm cười nhạt nhìn Phượng Tĩnh Xu, "Nếu không phải trong binh thư công chúa nói phải làm chiếc bàn cát này, có ai sẽ nghĩ tới dùng những hạt cát tùy ý giẫm ở dưới chân kia để làm thành chiếc bàn cát đủ để sánh ngang với địa hình thực sự chứ?"

"Quân sư quá khen!" Phượng Tĩnh Xu cười đưa ánh mắt chiếc bàn cát, không đáp lại nữa.

Diêu Nịnh Hàm thấy Phượng Tĩnh Xu cũng không để ý nhiều tới mình, thông minh như hắn, tất nhiên biết nàng cố ý tránh những lời nói ca tụng, vì vậy cũng bỏ qua, dời sự chú ý lực về chiếc bàn, giải thích rõ về tình trạng hiện này của thành Á Lý và thành Tân La.

Sau đó, mấy người lại tham khảo mấy chiến dịch và thu hoạch của hai bên từ lúc khai chiến tới nay.

Giống như Phượng Tĩnh Xu suy đoán, có binh thư kim tự, thêm sự thông tuệ của cha nàng và Diêu Nịnh Hàm cùng với sự dũng mãnh của Hùng Thao, trận đánh này gần như là đánh đâu thắng đó.

Nhưng quân đội Việt Sa quốc tử thủ thành Tân La, bước đầu biến Lộng Phong Quốc thành căn cứ, vì vậy trấn thủ ở bên ngoài rất kiên cố, khiến bọn họ nhiều lần không phá được. Gần đây trong một trận đại chiến, lúc quân đội Lộng Phong quốc lại sắp sửa chuẩn bị giành được thắng lợi áp đảo, bên Việt Sa quốc lại đột nhiên thừa dịp chiến loạn mang từng món đồ đen thùi lùi ra ném về phía bọn họ, lúc ném vật này vào giữa quân đội Lộng Phong quốc, phát ra tiếng động kinh người, còn nổ tung, khiến Lộng Phong quốc thương vong thảm trọng, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là lui binh.

Có lẽ trải qua thọ yến của Phượng Vu Dực, người biết cảm thấy vật này rất giống quà tặng mà Phượng Tĩnh Xu đã đưa cho Phượng Vu Dực trong thọ yến, nhưng, bọn họ lại không rõ. Vì vậy phần lớn cũng chỉ hoài nghi.

Phượng Tĩnh Xu nghe đến đó, trên mặt không khỏi lộ ra suy nghĩ sâu xa.

Diêu Nịnh Hàm tiếp tục trình bày: "Việt Sa quốc ra Binh, cũng không như lẽ thường. Phải nói hôm nay hắn muốn đánh, rồi lại đột nhiên ngừng lại, nói không đánh, rồi lại thỉnh thoảng có quân đội chạy đến tấn công, chúng ta thật sự không hiểu rõ rốt cuộc bọn họ muốn đánh hay không muốn đánh. Ngoại trừ lúc ta chủ động tấn công, bọn họ sẽ dốc toàn lực ứng chiến, còn lại đều không thể nào giải thích được, không giống như đang trêu chúng ta, ngược lại giống như ý kiến nội bộ quân đội không thống nhất, hình như là có hai chỉ huy vậy." Hắn lắc đầu, trên gương mặt có chút nghi hoặc.

"A! Bọn họ nghĩ thế nào, chúng ta đi gặp chẳng phải sẽ biết sao!" Phượng Tĩnh Xu khẽ cười nói.

"Sẽ?" Diêu Nịnh Hàm mở to mắt, "Ý của công chúa là đi gặp chủ soái của bọn họ sao? Sao lại có thể như thế được? Hai quân giao chiến, sao chủ tướng có thể gặp nhau riêng tư? Chỉ sợ đến lúc đó sẽ bị đội lấy tội danh tư thông với địch bán nước đó!"

"Quân sư cho rằng Tĩnh Xu sẽ là loại người e ngại bị bêu xấu sao? Hơn nữa, danh tiếng cũng so không được với tính mạng của đám tướng sĩ và sự bình yên của dân chúng đâu!" da.nlze.qu;ydo/nn Phượng Tĩnh Xu cười một tiếng ngạo nghễ.

Diêu Nịnh Hàm kinh ngạc nhìn nàng, mất hồn.

"Lại nói, dù chúng ta cũng không làm rõ được cuối cùng bọn họ đã xảy ra chuyện gì, chúng ta vẫn còn có một chiêu có thể dùng !" Phượng Tĩnh Xu không để ý đến Diêu Nịnh Hàm thất thường, nói.

