Tĩnh Nữ Truyền

Quyển 3 - Chương 4: Ở lại Tuân phủ (1)




Đoàn người quay về Hảo Mộng lâu thu thập quần áo trước, rồi đi tới phủ thành chủ.

Dọc theo đường đi Tĩnh Ảnh giúp Phượng Tĩnh Xu cầm bọc quần áo có chút hơi xẹp, hai người sóng vai nhau mà đi. Bởi vì Phượng Tĩnh Xu có Thấm Xu Văn, cho nên thật ra thì vốn cũng không cần bọc quần áo gì, nhưng bởi vì không muốn dẫn tới ánh mắt của người khác, vì vậy liền bỏ vào hai kiện quần áo, cho nên Tĩnh Ảnh cầm bao quần áo này có thể nói là nhẹ nhàng lại càng thêm khoái trá. dieendaanleequuydonn Ngược lại Khanh Dĩ Yên kia, bọc quần áo cứ để lại trong khách sạn cho tiểu tỳ nữ trông coi là cực khổ lắm rồi, lại vẫn cố mang theo ba bốn bao, theo Phượng Tĩnh Xu thấy, đó tất cả đều là y phục, giầy, đồ trang sức và son phấn gì gì đó, còn có mấy thứ lộn xộn khác nữa, bởi vì Phượng Tĩnh Xu chưa dùng qua, vì vậy cũng đoán không ra, chỉ là nhìn ra được, thật nặng, rõ là làm khó tiểu cô nương.

Phủ thành chủ ở vị trí trung tâm Chẩm Bích thành, vì vậy mấy người đi không bao lâu thì đã đến rồi.

Phủ thành chủ trước mắt chọn dùng kiểu kiến trúc có nóc nhà lớn, có vẻ chững chạc hài hòa. Tổ hợp đường thẳng và đường cong khéo léo giữa nóc nhà, tạo thành mái cong hơi vểnh về phía trước, Phượng Tĩnh Xu thấy loại kiến trúc này, chẳng những mở rộng bề mặt ánh sáng, có lợi cho thoát nước mưa, hơn nữa còn tăng thêm mỹ cảm cho tòa nhà. Phượng Tĩnh Xu lập tức liền yêu thích phủ đệ này. Khiến Phượng Tĩnh Xu vui mừng chính là, tường ngoài phủ thành chủ này còn dùng hoa văn màu*! Mặc dù chỉ là vài nét bút đơn giản, nhưng ở cái thời đại này cũng là một tiến bộ lớn rồi. dfienddn lieqiudoon Ngày trước thành lập Xảo Tượng lâu, theo Phượng Tĩnh Xu biết, ngay cả hoàng cung cũng là một sắc màu đơn thuần, hoàn toàn chưa từng có loại vẽ tranh trên tường, chỉ cần dùng các kiểu sắc màu mà Xảo Tượng lâu “sáng tạo” mới nhất tiến hành tô vẽ, cho dù là mặt tường hay cột nhà, cũng sẽ vẽ lên hoa văn thích hợp, chỉ cần không phải vẽ những hoa văn riêng của hoàng gia như rồng phượng, Xảo Tượng lâu cũng sẽ vì khách hàng mà vẽ ra.

*hoa văn màu: hoa văn có nhiều màu, thường là các họa tiết, tranh vẽ trên đồ dùng, nhà cửa

Phượng Tĩnh Xu quay đầu bí mật truyền âm hỏi Tĩnh Ảnh Xảo Tượng lâu có tiếp nhận làm ăn ở Chẩm Bích thành hay không, Tĩnh Ảnh suy nghĩ một chút, hình như là không tiếp nhận, như vậy chỉ có thể nói phủ thành chủ đã dùng hoa văn màu nhiều năm rồi, sợ rằng đây mới là hoa văn màu đầu tiên trên đại lục Sở Ảnh!

Phía trước phủ thành chủ giống như những nhà giàu có lớn, hai pho tượng thạch sư cao lớn uy nghiêm đứng thẳng ở trước cửa, có vẻ nghiêm trang, cửa lớn có hai thủ vệ đứng canh gác, tinh thần người người đều phấn chấn, nhìn không ra chút mỏi mệt nào, trên xà ngang ngưỡng cửa treo cao một bức hoành đế đen chữ vàng, đề —— Tuân phủ. Hai chữ viết ra mạnh mẽ có lực, khiến người ta nhìn không tự chủ được mà cảm thấy kính nể.

Sau khi lính gác cửa thông báo, một quản gia mang dáng dấp nam tử trung niên ra ngoài nghênh đón đoàn vào Tuân phủ.

