Sau khi làm vệ sinh cá nhân xong, Giai Tuệ bước xuống phòng bếp để ăn sáng.
Hôm nay, hiếm khi Âu Lãnh Thiên ở nhà với cô, nên cô rất vui.
Nụ cười tươi tắn vẫn luôn nở trên môi, cho đến khi, dì Dung mang bữa sáng ra cho cô.
"Hả? Tại sao lại là cháo?" Bình thường Giai Tuệ không thích ăn cháo cho lắm, chất lỏng toàn nước là nước khiến cô không thể nuốt nổi, đã vậy đây còn là cháo trắng nữa chứ, mới vừa nhìn thôi đã biết khinh khủng đến mức nào rồi.
"Em bị bệnh chỉ được ăn cháo trắng thôi." Một giọng trầm đầy nam tính từ phòng khách vang vọng, truyền đến khu bếp.
"Không! Đổi món khác cho tôi đi mà, làm sao tôi có thể nuốt nổi được chứ." Giai Tuệ cố tình hét lớn để người nào đó ngoài kia có thể nghe thấy được những lời cô vừa nói.
"Không nuốt nổi cũng phải nuốt vào hết cho tôi!" Rất nhanh chóng phía bên phòng khách đã tiếp nhận được tính hiệu mà truyền tin lại, nhưng thông tin này không được khả quan cho lắm.
Giai Tuệ nghe được mệnh lệnh đó của Âu Lãnh Thiên liền câm nín, thân phận ăn nhờ ở đậu như cô làm sao có thể chống đối lại tên ác bá này chứ.
Đúng là có Âu Lãnh Thiên ở nhà thì vui, nhưng, vui thôi đừng vui quá, vui quá mất vui.
Giai Tuệ miễn cưỡng mút một thìa cháo trắng bỏ vào miệng nhưng còn chưa kịp nuốt thì đã bị sặc vì nghe được tin động trời từ tên ác bá kia.
"Đống đồ ăn vặt của em, tôi đã kêu dì Dung đem bỏ hết rồi, sau này muốn mua cái gì cũng phải đưa cho tôi kiểm tra."
"Cái gì?"
Giai Tuệ vừa nghe xong liền bỏ chiếc thìa ở trên tay xuống, bán sống bán chết chạy vào mở chiếc tủ trên kệ bếp, nơi này là nơi dành riêng để cô cất đồ ăn vặt của mình.
Khi mở tủ ra, Giai Tuệ đứng bất động tại chỗ, nhìn vào chiếc tủ trống rỗng mà lòng đau như cắt.
"Dì! Sao lại như vậy?"
Giai Tuệ đưa đôi mắt thương tâm nhìn dì Dung, cô cũng biết đó là lệnh của Âu Lãnh Thiên, lệnh của anh ta là lệnh trời thì làm sao dì dám cải được.
Nhưng, cô vẫn rất tức!
"Xin lỗi cô Giai Tuệ! Ông chủ bảo tôi bỏ hết đồ của cô, tôi nào dám cãi."
Giai Tuệ lao ra phòng khách nhanh như một cơn gió, đứng trước mặt Âu Lãnh Thiên.
Âu Lãnh Thiên lúc này đang xem tài liệu mà trợ lý của anh đưa đến, nhìn thấy Giai Tuệ đứng trước mặt, anh chỉ ngước lên nhìn lướt qua cô một cái rồi cúi mặt xuống xem tài liệu của mình tiếp.
Giai Tuệ nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên của anh, đã tức giận lại càng thêm tức, cô sắp bị tên này làm cho phát hỏa tới nơi luôn rồi.
Cô nhìn thẳng vào anh không hề chớp mắt, còn giậm chân xuống nền nhà để tăng thêm phần bá khí.
"Sao anh lại tự ý đem bỏ đồ của em?"
Âu Lãnh Thiên không hề tỏ ra thái độ biết lỗi mà ngược lại vẫn thảnh thơi như không có chuyện gì.
Trong mắt anh cô bây giờ giống hệt một đứa trẻ con, nghịch ngợm, cứng đầu như lại rất đáng yêu.
