Tình Nhân Ơi, Yêu Nhau Nhé

Chương 63: Anh muốn hôn em quá




Cô giúp việc đang nấu ăn bật chế độ tám chuyện bay đến nhập bọn.

"Tại cô mới vào nhà nên chưa biết thôi, tôi nói điều này cô đừng nói ai nghe nha.. trong cái nhà này, người có quyền lực nhất chính là ông chủ, người mà hay nóng nảy nhất chính là bà chủ, còn người mà khó ở khó gần nhất là đại thiếu gia nếu ai lỡ làm điều gì không vừa ý cậu ấy đều sẽ bị mắng, mà một khi cậu ấy mắng người thì sẽ rất đáng sợ.. đến cả ông bà chủ còn phải sợ cái tính khí đó của thiếu gia nữa mà."

Giai Tuệ nghe mà gật đầu lia lịa câu nói quá chuẩn quá chính xác xứng đáng cho ngàn like.

"Vậy không lẽ ngày nào mọi người cũng phải chịu đựng cái tên đó.. à không.. ý tôi là anh hai như vậy sao?" Giai Tuệ thắc mắc hỏi.

"Lúc trước thì ngày nào cũng chịu đựng, nhưng mấy năm nay thiếu gia dọn ra ngoài sống, rất ít khi về nhà hầu như một năm chỉ về có vài lần nên mọi người cũng không còn phải lo lắng nữa"

"Anh ta không rất ít khi ở đây sao?"

Giai Tuệ mừng như vừa trúng số, ngày hôm qua cô còn thấp thỏm lo lắng cảnh ngày ngày phải gặp mặt Âu Lãnh Thiên, nhưng hôm nay lại nghe được người giúp việc nói như thế khiến Giai Tuệ vô cùng vui sướng, nghĩ đến thôi mà cô cảm thấy cuộc đời mình như nở hoa.

Nhưng, có những niềm vui không kéo dài nổi qua 3 giây, cuộc đời của cô đã nhanh chóng chìm vào bế tắc khi một người giúp việc hớt hải chạy vào báo tin.

"Không xong rồi.. thiếu gia về nhà, còn xách theo vali về nữa kìa."

Giai Tuệ không thể tin nổi những gì mình vừa nghe thấy.

Xách theo vali về, vậy nghĩ là anh ta định ở lại đây luôn à?

Giai Tuệ quay sang nhìn cô giúp việc vừa mới nãy đã nói Âu Lãnh Thiên rất ít khi về nhà này, bây giờ không ai hiểu được cô đang khóc thầm nước mắt sắp chảy thành sông luôn rồi.

Biết tin, những người giúp việc bỗng chốc chạy tán loạng cả lên, trong cơn hoảng loạng, nữ giúp việc vừa nói chuyện với Giai Tuệ lúc nãy bỗng nhiên kéo tay cô chạy đi theo mọi người.

Đến cửa chính của Âu gia thì dừng lại, Giai Tuệ hoang mang nhìn cả đám người giúp việc đang xếp thành hai hàng ngay ngắn đứng trước cửa, còn cô chưa kịp hỏi đang xảy ra chuyện gì thì đã bị một người giúp việc kéo cô đứng vào hàng.

"Mừng thiếu gia đã về nhà!" Cả đám người giúp việc đồng thanh nói rồi cúi người một góc 90 độ chào.

Trời ạ! Có cần lố như vậy không?

Nhìn thấy Âu Lãnh Thiên đang bước lại phía cô, Giai Tuệ định âm thầm chuồng đi, nhưng còn chưa đi được nửa bước thì cô đã bị một người giúp việc đứng ở bên cạnh đặt tay lên phía sau đầu, đè đầu cô xuống.

"Cô chào thiếu gia đi.. nếu không sau này cô sẽ khó sống trong nhà này đó."

Ôi trời! Anh ta về nhà là cuộc sống của cô đã không dễ dàng gì rồi thì cần gì phải chào nữa.

Giai Tuệ bị hành động bất ngờ của người giúp việc làm cho cô không thể chạy được nữa, bây giờ cô chỉ đành nhắm mắt chịu trận, cầu mong anh ta đừng thấy cô.

Nhưng làm sao Âu Lãnh Thiên lại không thấy cô được, Giai Tuệ quá nổi bật trong cả đám người đấy, vừa nhìn là anh đã nhận ra cô rồi.

Âu Lãnh Thiên bước đến trước mặt Giai Tuệ, bỗng dừng lại, anh dùng tay xoa nhẹ đầu y hệt như đang xoa đầu một đứa trẻ: "Ngoan lắm!"

Giai Tuệ bị anh xoa đầu khiến cục tức trong người cô bỗng chốc trổi dậy.

Anh ta nghĩ gì mà lại xoa đầu cô như vậy chứ?

