Sáng hôm sau, một buổi sáng trong lành và êm ả với đầy tia nắng sớm xuyên qua tấm rèm cửa soi rọi lên chiếc giường lớn, nơi có một cô gái đang ngủ say.
Tối hôm qua được anh ôm vào lòng cô đã ngủ rất ngon, nên sáng ra tinh thần có phần thoải mái và tươi tỉnh hơn nhiều.
Nhưng tiếc là, vừa mới mở mắt ra người bên cạnh cô đã đi đâu mất rồi.
Bình thường Âu Lãnh Thiên đi làm khá sớm, nên chắc có lẽ khi anh thức dậy thấy cô vẫn còn đang ngủ say nên không nỡ đánh thức cô dậy.
Giai Tuệ bước xuống giường, làm vệ sinh cá nhân, thay đồ rồi đi đến đoàn phim.
* * *
Một ngày như thường lệ, Giai Tuệ đến đoàn phim, vừa bước vào ai nấy đều nhìn cô như kiểu một sinh vật hiếm có cần phải được bảo tồn, có người còn cúi xuống một góc 90 độ chào cô vô cùng lễ phép.
"Em chào chị Giai Tuệ."
"Chào cô."
Trước hành động bất ngờ của mọi người Giai Tuệ chỉ biết cười trừ, cúi đầu chào lại mọi người.
Chuyện gì đây? Bình thường gặp cô là họ đều lướt qua xem cô như là không khí, vậy mà, bữa nay ai nấy đều quan tâm chào hỏi cô điều này làm cô thấy làm lại nha.
Giai Tuệ bước vào trong thay đồ để chuẩn bị cho cảnh quan ngày hôm nay, cả quãng đường đi dù chỉ tầm vài mét, nhưng khi vào trong Giai Tuệ tưởng chừng đầu của mình sắp bị gãy luôn rồi vì phải gật quá nhiều.
Nhưng, cú sốc này chưa dứt lại đến cú sốc thứ hai.
"Giai Tuệ, em ngồi xuống đi để chị trang điểm trước cho em."
Một chị phụ trách trang điểm ở trong đoàn phim lên tiếng.
"Hả? Dạ không cần đâu, em không gấp, mọi người chưa ai trang điểm làm sao em dám giành trước được chứ, nên chị cứ trang điểm cho mọi người đi em ngồi ở đây đợi được mà."
Bình thường Giai Tuệ có khi nào được trang điểm đầu tiên.
Ở ngoài, người ta phân cấp bậc theo địa vị, tiền bạc, nhưng ở trong đây, cấp bậc của một người được phân theo độ nổi tiếng, những ai càng nổi tiếng thì càng có quyền ở đây, Giai Tuệ chỉ là một người mới không hề có tên tuổi thì đương nhiên là người nhỏ nhất, nên lúc nào trang điểm hay thay trang phục cô đều chờ người khác làm xong rồi mới là người cuối cùng được ngó đến.
"Không, không.. cứ để cho họ đợi đi, chị trang điểm cho em trước, làm sao chị dám để em ngồi đợi được."
Dù Giai Tuệ đã xua tay, nhưng chị nhân viên trang điểm vẫn kéo cô ngồi xuống, lấy đồ nghề ra bắt đầu trang điểm cho Giai Tuệ.
Lúc Giai Tuệ đang trang điểm thì Yên San cùng cả đám người của cô ta bước lại chỗ của Giai Tuệ.
Gì đây lại muốn gây sự với cô nữa à?
Giai Tuệ cứ tưởng rằng sẽ phải tiếp tục trận chiến đấu võ mồm với cái đám người này, nhưng, những gì diễn ra lại không như mong đợi của cô.
Cả đám người đó bước đến chỗ cô, nở một nụ cười hiền hòa, nụ cười ấy rạng rỡ đẹp tựa như một đóa hoa gặp được nắng tốt chiếu vào mà nở rộ, khoe sắc thắm, nhưng có đều nắng chiếu hơi nhiều nên hoa nở cũng có phần rộ hơn bình thường.