"Công chúa nói tới chiêu gì vậy?" Sau khi tiến vào lều, Hùng Thao Từ vẫn không nói gì rốt cuộc mở miệng hỏi.

"Bắt giặc phải bắt vua trước." Phượng Tĩnh Xu giảo hoạt cười một tiếng.

**** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ  truyền **** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ  truyền ****

Sau khi thương thảo xong, Phượng Tĩnh Xu và Long Ứng Tình đi chầm chậm trong quân doanh.

"Tình, có thể làm huynh khó xử không?" Phượng Tĩnh Xu nghiêng người hỏi Long Ứng Tình đi theo bên cạnh nàng.

"Không biết, " Long Ứng Tình lắc đầu, "Ta tin tưởng hoàng huynh cũng không nguyện ý đánh trận này. Lúc trước khi ta tới Hí Triều quốc tìm nàng đã gặp hoàng huynh một lần, khi đó, hắn còn đang vì ngăn cản phụ hoàng xuất chiến mà hao tổn tinh thần, cho nên, nếu như Tĩnh có cách, ta nghĩ, hoàng huynh cũng sẽ rất vui lòng." Huống chi, nếu hoàng huynh biết thân phận của Tĩnh, vậy thì dù nàng nói gì đi nữa, hắn cũng sẽ không phản đối.

Những lời này Long Ứng Tình đều tự nói ở trong lòng.

"Có những lời này của huynh là đủ rồi. Ta không muốn làm khó huynh, biết không?"

Long Ứng Tình gật đầu lia lịa, mang theo nụ cười ngọt ngào, "Tĩnh, nàng cứ thoải mái đi! Ta biết rõ lựa chọn của mình, ta cũng sẽ vì lựa chọn của mình mà phụ trách!"

"Đúng là một tiểu nam nhân dũng cảm." Phượng Tĩnh Xu nhìn nụ cười sáng rực của Long Ứng Tình, cũng cười theo rồi. Coi như hắn có chín chắn thì hắn cũng chỉ là một thiếu niên, dưới sự bảo vệ của nàng, hắn chỉ cần phải làm việc hắn muốn làm là đủ rồi, còn lại cứ giao cho nàng đi! Nếu giữa đất nước và tình yêu, hắn chọn nàng, vậy những chuyện sau đó cứ để nàng thay hắn giải quyết đi!

Đang đi, khóe mắt Phượng Tĩnh Xu chợt liếc thấy hai bóng người khiến nàng nhất thời sinh ra hứng thú.

Chỉ thấy chỗ giáo trường, quân đội Lộng Phong quốc và quân đội Hí Triều quốc đang luyện tập, trời nắng chang chang, đám lính đều phải mặc áo sát nách ra trận, động tác nhịp đều, khẩu hiệu to rõ, làm cho người phấn chấn tinh thần.

Đứng trên đài cao, người đang hô khẩu hiệu không phải là một đại nam tử oai hùng mà là một nữ tử có vóc người nhỏ nhắn lanh lợi mặc trang phục màu xanh.

Mà đứng phía sau cách nữ tử đó không xa, là Hùng đại tướng quân mà hôm nay Phượng Tĩnh Xu mới gặp một lần.

Chỉ thấy nữ tử đằng trước ra sức lớn tiếng hô khẩu hiệu, Hùng tướng quân ở phía sau im lặng nhìn về phía trước, cũng không biết rốt cuộc hắn đang nhìn ai. Dieendaanleequuydonn Nhưng Phượng Tĩnh Xu phỏng đoán, hẳn là hắn đang nhìn nữ tử kia, bởi vì không có tướng quân nào mà lại mang theo vẻ mặt cưng chiều trong lúc nhìn binh sĩ của mình luyện tập được. (囧. . . )

"A! Thật không ngờ!" Ở một bên, Long Ứng Tình theo ánh mắt của Phượng Tĩnh Xu nhìn qua, ngay sau đó bật ra một tiếng cười khẽ.

"Hả? Tình cũng đã nhìn ra?" Phượng Tĩnh Xu mang nụ cười hỏi thiếu niên bên cạnh.

"Hùng tướng quân có tiếng tăm lừng lẫy của Việt Sa quốc, có điều nếu để các tướng sĩ của Việt Sa quốc nhìn thấy, chỉ sợ là sẽ rất kinh ngạc đó?"

Phượng Tĩnh Xu nhìn hai người phía trước, "Thật ra thì, bọn họ rất xứng đôi đó. . . . . ."