Nếu như nói bề ngoài của Tuân phủ cho người ta cảm giác đầu tiên là trầm ổn và đại khí, bên trong Tuân phủ khiễn người ta có cảm giác chính là thanh tịnh đẹp đẽ lịch sự tao nhã. Vừa vào trong phủ, liền có thể thấy hoa cỏ tươi tốt, xung quanh tràn đầy xuân ý, sức sống dồi dào, thực sự ứng với câu nói của Ngụy Thừa Ban trong《 Sinh tra tử 》Dieenndkdan/leeequhydonnn thời Ngũ Đại*: “Hoa hồng liễu lục gian tình không”*. Lại thấy con đường hành lanh trong phủ uốn khúc, mang phong vị cổ kính, những thứ khác không nói, ngay cả đại sảnh này, u tĩnh thanh nhã, khí lớn mà nội liễm, không nói tới người ngoài nghề, đối với người hiểu biết trong nghề như Phượng Tĩnh Xu, lại vô cùng kính nể với chủ nhân của phủ đệ này. Người ta nói coi sách biết người, thì Phượng Tĩnh Xu lại là xem nhà biết người, nhìn phủ đệ ổn trọng có thế này, trong bá khí lại lộ vẻ nhu hoà, Phượng Tĩnh Xu biết, thành chủ này nhất định là một nam nhân khí phách lại chững chạc, cương trực mà nhu hòa

.

*Thời Ngũ Đại: có năm triều đại thay nhau thống trị vùng Trung Nguyên: Hậu Lương, Hậu Đường, Hậu Tấn, Hậu Hán, Hậu Chu ở Trung Quốc, 907-960

*Hoa hồng liễu lục gian tình không: cảnh xuân tươi đẹp giữa bầu trời quang đãng

Ngay lúc Phượng Tĩnh Xu đang vui mừng đánh giá xung quanh đại sảnh, một tiếng cười hùng hậu sang sảng truyền đến.

Bốn người đang ngồi đồng thời đứng dậy nhìn về phía cửa, chỉ thấy một nam trung niên với thân hình cao lớn bước tới. Đầu tóc đen rậm lộ vẻ chút thô cứng, dưới hai màu kiếm là một đôi mắt nghiêm khắc sáng ngời có thần, huyệt Thái Dương nổi lên cùng với dáng người to lớn này cho thấy đây là một người có công lực cao cường, đường nét rõ ràng trên mặt hiện đầy dấu vết năm tháng, người này chính là thành chủ Chẩm Bích thành Tuân Nhữ Dương .

“Tuân thành chủ.” Đầu tiên Yến Vô Nhai chắp tay nói.

“Ha ha! Vô Nhai à, sao lại gọi thành chủ, con đã là bằng hữu của Thư nhi, cũng chính là đời chất của ta, gọi bá bá là được rồi!” Tuân Nhữ Dương hào phóng cười nói, giọng điệu thẳng thắn và phóng khoáng khiến lòng người sinh hảo cảm.

“Vậy Vô Nhai liền cung kính không bằng tuân mệnh.” Yến Vô Nhai cười nói.

“Được, được! Ha ha ha!”Tuân Nhữ Dương vui mừng cười trả lời.

“Mấy vị này là?” Ánh mắt Tuân Nhữ Dương nhìn về phía ba người đứng thẳng ở một bên.

Yến Vô Nhai nghiêng người giới thiệu: “Hai vị này là Hoàng Vũ Tĩnh Xu cô nương và Tĩnh Ảnh huynh, bọn họ vốn là bằng hữu muốn cùng ta đến tham gia đại hội võ lâm, [email protected]*dyan(lee^qu.donnn) “ lại xoay người về phía Khanh Dĩ Yên; “Vị này là Khanh Dĩ Yên cô nương của Ngọc Tranh trang.”

Phượng Tĩnh Xu và Khanh Dĩ Yên nhẹ nhàng cúi đầu, cùng kêu lên nói: “Gặp qua thành chủ.”

Tĩnh Ảnh chỉ yên lặng ôm quyền thi lễ.

Tuân Nhữ Dương ôm quyền thi lễ, cất cao giọng nói: “Ba vị khách khí, mời ngồi!”

Đợi sau khi mọi người ngồi xuống sau, Tuân Nhữ Dương đột nhiên nói với hai nữ hài tử: “ Nếu như hai vị không ngại, không chê cùng với Vô Nhai gọi ta là bá phụ là được rồi!”

“Chuyện này...” Khanh Dĩ Yên chần chờ một lát, sau đó nói: “Thành chủ, việc này chỉ sợ là không ổn đâu...”

Lời còn chưa dứt, Phượng Tĩnh Xu vượt lên trước kêu một tiếng: “Tuân bá bá!”

“Ôi!” Tuân Nhữ Dương nghe thấy Phượng Tĩnh Xu dùng giọng nói giòn giã, kêu một tiếng”bá bá”, vui mừng cười đến mắt cũng cong lên. Tuân Nhữ Dương tuyên bố chỉ cưới một vị phu nhân, hai người ân ái sâu đậm, ghen chết người khác, nhưng kể từ sau khi Tuân phu nhân sinh hạ tử Tuân Thư, bụng liền không còn tin tức, người ngoài đều nói vận khí của Tuân phu nhân tốt như vậy, một lần có con trai, coi như mười mấy năm qua nữa lại không có tin tức truyền ra, dfienddn lieqiudoon dựa vào dòng độc đinh này, bảo tọa thành chủ phu nhân là có thể ổn định rồi. Nhưng người ngoài sao có thể hiểu tâm tình của người trong cuộc được? Tuân phu nhân muốn nhất, vẫn là một nữ nhi thân thiết như áo bông tri kỷ! Tuân Nhữ Dương này lo lắng cho ái thê, lại yêu ai yêu cả đường đi, vì vậy cũng hy vọng có thể có một nữ hài tử đến bầu bạn dưới gối phu thê hai người.

