Biệt thự của lão phu nhân Âu gia.
Cả nhà bốn người của Âu Thiên Bách cùng bước vào trong biệt thự để dự tiệc mừng thọ của lão phu nhân Âu gia.
Hôm nay, Giai Tuệ mặc một chiếc đầm màu trắng trễ vai, dài đến đầu gối trông gợi cảm như không quá hở hang, mái tóc xõa dài hơi xoăn nhẹ được vén qua một bên tai, dưới ánh đèn của buổi tiệc cô trong trẻo và tinh khôi pha lẫn sự ngọt ngào, xinh đẹp của độ tuổi thanh xuân.
Giai Tuệ khoác tay của Âu Lãnh Thiên bước vào. Âu Lãnh Thiên thì mặc một bộ vest đen trông vô cùng lịch lãm, họ đi bên cạnh nhau khiến ai nấy đều phải ngước nhìn vì thật sự họ quá đẹp đôi.
"Cháu chào bà ạ, chúc bà tuổi mới có thật nhiều sức khỏe." Giai Tuệ bước lại chỗ lão phu nhân để chúc bà.
"Ừm.. Giai Tuệ phải không, bà nghe Thiên Bách nói rất nhiều về con." Lão phu nhân nở một nụ cười với Giai Tuệ.
Sau đó quay sang nhìn Âu Lãnh Thiên: "Lãnh Thiên con không chúc bà à?"
Âu Lãnh Thiên liền bước lại ôm lão phu nhân, rồi hôn lên má bà: "Sao con không chúc bà được.. chúc bà trẻ mãi không già, cứ đẹp mãi như vậy luôn."
"Cái thằng bé này, cái gì mà trẻ mãi không già chứ.. lúc nào cũng giỡn được." Lão phu nhân bật cười khi nghe lời chúc của Âu Lãnh Thiên. Truyện Khác
Tiếp theo sau đó, Âu Lãnh Thiên ghé sát vào tai lão phu nhân nói với bà một điều gì đó, Giai Tuệ đứng phía xa nên không thể nghe rõ hai người đang thì thầm cái gì.
"Bà thấy cháu dâu của bà có đẹp không?"
"Ừm.. rất đẹp!" Lão phu nhân nói nhỏ vào tai của Âu Lãnh Thiên, trông bà rất hài lòng về cô cháu dâu này.
Mọi người cùng nhau gửi những lời chúc đến lão phu nhân, bữa tiệc diễn ra trong bầu không khí vô cùng ấm cúng.
* * *
Từ nãy đến giờ, hết người này đến người khác đến chủ động bắt chuyện với Âu Lãnh Thiên, bọn họ liên tục bàn chuyện ở công ty với Âu Lãnh Thiên, Giai Tuệ đứng kế bên anh, nghe mà chẳng hiểu gì.
"Em đi vệ sinh một chút nhé." Giai Tuệ nhón chân lên, nói nhỏ vào tai anh.
"Có cần anh đi cùng không?"
"Anh tưởng em là con nít hay sao mà đi vệ sinh còn cần anh đi cùng." Giai Tuệ đánh nhẹ vào vai anh.
Nói xong, Giai Tuệ xoay người rời đi.
Âu Lãnh Thiên đứng đó nhìn theo dáng người cô gái nhỏ đang từ từ bước đi, vừa buồn cười vừa ấm ức, rõ ràng là anh quan tâm cô, mà cô lại dám bắt bẻ anh.
Hình như vì bị anh chiều hư, cộng thêm sự hậu thuẫn của ba nên cô ngày càng đanh đá với anh thì phải?
* * *
Lúc Giai Tuệ từ phòng vệ sinh bước ra, nhìn qua nhìn lại ở chỗ cũ không thấy anh đâu nữa.
Giai Tuệ thở dài một hơi chán chường.
Vậy mà dám nói cô là con nít, anh mới là con nít đấy, đi đâu lung tung để bây giờ cô phải đi tìm.
Tìm khắp nơi ở dưới lầu nhưng không thấy, nên cô đi lên lầu.
Giai Tuệ đi ngang qua một căn phòng rất lớn, lúc này cửa phòng đang đóng, bên trong có tiếng nói phát ra, Giai Tuệ không phải là người có tính hiếu kỳ, nên định lướt qua nhưng đột nhiên cô nghe trong phòng có tiếng của Âu Lãnh Thiên, liền đứng khựng lại.