Long Ứng Tình nghe vậy ánh mắt lưu chuyển, nhìn Phượng Tĩnh Xu cười hỏi: "Thế nào, nổi lên tâm tư mai mối?"

Phượng Tĩnh Xu cố làm ra vẻ suy tư nói: "Ta đã không làm bà mối lâu rồi. . . . . . Ôn lại một lần cũng không tồi đâu!"

Dứt lời, hai người rời khỏi giáo trường, tiếp tục đi tới trại lính.

Tới quân doanh thấy đám người Phượng Duy Tĩnh đang chờ, thừa dịp lại nói chuyện dân chúng thành Tân La một hồi, bóng đêm đã phủ xuống.

Đảm bảo an toàn với mấy nam nhân còn lại sau khi trở về, Phượng Tĩnh Xu và Long Ứng Tình thừa dịp trời tối rời khỏi thành Á Lý, dùng ngự phong thuật tới thành Tân La.

Xem ra thành Tân La cũng không bị chiến tranh ảnh hưởng nhiều, tất cả đều không khác gì lúc trước, chỉ có vệ binh thủ thành là thay đổi, tuần binh Việt Sa quốc trên đường phố cũng rất nhiều, dân chúng cũng nhốt ở mình trong nhà không dám ra, cả thành trở nên vắng ngắt.

Phượng Tĩnh Xu và Long Ứng Tình bắt một tuần binh, dùng thuật thôi miên hỏi vị trí trại lính và chủ trướng rồi nhanh chóng phi về phía chủ trướng.

Thời gian không tới một nén nhang, hai người âm thầm lặng lẽ nhích tới gần chủ trướng.

Vừa đến gần nơi này, một giọng nói ngạo mạn truyền vào trong tai hai người: "Đại hoàng tử, xin hỏi khi nào người xuất binh tấn công thành Á Lý?!"

Phượng Tĩnh Xu và Long Ứng Tình nhìn nhau, giọng nói này có chút quen tai, nhưng nhất thời nàng không nhớ nổi đã từng nghe thấy ở đâu.

Tình hình gì vậy? Sao lại có người dám nói như vậy với đại hoàng tử Việt Sa quốc chứ?

"Sa Y Hãn!" Long Ứng Tình vừa nghe thấy giọng nói này, thì biết rõ là ai, chỉ là hắn không nghĩ tới, cái kẻ tiện thần này thế mà cũng đi theo đến thành Tân La, còn dám ngạo mạn với hoàng huynh như thế!

"Sa Y Hãn?" Phượng Tĩnh Xu sử dụng ánh mắt hỏi thăm Long Ứng Tình người đó là ai?

Long Ứng Tình đến gần Phượng Tĩnh Xu, nhẹ giọng nói: "Hắn đã từng tham gia thọ yến của vương gia, chính hắn cũng là người đã kích động phụ hoàng xuất binh sau khi về nước."

"Hả?" Phượng Tĩnh Xu nhẹ nhàng bật ra một tiếng nghi vấn, hơi thở vô cùng lạnh lẽo, "Hắn kích động thế nào?"

"Hắn nói với phụ hoàng Lộng Phong quốc không cho mượn lương là có lòng riêng, vũ nhục quốc uy của Việt Sa quốc ta, thỉnh cầu phụ hoàng xuất binh chinh phạt."

"Lấy cớ hoang đường như thế mà phụ hoàng huynh cũng đồng ý dẫn binh?!" Phượng Tĩnh Xu không thể tin nổi nhìn Long Ứng Tình, nghĩ đến cuối cùng phụ hoàng là loại hôn quân gì vậy?!

Long Ứng Tình hé miệng, cũng không vì ý của Phượng Tĩnh Xu mà buồn bã, tức giận nói: " Sa Y Hãn này rất thân cận với Quân quý phi, là thân tín của nàng, lần này nhất định là Quân quý phi thổi gió bên tai phụ hoàng, cho nên mới nhanh chóng quyết định như vậy."

"Quân quý phi?" Phượng Tĩnh Xu cũng không cảm thấy hứng thú mấy với đám người Việt Sa quốc lần lượt nhô ra, trừ Long Ứng Tình ra, Die nd da nl e q uu ydo n trước mắt cũng chỉ có Viêm Vũ Thụy tương đối lọt vào mắt của nàng, Quân quý phi này, nghe giọng điệu Long Ứng Tình nhắc tới, cũng biết là một người không dễ trêu chọc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.