Tình Nhân Ơi, Yêu Nhau Nhé

Chương 73: Lễ đính hôn (2)




Đại sảnh khách sạn.

Buổi tối hôm nay có rất nhiều người có máu mặt trong giới kinh doanh và cả những người nổi tiếng trong giới giải trí đến tham dự, bầu không khí vô cùng rộn rã náo nhiệt.

Ai cũng vui vẻ với nụ cười trên môi riêng chỉ có Giai Tuệ đứng ở một góc nhỏ, gương mặt hiện rõ vẻ u buồn.

Sau ngày hôm nay, người mà cô yêu sẽ không còn là của cô nữa, anh đã có vợ chưa cưới, cô sẽ không được phép nói lời yêu anh, không được anh bên cạnh chăm sóc nữa.

Bỗng nhiên lúc này Thu Cầm bước đến chỗ Giai Tuệ đang đứng, bà cầm tay cô lên và dịu dàng nói: "Giai Tuệ, cảm ơn con.. nếu không có con thì buổi lễ đính hôn này sẽ không được diễn ra."

Giai Tuệ nở nụ cười, nhìn bà.

"Dì không cần cảm ơn con đâu, con làm tất cả là vì dì.. xem như đây là điều duy nhất con có thể bù đắp cho dì, khi bao nhiêu năm qua phải sống trong một cuộc hôn nhân không hạnh phúc, phải sống trong một cuộc hôn nhân mà chồng mình lại luôn nhớ nhung một người khác, người mà ông ấy nhớ.. đó lại chính là mẹ của con, xem như đây là lời xin lỗi của con thay mẹ trả cho dì."

Sau khi nghe xong như những lời của Giai Tuệ, bỗng trong lòng bà dâng lên một cảm giác áy náy, thì ra cô bé này lại không hề trách bà, không hề ghét bà mà lại còn hiểu cho bà như thế.

Tạo hóa đã ban cho cô một tấm lòng thuần khiết và lương thiện, không toan tính vụ lợi, chỉ biết nghĩ cho người khác mà không hề quan tâm đến bản thân mình và bà biết cô cũng đang rất đau, trái tim đang vỡ nát khi mình thấy Âu Lãnh Thiên sắp lấy vợ, nhưng cô lại không để cho bà nhìn thấy nỗi buồn của cô mà nén nó vào trong, bởi vì cô không muốn bà áy náy vì cô.

Từ nay bà tự nói với lòng mình rằng sẽ đối xử thật tốt với cô.

* * *

Buổi lễ đính hôn chính thức bắt đầu.

Âu Lãnh Thiên cùng Chung Tư Hân khoác tay nhau bước lên sân khấu, dưới sự vỗ tay chúc mừng của tất cả quan khách.

Rồi cả hai người cùng trao nhẫn đính hôn cho nhau..

Trong dòng người bên dưới đang nô nức, vỡ òa chúc mừng hạnh phúc cho đôi uyên ương trẻ, lại xuất hiện bóng dáng của một cô gái, cô đứng từ phía xa len lén lau những giọt nước mắt đang ướt đẫm trên khuôn mặt của mình, cô nhìn vào người đàn ông đang đứng cách xa cô, mà hỏi, không biết là đang hỏi anh hay là đang tự nói với chính mình: "Thiên, chúng ta kết thúc thật rồi sao?"

Nước mắt cô không ngừng chảy dài trên đôi gò má, trái tim bây giờ đang âm thầm rỉ máu, sẽ dừng lại hay vẫn cứ tiếp tục rỉ máu cho đến khi trái tim khô cạn, thân xác héo tàn vẫn tự hỏi mình một câu: Khi nào em mới có thể quên được anh?

* * *

Âu Lãnh Thiên và Chung Tư Hân cùng nhau đi mời rượu quan khách.

Lúc này, Âu Lãnh Thiên đã ngà ngà say, bước có phần loạng choạng, không đứng vững nữa, anh muốn uống thật say, say để có thể quên đi hình ảnh Giai Tuệ trong tâm trí anh, nhưng tại sao càng say anh lại càng nhớ cô hơn, càng say anh lại càng buồn hơn.

Chỉ muốn chạy thật nhanh đến trước mặt cô, ôm chầm lấy cô, hôn lên đôi môi mềm mại, đầy quyến mỗi khi dụ tình anh.

Nhưng, anh không thể!

Bây giờ anh đã có vợ chưa cưới, đã bước một chân vào ngưỡng cửa hôn nhân.

Dù tình yêu của anh và cô có trong sáng đến đâu, thì bây giờ cũng không thể đến được với nhau, vì anh không muốn Giai Tuệ mang danh là kẻ thứ ba.

"Lãnh Thiên, anh có sao không? Hình như anh say quá rồi đó."

Thấy Âu Lãnh Thiên đi đứng không vững Chung Tư Hân đỡ lấy anh, nhưng bị anh nhanh chóng gạt tay cô ta ra, không cho cô ta đụng vào anh.

"Tôi không sao!" Âu Lãnh Thiên không thèm nhìn Chung Tư Hân mà trả lời cô ta một cách thờ ơ để cho qua chuyện.

"Hay là anh ngồi xuống ghế đi, để em kêu người mang nước chanh cho anh uống giải rượu."

Chung Tư Hân ngoắc người phục vụ đang đứng cách cô ta không xa.

Thấy được Chung Tư Hân đang gọi, người phục vụ bước lại, Chung Tư Hân cầm ly nước chanh trên khay mà nháy mắt với anh ta, người phục vụ đó hiểu được ý liền gật đầu.

Trước khi diễn ra bữa tiệc, Chung Tư Hân đã thuê tên phục vụ này bỏ một viên thuốc xuân dược vào ly nước chanh của Âu Lãnh Thiên.

"Lãnh Thiên, anh uống ly nước chanh này để giải rượu đi." Chung Tư Hân cầm ly nước chanh đưa lên miệng Âu Lãnh Thiên, ép anh uống cho bằng được.

"Không cần." Âu Lãnh Thiên đẩy ly nước chanh ở trên tay Chung Tư Hân ra không chịu uống.

"Anh say lắm rồi, phải uống mới giải rượu được chứ, nếu không ngày mai anh sẽ đau đầu lắm đấy."

Chung Tư Hân ép Âu Lãnh Thiên phải uống ly nước chanh đó, vì nếu anh không uống thì làm sao kế hoạch của cô ta thành công được.

Âu Lãnh Thiên lúc này đã say với lại anh không thích Chung Tư Hân cứ lải nhải làm phiền anh, nên đã cầm ly nước chanh trên tay của Chung Tư Hân mà uống cạn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.