"Bà gọi con vào phòng đây có chuyện gì vậy?"
"Lãnh Thiên.. lúc trước con chưa có bạn gái thì bà không ép, nhưng bây giờ con có bạn gái rồi, định chừa nào lấy vợ, sinh con đây?"
"Bà à, con nhất định sẽ cưới cô ấy.. nhưng không phải là bây giờ, Giai Tuệ còn rất trẻ với lại cô ấy còn phải theo đuổi ước mơ của cô ấy nữa.. nếu con bàn chuyện kết hôn lúc này chắc chắn cô ấy sẽ cảm thấy rất khó xử, con không muốn ép cô ấy."
Giọng lão phu nhân bỗng nhiên trầm xuống, tỏ vẻ nghiêm trọng: "Con biết ba của con cũng đã già rồi, không thể điều hành Âu thị lâu được nữa, đến lúc đó con phải tiếp quản chiếc ghế chủ tịch của ba con.. nhưng con có biết quy định dành cho người thừa kế của Âu gia là gì không?"
Âu Lãnh Thiên gật đầu: "Dạ, con biết."
Lão phu nhân im lặng nhìn Âu Lãnh Thiên một hồi lâu rồi mới nói tiếp.
"Để gia tộc không phải tuyệt tự tuyệt tôn thì người thừa kế của Âu gia bắt buộc phải có con thì mới được trao quyền thừa kế, nói thật bà rất hài lòng khi con sẽ tiếp quản Âu thị.. nhưng đây là quy định của gia tộc chúng ta, nếu con không có con.. đến lúc đó bà đành phải trút bỏ quyền thừa kế của con mà giao lại cho người khác."
Phần lớn các cổ đông của Âu thị đều là các chú, bác, họ hàng với Âu Lãnh Thiên. Âu Thiên Bách là người có quyền lực nhất trong công ty, bao nhiêu năm qua nhờ Âu Thiên Bách mà Âu thị mới có thể vượt qua biết bao sóng gió để trở thành tập đoàn lớn mạnh như ngày hôm nay.
Nhưng ở đời ai lại muốn mình và con cháu của mình sau này, mãi mãi chỉ có thể làm trâu làm bò để cho người ta sai khiến, bởi thế không ít cổ đông trong công ty có ý định mơ tưởng về quyền thừa kế mà Âu Lãnh Thiên đang nắm giữ.
"Con biết Âu thị là tâm huyết cả đời của ba con, là mồi hôi công sức của ông ấy, thậm chí là hạnh phúc cả đời của ông ấy, ông ấy cũng sẵn sàng hy sinh vì Âu thị.. nhưng không vì thế mà con lại ép buộc cô ấy được.. tuần sau Giai Tuệ sẽ đi ký hợp đồng với công ty, trong hợp đồng dành cho nghệ sĩ đều quy định họ không được phép kết hôn.. Khi Giai Tuệ kể cho con nghe về ước mơ của cô ấy, con đã thấy trong mắt cô ấy tràn ngập hạnh phúc vì được là chính mình, con không muốn vì con mà ước mơ của cô ấy bị gián đoạn.. cô ấy vì con mà đã phải chịu mất mát quá lớn rồi, vì thế con muốn bù đắp cho cô ấy, cô ấy muốn gì, cần gì chỉ cần con làm được nhất định con sẽ làm cho cô ấy."
"Ngay cả việc từ bỏ quyền thừa kế, từ bỏ tâm huyết của ba con gầy dựng sao?" Lão phu nhân hỏi.
Âu Lãnh Thiên gật đầu, cười nhẹ rồi nói với lão phu nhân.
".. Có lẽ Giai Tuệ là cái nợ mà kiếp này con phải trả và con cam tâm tình nguyện làm con nợ cho cô ấy đòi."
"Con đã quyết định như vậy rồi thì bà không ép." Lão phu nhân thở dài một hơi tiếc nuối, nói.
Giai Tuệ đứng ở bên ngoài nghe hết tất cả mọi chuyện, mắt cô đỏ ửng cả lên, rưng rưng vì xúc động.
Anh thật sự rất yêu cô, luôn nghĩ cho cảm xúc của cô.
Sẵn sàng từ bỏ cả tiền bạc địa vị của bản thân mình chỉ vì cô, trên đời này chắc có lẽ không ai yêu cô bằng anh cả.