Liên tiếp mấy ngày không có ngủ ngon, hai đôi mắt thâm quầng, nếu để những người phụ nữ hay thức đêm mà nói thì chắc sẽ hận chết Hướng Vãn mất. Ngày đó vừa đi làm, Lê Thiên Qua nhìn Hướng Vãn rồi nói một câu, cô đeo kính mát làm gì? Hướng Vãn nghe được thiếu chút nữa thì hộc máu, đôi mắt thâm quầng kia có khoa trương như vậy sao? Nhưng người ta là ông chủ, mà Hướng Vãn không muốn nói lý với Lê Thiên Qua, vì vậy trầm mặc nhưng không phải là cam chịu. Đầu óc choáng váng mờ mịt, đầu giống như muốn nứt ra vậy, đây là hạn chót của Lê Thiên Qua rồi, nếu hôm nay mà không viết nhận xét của mình xong, không đưa ra được một phương án thì Lê Thiên Qua nhất định nổi đoá. Hướng Vãn rót cho mình một ly cà phê đen đặc, cô khốn đốn cực kỳ, di chứng của cảm mạo vẫn còn làm phìn cô, thỉnh thoảng còn bị nhảy mũi mấy cái. Ngồi trước máy vi tính, vô tri vô giác gõ bàn phím, viết mấy chữ, lại xoá toàn bộ đi, xem ra thì cô không có hợp với lao động chí óc. Cô đang buồn rầu thì điện thoại đột nhiên vang lên. Thì ra là Tri Nhiên gọi tới, Hướng Vãn giống như mở cờ trong bụng, cứu tinh tới rồi.
“Ninh Tri Nhiên!”
Ninh Tri Nhiên ở đầu điện thoại bên này sửng sốt một chút, trước kia thời điểm Hướng Vãn nhận điện thoại của anh ta thì giọng nói đều kinh ngạc, lần này thế nào lại rất vui vẻ? Anh ta hắng giọng nói: “Hết cảm chưa? Có tiếp tục uống thuốc hay không?”
Hướng Vãn tuỳ tiện ứng phó: “Ừ, tốt lắm tốt lắm, thuốc anh đưa cho tôi tất cả tôi đều uống hết.”
Ninh Tri Nhiên thở dài nói: “Hướng Vãn thật giỏi nha, bây giờ cô có thể nói dối không nháy mắt rồi. Vuốt ngực trái của mình rồi nói lại một lần nữa xem, cô có uống thuốc không? Hết bị cảm chưa?”
Hướng Vãn cười hắc hắc: “Ninh Tri Nhiên, anh là thám tử sao, hôm này về tôi sẽ uống liền.”
Giọng mũi đăc như thế này, Ninh Tri Nhiên cũng không phải là người ngốc, thế nào mà lại không biết được. xem ra cùng cô cợt nhả thật là không được rồi, Ninh Tri Nhiên nhỏ giọng nói: “Cô đừng có cười, ngộ nhỡ bệnh cảm mạo trở lên nặng hơn thì sao, đoán chừng tiếp theo tôi phải đi chăm sóc cô, bây giờ tôi đang tính toán cho chính mình cho nên cô mau trở về uống thuốc đi.”
Hướng Vãn bĩu môi: “Anh nguyền rủa tôi sao, tôi rất khoẻ đó. Lại nói nếu tôi thật sự ngã bệnh thì cũng không cần làm phiền lão gia ngài phí tâm.”
“Thế nào, em trai cô trở lại thì liền vứt tôi sang một bên hay sao?” Những lời này mười phần có mùi vị dấm chua, anh ta cũng không có biết mình bị làm sao, vốn muốn sớm gọi điện thoại cho cô nhưng vừa nghĩ tới ngày đó cô khóc thành dạng đó, đó cũng là lần đầu tiên anh ta thấy Hướng Vãn khóc như vậy, hơn nữa còn vì người đàn ông khác, chính trong lòng mình làm sao có thể cần bằng được? tuy nói là em trai của cô, nhưng anh ta vẫn hết sức ghen tỵ, đến chính anh ta còn cảm thấy không thể giải thích được. Hướng Vãn lại không nói, đây là một tật xấu lớn nhất của cô, là một cái xương sườn mềm của cô, anh ta đối với cô như thế nào cũng không có sao, chỉ là nếu nói về Lâm Mạc Tịch thì có thể làm cô phát điên, giống như gà mẹ bảo vệ gà con vậy, cho nên nếu mang Lâm Mạc Tịch ra uy hiếp cô thì đó là một việc rất chính xác. Cô trầm mặc như vậy khiến cho Ninh Tri Nhiên không biết làm thế nào, anh ta đã phát hiện ra là tuyệt đối không thể ở trước mặt Hướng Vãn nhắc tới Lâm Mạc Tịch, hại chị em người này dường như đã từng có quan hệ, xem ra chuyện mình giới thiệu hai người họ với nhau là một quyết định rất ngu xuẩn. Ninh Tri Nhiên hắng giọng nói: “Hướng Vãn, tối thứ sáu cô có thời gian không? Tôi muốn tham gia một bữa tiệc tối, thiếu một người bạn gái, cô cần phải giúp đỡ tôi ttrong lúc này nha.”