"Em có biết tại sao em bị đau dạy dày không?" Không đợi Giai Tuệ kịp trả lời Âu Lãnh Thiên nói tiếp: "Là tại vì em ăn những thứ đồ không lành mạnh đó đấy."
"Nhưng, đó là đồ của em anh không được đụng vào!"
Lúc trước, người nào đó đã hùng hồn tuyên bố với rằng ba quy tắc không được phạm phải, vậy mà bây giờ lại tự ý đụng vào đồ của cô, còn tự mình quyết định chuyện ăn, uống của cô, mấy thứ đó không phải can thiệp vào cuộc sống của cô chứ còn là cái gì nữa.
"Anh vi phạm quy tắc rồi đó!" Giai Tuệ nhìn chằm chằm vào anh, hùng hổ nói.
"Quy tắc."
"Đúng, anh vi phạm rồi!" Giai Tuệ giận dữ trợn mắt nhìn anh.
"Tôi nhớ, tôi ra quy tắc đó là cho em, chứ đâu phải cho tôi đâu, bây giờ, em nói vi phạm thì làm sao vi phạm được, vì nó đâu giành cho tôi."
Giai Tuệ bị sốc đến không nói nên lời, mà đứng như trời trồng.
Đúng thật, lúc trước là anh đặt ra những quy tắc cho cô, nhưng anh đâu có nói là anh phải làm theo quy tắc đó đâu.
Giai Tuệ bây giờ mới nhận ra, thì ra bấy lâu nay mình đã bị lừa mà vẫn không hề hay biết gì.
Bất công quá mà! Thật sự quá bất công!
Âu Lãnh Thiên nắm lấy cổ tay cô, kéo cô lại ngồi lên đùi anh.
"Được rồi đừng làm loạn nữa! Em ăn cháo xong còn phải uống thuốc nữa đó, thuốc này phải uống đúng giờ thì mới có hiệu quả."
"Thuốc?"
Giai Tuệ vừa nói vừa xoay qua liền nhìn thấy hộp thuốc được Âu Lãnh Thiên chuẩn bị sẵn để trên bàn.
Vì là thuốc đau dạ dày nên cả dạng nước và dạng viên đều có đủ cả, chỉ nhìn thôi mà Giai Tuệ đã tím tái mặt mày.
Cô còn chưa hết kinh hoàng thì không biết từ khi nào chén cháo của cô đang ở trong nhà bếp, lại nằm trên ta Âu Lãnh Thiên.
"Ăn nhanh đi!"
Âu Lãnh Thiên đưa chén cháo đến trước mặt cô. Giai Tuệ cầm chén cháo, cố gắng ăn lấy ăn để.
"Ăn xong rồi thì tôi đi lấy thuốc cho em uống."
Tay Âu Lãnh Thiên đang vươn tới lấy thuốc từ trong hộp ra cho cô.
Giai Tuệ chần chừ, nhìn vào viên thuốc trên tay Âu Lãnh Thiên.
Viên thuốc tối qua Âu Lãnh Thiên cho cô uống, cô đã thấy nó đã to rồi, mà sáng nay viên thuốc này nó còn to hơn nữa.
"Thiên!.. em thấy trong mấy bộ phim ngôn tình, nam chính sẽ dùng miệng cho nữ chính uống thuốc, cảnh đó vô cùng lãng mạn luôn, hay anh đút thuốc cho em giống như vậy đi."
Cho dù cô cố gắng đến mấy cũng không thể thoát khỏi tình cảnh phải uống viên thuốc đó, vậy thì, cô sẽ cho anh cùng chịu đắng chung với cô, xem có đắng chết tên này hay không.
"Dì Dung! Lấy cho tôi cái cây roi to to dài dài đến đây."
"Lấy roi làm gì?" Giai Tuệ hoang mang hỏi.
"Thì để đánh cô gái ngang bướng không chịu uống thuốc chứ làm gì."
"Không, không, không, em uống, em uống là được chứ gì."
Giai Tuệ cầm lấy viên thuốc Âu Lãnh Thiên đưa, nhắm mắt lại, đơn độc tận hưởng vị đắng kinh khủng của viên thuốc ấy.