Sáng hôm sau.
Giai Tuệ đi đến phim trường, cô vừa đi vừa nhăn mặt, ôm đầu. Tối hôm qua uống say quá nên bây giờ đầu cô đau như búa bổ, không nhớ gì hết.
Cô không biết rốt cuộc tối hôm qua cô đã làm gì mà mới sáng ra Âu Lãnh Thiên đã khóa cửa hầm để rượu lại, còn đặc biệt căn dặn dì Dung là không cho cô vào.
Mà cô cũng chỉ biết nghe theo thôi, chứ làm sao chống đối lại với cái tên ma vương đó chứ!
Vừa bước vào trong phim trường, Giai Tuệ đã gặp phải đám người thích gây rối ấy, họ chặng cô lại không cho cô đi tiếp.
"Cô đẩy chị Hạnh Dung ngã khiến chị ấy hôm nay không đến đoàn phim được. Vậy mà vẫn còn mặt mũi để đến đây sao?"
Giai Tuệ nhớ không lầm cô ta là con gái của giám đốc tập đoàn xây dựng BV, hình như tên là Yên San thì phải.
Yên San thực chất cũng chỉ là cô gái đơn giản, mang một chút nét đẹp ngây ngô của người con gái mới lớn. Nhưng sai lầm của cô ta là đã bước chân vào showbiz này, vì chạy theo ánh hào quang, tiền tài những thứ được xem là phù du, ảo mộng mà cô đã đánh mất chính bản thân của mình, để bây giờ trở thành một cô gái với tấm lòng ích kỷ, thích ganh đua, đố kị với mọi người.
Yên San đứng chắn trước mặt, không cho Giai Tuệ đi, miệng thì không ngừng buông ra những lời đe dọa.
"Cô có biết chị Hạnh Dung được ai chống lưng cho không hả? Là chủ tịch của LT, là ông hoàng giải trí, Âu Lãnh Thiên đó. Cô dám đụng vào chị Hạnh Dung thì chỉ có một con đường đó là chuẩn bị tinh thần bị phong sát đi."
"Cô nói là tôi sẽ bị phong sát, nhưng không phải đến tận bây giờ tôi vẫn bình an mà đến đoàn phim sao?" Giai Tuệ bình tĩnh, ung dung nói.
"Đó.. đó là vì Âu tổng chưa ra tay thôi, không sớm thì muộn cô cũng bị phong sát à!"
Giai Tuệ bật cười thành tiếng, cô sắp bị độ ngây thơ của cô gái này chọc cười đến đau bụng luôn rồi!
"Cô cười cái gì vậy hả?"
Giai Tuệ tiến lại phía Yên San, dùng tay nâng cằm cô ta lên, hướng mặt cô ta đến gần cô rồi thì thầm vào tai Yên San.
"Cưng vẫn còn non lắm, cưng à!"
Nói xong Giai Tuệ tiêu soái bước đi, bỏ lại Yên San với khuôn mặt ngơ ngác vì vẫn không hiểu được ý Giai Tuệ vừa nói.
* * *
Một ngày quay phim đã kết thúc.
Hôm nay đúng thật là một ngày yên bình đối với Giai Tuệ vì không có Kiều Hạnh Dung.
Cô và Hà Quốc Anh tranh thủ quay những cảnh không có mặt của Kiều Hạnh Dung, rất may là Hà Quốc Anh làm việc rất chuyên nghiệp và quan trọng là không gây sự với cô nhưng Kiều Hạnh Dung.
"Giai Tuệ, cô chọn được quà chưa vậy?" Hà Quốc Anh hỏi.
"Quà?"
Câu hỏi của Hà Quốc Anh khiến Giai Tuệ đứng hình mất 5 giây.
"Nè, gương mặt từ trên sao hỏa mới rớt xuống đó của cô là sao vậy, bộ cô không biết gì sao?"
"Biết cái gì?"
"Trời ạ, bữa nay là sinh nhật của đạo diễn Trần đó. Tối hôm qua ông ấy có nhắn trong nhóm mời mọi người tối nay đến dự tiệc sinh nhật của ông ấy. Cô không đọc tin nhắn hả?"
Giai Tuệ luống cuống lấy điện thoại trong túi ra kiểm tra thì có thiệt.
