Tình Nhân Ơi, Yêu Nhau Nhé

Chương 70: Hai người sẽ không thể có kết quả




"Cô biết sắp tới tôi sẽ cưới Tư Hân cho Lãnh Thiên chứ?"

Giai Tuệ gật đầu.

"Dạ, con biết."

"Tôi muốn cô giúp tôi thuyết phục Lãnh Thiên chấp nhận mối hôn sự mà tôi đã sắp sếp cho nó."

Giai Tuệ nghe xong câu nói của Thu Cầm thì không khỏi bất ngờ, cô không tin nổi vào những gì mình vừa nghe.

"Hình như dì đã xem trọng con quá rồi, làm sao con có thể thuyết phục được Âu Lãnh Thiên đồng ý chứ?"

"Có thể.. ngoài cô ra thì không ai có thể thuyết phục được nó cả."

Thu Cầm dừng lại trong vài giây rồi nói tiếp.

"Tôi đã biết sự thật về quan hệ giữa cô và con trai tôi, nó không đơn giản chỉ là anh trai và em gái nuôi, có đúng không?"

"Dì biết.." Giai Tuệ vừa ngạc nhiên vừa hoảng sợ khi nghe Thu Cầm nói.

"Từ khi cô vào nhà, tôi đã thấy ánh mắt của Lãnh Thiên nhìn cô rất khác lạ, nó không giống như ánh mắt của người bình thường khi nhìn nhau mà lại giống ánh mắt của người yêu dành cho nhau hơn, bởi thế tôi đã cho người âm thầm theo dõi và những nghi của tôi quả thật không sai."

"Vậy tại sao dì lại im lặng mà không lên tiếng ngăn cản." Giai Tuệ thắc mắc hỏi.

"Tôi hiểu được tính con trai tôi việc gì càng cấm thì nó càng làm, lên tiếng ngăn cản thì chẳng khác nào tôi đang đẩy nó tiến gần về phía cô, không những vậy, mà tình cảm mẹ con của chúng tôi càng thêm phần sức mẻ chỉ vì một người ngoài như cô."

Thu Cầm nâng tách trà lên, uống một ngụm, trên người bà toát lên một khí chất cao quý, đầy lạnh lùng khiến Giai Tuệ có chút e dè, thấp thỏm.

"Lúc ở vườn hoa tôi nghe được Lãnh Thiên nói chuyện với cô, thật sự tôi hơi bất ngờ vì Lãnh Thiên xưa giờ là một rất người lạnh lùng, ít khi thổ lộ tình cảm của mình với ai cả.. ngay cả tôi nó còn chưa nói những lời như thế.. vậy mà khi ở trước mặt cô nó lại trút bỏ cái lớp mặt nạ lạnh lùng mà trở thành một người dịu dàng và tình cảm đến như vậy.. và tôi biết một khi nó đã nói yêu ai rồi thì chắc chắn tình cảm đó là thật lòng.. cũng bởi vì nó thật lòng yêu cô nên mới không thể chấp nhận Tư Hân, vì thế tôi muốn cô hãy buông tay nó đi.. đừng để đoạn tình cảm này càng thêm lúng sâu nữa.."

Giai Tuệ hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói.

"Nếu dì có mặt ở vườn hoa thì dì cũng thấy rồi đấy, con đã hờ hững với anh ấy, buông tay anh ấy như anh ấy vẫn cố chấp níu kéo con lại, thử hỏi dì con phải làm sao đây?"

"Chỉ cần cô nói là cô muốn nó kết hôn, chỉ cần là đều cô muốn chắc chắn Lãnh Thiên sẽ làm theo ý của cô thôi."

Muốn anh kết hôn sao?

Không bao giờ!

Dù ngoài mặt cô luôn tránh né, lạnh nhạt với anh, nhưng thật sự trong tim cô vẫn còn yêu anh rất nhiều làm sao cô có thể nhìn thấy anh cùng người con gái khác kết hôn được chứ.

"Giai Tuệ, cô và Lãnh Thiên là quan hệ anh trai và em gái đấy.. với lại Lãnh Thiên sau này sẽ thừa kế toàn bộ tài sản của Âu gia và điều hành tập đoàn Âu thị.. vợ của nó phải là người giúp ích, đỡ đần cho nó trong công việc.. tôi biết cô không thích tôi nói ra điều này nhưng tôi phải nói, hai người sẽ không thể có kết quả được đâu.."

Giai Tuệ vẫn im lặng, hai bàn tay cô vẫn nắm chặt, không nói gì.

"Dù cô không chịu nghe lời tôi khuyên thì cô cũng phải nghĩ đến ba nuôi của cô chứ.. ông ta sẽ sốc thế nào khi biết tin con trai và con gái nuôi có tình cảm với nhau, tuy không bị pháp luật ngăn cấm nhưng làm sao có thể tránh khỏi sự dị nghị của miệng đời, mà một người coi trọng mặt mũi như Âu Thiên Bách thì làm sao chấp nhận nổi điều này.. cô yên ổn ở đây làm nhị tiểu thư của Âu gia, cái danh phận người người mơ ước này bộ chẳng phải không tốt sao? Rồi sau này, tôi sẽ tìm một giai đình giàu có để gả cô vào.."

"..."

Giai Tuệ vẫn im lặng, dường như những lời lẽ ấy của Thu Cầm vẫn không lung lay được cô.

Thu Cầm đột nhiên quỳ xuống trước mặt Giai Tuệ, cầu xin sự thương hại từ cô: "Tôi quỳ xuống cầu xin cô đó, giúp tôi thuyết phục Lãnh Thiên đi.. xin cô hãy thương tình mà hiểu cho nỗi khổ của người làm mẹ như tôi."

"Dì làm gì vậy? Dì đứng lên đi!"

Giai Tuệ bị hoảng hốt trước hành động của Thu Cầm, vội vàng đỡ bà ấy đứng lên, nhưng bà lại không chịu đứng dậy.

"Tôi không đứng, chừng nào cô đồng ý giúp tôi mới đứng."

Giai Tuệ không muốn thuyết phục Âu Lãnh Thiên, nhưng cô không nỡ để bà quỳ như thế vì cô được.

Từ nhỏ cô đã mất đi tình cảm của mẹ, cô hiểu được tình cảm ấy thiêng liêng và đáng trân trọng đến mức nào.

Bây giờ có một người mẹ đang quỳ xuống cầu xin cô giúp đỡ, cô không thể nào chịu đựng nổi, vì khi nhìn thấy bà ấy cô lại nhớ đến mẹ của cô, bao nhiêu nỗi nhớ nhung, đau khổ cứ ùa về khiến cô không thể từ chối, nên đành bất đắc dĩ mà đồng ý.

"Được rồi.. con sẽ làm theo lời của dì.. dì đứng lên đi."

"Thật sao?" Thu Cầm vui mừng, nắm lấy tay Giai Tuệ.

"Thật.. nhưng con không chắc anh ấy sẽ nghe lời của con đâu."

"Không sao chỉ cần cô đồng ý nói với nó theo những gì tôi đã nói với cô là được rồi, dù kết quả như thế nào tôi cũng sẽ chấp nhận."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.