"Giai Tuệ cô đã ăn sáng chưa? Có khát không? Tôi có mua cà phê cho cô nè."
Yên San rất nhiệt tình đưa ly cà phê nhét vào tay Giai Tuệ, nhưng Giai Tuệ còn chưa mở miệng từ chối thì một cô gái khác đã lao đến giật ly cà phê trên tay cô ra.
"Chị, chị đừng uống cà phê không tốt cho sức khỏe đâu với lại uống cà phê dễ bị nổi mụn lắm, mà diễn viên quan trọng nhất vẫn là nhan sắc nên chị uống nước cam của em đi, em đặc biệt mua cho chị đó."
"Cái gì mà không tốt cho sức khỏe chứ? Buổi sáng uống cà phê thì tinh thần mới tỉnh táo, sảng khoái làm việc được.. em nói đúng không chị Giai Tuệ."
Tự nhiên Yên San quay sang nhìn Giai Tuệ, ánh mắt thiên thần này làm cho cô sợ đó nha.
"Mọi người dừng lại vài phút cho tôi nói được không? Tôi không khát, hai người uống đi, tôi không uống đâu."
"Chị không uống thật sao?"
Yên San tiếc nuối hỏi lại.
"Ừm."
Cả đám người rời đi với khuôn mặt đầy thất vọng.
Một lúc sau, đạo diễn Trần đột nhiên đến chỗ Giai Tuệ thái độ có vẻ không được tự nhiên như mọi ngày.
"Giai Tuệ, chuyện ngày hôm qua.. tôi xin lỗi cô.. lúc đó nếu tôi không giận quá mất khôn thì có lẽ cô không bị nhốt lâu đến vậy.."
"Đạo diễn Trần, không cần xin lỗi tôi đâu, chuyện này là lỗi của tôi, đạo diễn đừng tự trách mình."
Thấy Giai Tuệ không trách mình đạo diễn Trần thở phào nhẹ nhõm.
"Đạo diễn à.."
"Cô có chuyện gì khó nói sao?"
"Thật ra cũng không có chuyện gì chỉ là.. sao hôm nay mọi người trong đoàn lạ quá vậy"
Giai Tuệ nói nhỏ với đạo diễn Trần.
"Lạ, là lạ làm sao?"
"Thì họ nhiệt tình với tôi hơn bình thường làm tôi rất khó xử."
"À.. Thì họ vẫn đang bị cú sốc tâm lý do tối ngày hôm qua đó mà, cô cứ bình thường đi, đừng quan tâm đến họ."
"Thì ra là vậy."
Bây giờ, Giai Tuệ mới hiểu được, thì ra cái gì cũng có nguyên nhân của nó, không phải ai đối xử tốt với mình điều sẽ thật lòng với mình cả.
Tất cả mọi người ở đây biết cô có người chống lưng cực kỳ vững chắc là Âu Lãnh Thiên nên muốn lấy lòng cô, cô không biết, cô nên vui vì sau này sẽ không còn ai dám đụng đến cô nữa, hay cô nên buồn vì dù mình có cố gắng đến đâu đi chăng nữa thì mãi mãi vẫn gắn cái mác là tình nhân của anh, chỉ có thể nhờ vào anh thì mới có thể nổi tiếng được.
Giai Tuệ cùng mọi người bắt đầu quay phân cảnh của ngày hôm nay.
Điều kì lạ là, cô không thấy Tiểu Yên ở đâu cả, thật sự, cô rất muốn gặp Tiểu Yên để hỏi cho rõ rằng tại sao lại lừa cô, trong khi cô và cô ta chẳng hề có ân oán gì, cô tin rằng có người đã thuê Tiểu Yên để hãm hại cô, cô cũng lần mò đoán ra được ở trong đây người ghét cô nhất chỉ có một người.. là Kiều Hạnh Dung.
Cô vẫn muốn gặp Tiểu Yên để xác định lại một lần nữa những phỏng đoán của mình, nhưng Tiểu Yên lại không có ở đây.
Còn Kiều Hạnh Dung, cô ta hôm nay cũng không đến đoàn phim..