Từ tối hôm qua đến giờ cô có đụng vào cái điện thoại lần nào đâu, nên làm sao mà biết được chứ.
"Xém tí nữa là chết tôi rồi, cảm ơn anh nha!"
Giai Tuệ không ngừng cảm kích Hà Quốc Anh. Thật ra, có thằng bạn nói nhiều ở bên cạnh cũng không phải là một chuyện xấu.
"Tôi không cần lời cảm ơn, tôi chỉ cần cô cho tôi chiếc xe mô tô là được rồi."
"Không, anh nằm mơ đi!"
Giai Tuệ đứng dậy, vội vàng đi về để chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay.
* * *
Nhà hàng Winter, nơi tổ chức tiệc sinh nhật của đạo diễn Trần.
Trong giới ai nấy cũng đều biết đạo diễn Trần là một đạo diễn rất nổi tiếng, thế nên sinh nhật của ông ấy làm sao có thể thiếu những người có tiếng tăm trong giới điện ảnh được.
Từ diễn viên, người mẫu, ca sĩ đang hot nhất hiện nay, cho đến ông chủ của các tập đoàn lớn đều có mặt đầy đủ cả.
Giai Tuệ chạy chiếc Mercedes đến.
Hôm nay, cô mặc chiếc váy mang tông màu đen quyền lực, trên nền chất liệu ren gợi cảm. Điểm nhấn là chiếc thắt lưng bằng lụa cùng màu được thắt vào eo giúp tôn lên vòng eo nhỏ nhắn cùng đường cong hình thể vạn người mê.
Vừa bước xuống xe, Giai Tuệ đã bắt gặp ánh mắt của đám phóng viên nhìn cô một cách sửng sốt đến ngây người. Cô có cảm giác ánh mắt của họ liên tục dò xét trên người cô cứ như cô là người ngoài hành tinh không bằng.
"Trời ơi, Đâu phải lần đầu gặp đâu mà mấy anh chị nhìn tôi dữ vậy, làm tôi sợ đó nha!"
Giai Tuệ bước vào bên trong nhưng chưa kịp vào đã bị đám phóng viên chặn lại, sau đó là những câu hỏi ập đến như vũ bão đã vậy còn khuyến mãi thêm vài cơn gió giật nhẹ từ cấp 8 đến cấp 12, cảnh báo nguy hiểm.
"Cô Giai Tuệ, chiếc váy cô đang mặc có phải là phiên bản giới hạn của nhà thiết kế người Ý - Silas, trên thế giới chỉ có một chiếc duy nhất không vậy?"
Má ơi, thiệt hả trời!
Lúc nãy vì đi gấp quá nên cô mới quơ đại một cái váy trong phòng đồ.
Thường ngày thì cô chỉ mặc đồ của cô mua thôi. Giai Tuệ không phải là người mê đồ hiệu, nên những bộ quần áo cô mua thường rất bình dân, thậm chí sở thích của cô là thức đêm để săn sale nữa kìa.
Nhưng lúc nãy vì thời gian gấp quá nên cô chưa kịp chuẩn bị nên cô đã lấy chiếc váy này trong phòng đồ mà Âu Lãnh Thiên đặt riêng cho cô, mà ai ngờ trúng ngay cái váy phiên bản giới hạn này chứ.
"Âu Lãnh Thiên ơi! Anh nuôi tình nhân thôi mà có cần đầu tư lớn như vậy không hả?" Giai Tuệ đặt tay lên trán nói nhỏ.
Giai Tuệ cười một cách ngượng gạo, còn chưa kịp trả lời thì lại bị phóng viên hỏi tới.
"Cô Giai Tuệ, cô cố tình mặc nổi như vậy là vì cô biết hôm nay có rất nhiều ông chủ lớn đến tham dự nên cô đang muốn gây sự chú ý để tìm kim chủ chống lưng cho mình có phải như vậy không?"
"Alo.. ét o ét.. ét o ét, ai đó cứu tôi được không?"
Cậu ta đang hỏi cái gì vậy trời!
Bộ kiếp trước tôi với cậu có ân oán gì sao, mà kiếp này cậu phải làm khó tôi như vậy mới chịu à, hay là cậu thấy cuộc đời này còn chưa đủ thử thách nên muốn đem tôi ra thách thức để góp vui à? Giai Tuệ không ngừng khóc thầm trong lòng.