Hướng Vãn đang có chuyện muốn Ninh Tri Nhiên giúp đỡ cho nên đồng ý rất vui vẻ, không phải chỉ là một tiệc rượu thôi a, như thế nào cô cũng ứng phó được. Ninh Tri Nhiên vừa nghe thấy cô đồng ý sảng khoái như vậy thì khẳng định là sẽ có chuyện gì đó. Quả nhiên Hướng Vãn mở miệng nói: “Ninh Tri Nhiên, anh phải giúp đỡ tôi nha. Ông chủ của tôi cho tôi xem một đống tài liệu của công ty, rồi bắt tôi viết ý kiến của mình và còn phải đề ra một phương hướng phát triển cho công ty.”
Cô nói vô cùng uất ức, chỉ kém khóc lên thôi, mới thoạt nghe thật sự cho rằng giống như sắp gặp Chu Bái Bì. Trên thực tế, Lê Thiên Qua này là một ông chủ lòng dạ hiểm độc, so với Chu Bái Bì cũng không kém bao nhiêu. Ninh Tri Nhiên rất buồn cười: “Hướng Vãn, cô gặp phải ông chủ như thế nào vậy, lần đầu nghe thấy cho thư ký xem tài liệu cùng viết suy nghĩ của mình đó. Trước kia chưa tường nghe qua tổng giám đốc của Hoa Vũ biến thái như vậy, Hướng Vãn, đây là cô gặp phải năm hạn rồi nha.”
Đối với việc Hướng Vãn vì sao lại có thể trở mình như vậy, từ một cô gái quán ba biến thành thư ký của ông chủ của Hoa Vũ, điểm này Ninh Tri Nhiên rất tò mò, thế nhưng chuyện đã qua, hỏi lại không có tốt, cái toà mò này vẫn nên để ở trong bụng đi. Thái độ của Lê Thiên Qua luôn trước sau như một, độ tàn não thì lại càng nhiều hơn một phần. Hướng Vãn nhìn đồng hồ, than thở nói: “Ninh Tri Nhiên, anh nhanh lên một chút giúp tôi đi, nói cho tôi biết viết như thế nào.”
Ninh Tri Nhiên suy nghĩ một chút nói: “Cô đã viết qua luận văn lần nào chưa? Cái này cùng với việc viết luận văn trong đại học cũng không khác nhau là bao. Cô lên trên web tìm một chút rồi tải về, tìm giống như công ty của cô, tìm ra luận vạn, cô lấy mỗi một cái lấy từ một địa chỉ khác nhau rồi sửa lại thành cái của mình, tìm nhiều nơi một chút rồi chép lại, đoán chừng ông chủ của cô cũng sẽ không có nhìn ra đâu. Làm cho nhiều một chút, làm cho ông chủ cô hài lòng là được rồi. Đoán chừng chính là ông chủ của cô là cố ý gây khó khăn cho cô nên cũng sẽ không có nhìn kỹ đâu.”
Hướng Vãn nhịn không được đưa ngón tay cái lên rồi nói: “Phân tích thật có đạo lý, vậy tôi đi cố gắng đây.”
“Tối mai sáu giờ tôi đón cô, nhớ uống thuốc đó!” Ninh Tri Nhiên liên tục dặn dò, cũng có cảm giác mình giống như một bà mẹ. Dựa theo biện pháp của Ninh Tri Nhiên dạy, không tới hai giờ đồng hồ, Hướng Vãn viết ra một bài nhận xét của mình với năm vạn chữ, một bài viết phong phú hơn mười tờ giấy, in rồi óng thành tập, lại đưa đến văn phòng làm việc của Lê Thiên Qua. Lê Thiên Qua nhìn bài viết nhận xét trong tay, lại nhìn Hướng Vãn một cái, tuỳ tiện lật mấy tờ, sau đó đặt lên bàn.