Lúc này nhìn thấy hai nữ hài tử, trong lòng vô cùng yêu thích, nên cũng không chú ý lần đầu tiên gặp mặt có nhiều xa lạ, liền đưa ra đề nghị xưng hô với các nàng. Vốn, Tuân Nhữ Dương hẳn là càng thêm thân thiết với Khanh Dĩ Yên có thanh danh ở bên ngoài là đại tiểu thư Ngọc Tranh trang và mỹ nhân đệ nhất võ lâm, bởi vì, một vị nữ hài tử khác nhìn không hề giống người giang hồ, ai ngờ, kết quả lại là như vậy. Khanh Dĩ Yên vốn nên là nữ nhi giang hồ phóng khoáng cởi mở, lại cổ hủ như thiên kim khuê các bình thường, ngược lại thì tiểu nữ oa Hoàng Vũ này lại thẳng thắn linh hoạt, lập tức liền có hảo cảm với Phượng Tĩnh Xu.

“Hoàng Vũ cô nương, con không để ý lão phu gọi con một tiếng Tĩnh nhi chứ?” Tuân Nhữ Dương cười hỏi.

“Tuân bá bá nói đùa, nếu gọi ngài một tiếng bá bá, tất nhiên sẽ không để ý ngài xưng hô với ta.” Phượng Tĩnh Xu cười nhạt mà nói. Đồng thời trong lòng thầm nghĩ, vừa rồi thiếu chút nữa để Khanh Dĩ Yên đẩy mạng lưới quan hệ với người này ra ngoài rồi, thiên hạ ngày nay, thà rằng nhiều bằng hữu còn hơn ít kẻ địch, nếu Tuân Nhữ Dương muốn quan hệ gần hơn với bọn họ, vậy thì cớ sao mà không làm đây? Đáng tiếc Khanh Dĩ Yên này cố giữ hình tượng của bản thân, ngu ngốc quăng cái bánh lớn từ trên trời rơi xuống ra bên ngoài. Khanh Dĩ Yên ngu, Phượng Tĩnh Xu nàng cũng không ngu, vì vậy thừa dịp lời Khanh Dĩ Yên còn chưa nói hết, quyết định nhanh chóng cắt đứt lời nói phía sau của nàng, cũng mới được đối xử rõ ràng khác biệt hiện tại của Tuân Nhữ Dương .

Tức khắc, hai người Tuân Nhữ Dương và Phượng Tĩnh Xu hoà thuận vui vẻ, bên này, Khanh Dĩ Yên cúi thấp mặt, bàn tay dưới ống tay áo đã nắm thật chặt, bởi vì dùng sức quá độ mà ngón tay nhỏ nhắn khẽ trắng bệch đã sớm cắm móng tay thật sau vào bàn tay mềm mại, đôi mắt đen thường ngày cũng nhiễm chút âm độc.

Tiện nhân này! Chẳng những vô lễ cắt đứt lời của nàng, còn lợi dụng nàng chiếm được hoan tâm của Tuân thành chủ, hừ, xem ra bản thân còn xem thường nàng, tiện nhân, chờ coi, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!

Khanh Dĩ Yên không ngờ, người đáng thương tất có chỗ đáng hận, nàng chẳng những không có kiểm điểm tại sao nàng không được người khác yêu thích, ngược lại đẩy toàn bộ sai lầm tới trên đầu của người khác, nhìn nữ nhân tốt hơn nàng với ánh mắt căm thù, tâm tư của nàng thật sự ghê tởm.

Phượng Tĩnh Xu vốn không có để ý tới Khanh Dĩ Yên đang suy nghĩ gì, vẫn cùng Tuân Nhữ Dương trò chuyện với nhau, hai người từ phòng ốc đến trà đạo rồi đến thi từ, càng nói chuyện với nhau càng vui mừng, hai bên đều vì gặp được tri kỷ mà mừng rỡ không thôi. Rốt cuộc, lúc Tuân Nhữ Dương kích động không tự kiềm chế được, da.nlze.qu;ydo/nn hắn lại một lần nữa muốn mời đám người Phượng Tĩnh Xu, nhất định phải ở lại Tuân phủ mấy ngày mới thả bọn họ đi. Mấy người cũng không tiện từ chối, vì vậy đồng ý. Chỉ là, đáy lòng Khanh Dĩ Yên có thù hận càng sâu với Phượng Tĩnh Xu.

Ngay lúc bọn hắn đang nói chuyện với nhau, một đạo âm thanh vang dội truyền vào, “Yến ca ca, Yến ca ca, huynh đến thăm Thư nhi à!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.