Tưởng cô là thú cưng của anh ta à?

Giai Tuệ không chịu được nữa liền đứng thẳng dậy, hất bàn tay của Âu Lãnh Thiên đang ở trên đầu cô ra: "Bỏ tay ra!"

Tiếng hét của Giai Tuệ hơi lớn do tức giận, làm cho đám người giúp việc có mặt ở đó điều đơ người ra bất ngờ với hành động của Giai Tuệ, vì từ xưa đến giờ chưa ai dám lớn tiếng với thiếu gia của họ, ngay cả ông, bà chủ còn chưa dám hét và mặt của anh như thế vậy mà hôm nay Giai Tuệ lại dám làm điều đó.

"Mọi người vào trong hết đi, tôi muốn nói chuyện với cô bé hung dữ này một chút." Âu Lãnh Thiên ra lệnh cho mọi người.

Sau khi mọi người vào trong, Giai Tuệ liền trừng đôi mắt đầy giận dữ lên người anh.

"Tránh ra, tôi không có gì muốn nói với anh cả."

Giai Tuệ vừa đi được vài bước thì bị Âu Lãnh Thiên nắm lấy tay cô kéo lại, ép sát cô vào tường.

"Mấy ngày không gặp, chẳng lẽ không nhớ anh sao?"

"Nhớ cái con khỉ." Giai Tuệ nhìn thẳng vào mặt anh không hề e dè mà chửi.

"Bảo bối hư quá! Hôm nay lại dám nói như vậy với anh sao?"

Đột nhiên Âu Lãnh Thiên ép sát vào người cô, từ khoảng cách này Giai Tuệ có thể cảm nhận rõ hơi thở ấm nóng của anh đang liên tục phả lên người cô như đang thiêu đốt lấy cơ thể cô.

Âu Lãnh Thiên đặt ngón tay lên đôi môi hồng hào căng mọng của Giai Tuệ, nhẹ nhàng di chuyển đầu ngón tay tận hưởng sự mềm mại từ đôi môi ấy.

"Bảo bối, anh muốn hôn em quá."

"Không!.. Nếu anh dám làm bậy tôi sẽ la lên đó."

"Nhưng đây là nhà của anh, em la lên thì ai sẽ có can đảm lại cứu em đây?"

"Anh.." Giai Tuệ bị Âu Lãnh Thiên chọc, tức đến không nói nên lời.

Lúc này, Âu Lãnh Thiên nghe được tiếng bước chân của bà Thu Cầm nên anh đành ngậm ngùi mà thả cô bé nhỏ đang trong lòng ra.

Âu Lãnh Thiên bước lại phía của Thu Cầm, lúc này bà ấy đang bước xuống lầu vừa nhìn thấy con trai liền vui mừng chạy lại ôm.

"Lãnh Thiên, con về nhà ở với mẹ thật sao?"

"Đúng vậy, từ nay về sau con sẽ ở đây luôn."

"Con biết là mẹ chờ đợi câu nói này của con lâu lắm rồi không?" Thu Cầm vui mừng nói: "Mà khoan.. lúc trước dù mẹ có năn nỉ cỡ nào con cũng không chịu dọn về nhà sống.. sao tự nhiên bây giờ không những về mà còn ở đây luôn nữa là sao?"

".. À.. là vì con nhớ mẹ đó mà.. chúng ta là một gia đình, bởi thế có mẹ ở đây làm sao có sống ở nơi khác được."

Vừa lúc nãy còn dùng cái bộ mặt lưu manh để gạ gẫm cô, đùn một cái trở thành người đàn ông lịch sự, nho nhã, con ngoan hiếu thảo.

Anh thật đúng là lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng nữa!

Giai Tuệ nhìn mà chỉ muốn chạy lại đấm vào cái khuôn mặt giả tạo đó thôi.

"Hôm nay con về để mẹ dặn người giúp việc nấu mấy món mà con thích nha." Thu Cầm vừa nói vừa kéo Âu Lãnh Thiên dẫn lên lầu.

Giai Tuệ từ phía xa đứng nhìn hai mẹ con Thu Cầm với Âu Lãnh Thiên, cô phút chốc cảm thấy rất ganh tị với anh, bởi vì anh còn mẹ, còn mẹ để được yêu thương, chăm sóc, còn cô thì..

Cô đứng nhìn một hồi rồi bước đi ra ngoài vườn, từng bước đi đều thật nặng nề mang đầy tâm trạng.

Bỗng, Giai Tuệ nhận được tin nhắn của đạo diễn Trần báo rằng tối mai sẽ tổ chức lại buổi họp báo ra mắt phim đồng thời cũng sẽ tung đoạn trailer đầu tiên của bộ phim lên, ông đã dặn rất kĩ mọi người tối mai phải đến buổi họp báo đúng giờ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.