“Được rồi, đi ra ngoài đi.”
Qua rồi? Chỉ đơn giản như vậy thôi sao? Trong lòng Hướng Vãn nhảy cẫng lên hoan hô, xoay người rời đi.
“Hướng Vãn.” Lê Thiên Qua đột nhiên mở miệng. Hướng Vãn quay đầu lại nhìn anh: “Còn có việc gì sao?”
Lê Thiên Qua châm một điếu thuốc, chậm rãi hít một hơi, sau đó nói: “Hướng Vãn, về sau nếu cô có sao chép luận văn của người khác thì nhớ xoá tên của tác giả đi. Cô sao chép rất được, tìm rất nhiều luận văn để cùng sao chép, cô phải xoá tên của tác giả đi, thay vào đó là tên của mình thì tôi sẽ không có biết là cô sao chép. Hướng Vãn, cô nói cho tôi biết xem, rốt cuộc là cô giỏi việc gì?”
Thất bại trong gang tấc, sao mình lại quên xoá tên của tác giả đi chứ? Thật là đầu heo, đầu heo! Hướng Vãn hối hận, không ngừng dùng sức gõ vào đầu của mình xem một chút, xem bên trong đang suy nghĩ cái gì. Lê Thiên Qua không khỏi cười một tiếng: “Ảo não, Hướng Vãn, về sau làm việc phải có đầu óc, chớ có coi tôi như một người đàn ông bình thường mà lừa gạt. Được rồi, tôi cũng sẽ không làm khó dễ cô nữa, tránh cho cô nói tôi hà khắc, không cần bài cảm nhận của cô viết. Làm một bản dự án. Thứ tư giao cho tôi.”
Cái này gọi là không làm khó dễ? Bảo cô viết một bản dự án, như vậy phòng kế hoạch của anh để làm cái gì? Tất cả đều nghỉ việc sao? Hây là đi nông trường chơi rồi? Hướng Vãn cố gắng trấn định lại, tức giận cùng anh, không đáng gí, căn bản là anah ta không có xứng. Hướng Vãn cười vui vẻ nhìn anh: “Còn có việc gì sao?”
Lê Thiên Qua khoát tay, ý bảo cô có thể ra ngoài. Hướng Vãn mới xoay người bước đi vài ba bước thì Lê Thiên Qua lại nói: “Hướng Vãn, cô tới đây.”
Người này thật không phải là một người nhất quán, Hướng Vãn có chút tức giận bừng bừng đi tới, trên mặt vẫn không có một tia tức giận nào. Lê Thiên Qua tiện tay ném một cái thiệp mời: “Tối mai có một tiệc rượu, cô cũng tôi tham gia.”
“Tại sao lại muốn tôi đi?”
“Cô có hiểu hay không cái việc gọi là thư ký? Không cần phải nói nhiều! Tối mai sáu giờ, tới nhà trọ tìm tôi. Được rồi, đi ra ngoài đi!” Lê Thiên Qua nói xong thì lại tiếp tục công việc trong tay của mình, nhìn cũng chưa từng nhìn Hướng Vãn một cái.
Anh cũng không chỉ có một mình tôi là thư ký! Hướng Vãn giận dữ đóng cửa lại rồi đi ra ngoài, đi lấy một ly nước lọc cho mình, càng nghĩ càng giận, liên tục uống mấy ly nước mà vẫn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Tối mai sáu giờ? Hướng Vãn đột nhiên nhớ tới, tối mai sáu giờ a, tôi đi đón cô, nhớ uống thuốc đó. Ngày mai! Không phải mình đã đồng ý với Ninh Tri Nhiên rồi sao? Xong rồi, lần này thì xong rồi, từ chối bên nào đây.
Từ chối Lê Thiên Qua? Anh còn không ăn mình sao? Cái vị dây dưa này không có ý nghĩa a.
Như vậy chỉ có thể thực xin lỗi Ninh Tri Nhiên rồi.
Hướng Vãn thấp thỏm một lát, rồi lại bấm điện thoại gọi cho Ninh Tri Nhiên.
“Cái đó, Ninh Tri Nhiên, anh đang làm gì vậy?”
“Cô tìm tôi có việc gì sao? Có chuyện gì thì nói thẳng đi.”
Nha! Ninh Tri Nhiên biết coi báo sao, làm sao lại cái gì cũng biết vậy.
Thật ra thì không phải Ninh Tri Nhiên có học qua coi bói, chỉ là đây là lần đầu tiên Hướng Vãn gọi điện cho anh ta, hơn nữa điều này đã nói lên đây là một việc vô cùng quan trọng, hiển nhiên là điều này làm cho cô rất khó nói ra.
“Cái đó, Ninh Tri Nhiên, tối mai tôi có chuyện không thể đi cùng với anh được rồi.”
“Ừ, được rồi.” Anh ta tận lực bình tĩnh, mất mác thì vẫn phải có, mình thật vất vả mới mở miệng nói được một lần, tại sao lại bị từ chối đây?
Có thói quen sống về đêm, đột nhiên thay đổi thời gian làm việc và nghỉ ngơi khác với bình thường, Hướng Vãn còn thật sự không có quen lắm, chịu không nổi. Thật vất vả mới đến thứ bảy, cô đương nhiên là lựa chọn ngủ nướng rồi.
Chiều ngày hôm nay, bốn giờ đồng hồ báo thức kêu, hơn nữa không phải một cái một cái đồng hồ bái thức, cô đi làm một tuần nay, nên cô đã đi mua năm cái đồng hồ báo thức cho mình, cơ hồ là mỗi lần tan sở là đều đi mua một cái đồng hồ báo thức, một cái đồng hồ báo thức không thể gọi được cô dậy, tất cả chuẩn bị xong xuôi thì cô mới mơ mơ màng màng đi.
Cô vốn cho là mình có thể ngủ thật lâu,vào lúc mặt trời lên cao thì cô liền tỉnh dậy, sau đó mạnh mẽ nhắm mắt lại, chờ đồng hồ báo thức vang lên. Cô thử mấy lần, nhưng tỉnh dậy vẫn là tỉnh dậy, vậy thì liền dứt khoát rời giường.
Đẩy cửa sổ ra, không khí trong lành phả vào mặt cô, gió mùa hè nhẹ nhàng, thoải mái nhưng vẫn có chút nóng. Việc quét dọn căn phòng này giống như cô đã quên rồi, phòng này là cô thuê người quét dọn theo giờ, không sai biệt lắm thì một tuần một lần. Hiện tại mình đã tỉnh ngủ, nhà này thật sự là nhìn không có nổi rồi, Hướng Vãn liền làm ra một quyết định mà đến chính mình cũng phải kinh ngạc, chính là dọn dẹp căn phòng này.
Tiếng máy hút bụi vang lên, từ phòng ngũ đến phòng khách, Hướng Vãn khom người, mới chỉ quét dọn được một nửa mà đã cảm thấy cả người mệt mỏi rồi, giặt rửa cũng đã mệt mỏi như vậy chứ còn nói gì đến việc lau chùi. Được rồi được rồi, mình không nên làm thêm công việc này nữa.
Bất đắc dĩ gọi điện thoại.
Vừa mới qua năm giờ một chút, Hướng Vãn đã mặc xong quần áo đi ra cửa, nhà trọ của Lê Thiên Qua cách nơi này rất xa, nếu như không đi sớm một chút mà đi trễ thì Lê Thiên Qua lại cửa đúng lúc bắt được bím tóc, luôn để người khác mượn cớ bắt bẻ mình là không có tốt.
Bởi vì là tiệc rượu nên Hướng Vãn ăn mặc lịch sự một chút. Đầm dạ hội trễ ngực màu đen, tóc được búi ở sau gáy, nhìn xốc xếch nhưng lại rất lịch sự cùng xinh đẹp, ví da được đeo trên cánh tay. Vóc dáng cô cao gầy, có lồi có lõm, bộ quần áo này lại rất thích hợp với cô, cần cổ trắng ngần, cánh tay mảnh khảnh, chân cô đi đôi giày cao gót cao chín cm, lại càng tôn thêm đôi chân thon dài.
Thời điểm vừa đến trước khu nhà của Lê Thiên Qua thì vừa đúng sáu giờ, thang máy mở của một tiếng. Hướng Vãn đến cửa cởi giày ra, cô định đi đôi dép trước mặt mình ra thì đột nhiên nhớ tới, đây là địa bàn của Lê Thiên Qua, vì vậy nên cô đi chân trần vào.