Tình Nhân Làm Ấm Giường Của Tổng Giám Đốc

Chương 34




Editor: Hangbaobinh

Trong trụ sở quân đội ai cũng biết Hướng gia nhận nuôi một bé trai, lớn lên rất trắng trẻo đó, bất kỳ ai trông thấy cậu bé thì đều cảm thấy rất yêu thích đứa bé đó. Cứ như vậy, Hướng Vãn càng thêm thích đưa Lâm Mạc Tịch đi chơi cùng, vì Hướng Vãn muốn khoe khoang với người khác là mình có một em trai rất đáng yêu. Lâm Mạc Tịch đã mười tuổi rồi, theo như lý thuyết thì đã học tiểu học năm thứ ba nhưng bởi vì nghèo nên cậu vẫn chưa được đi học. Cha của Hướng Vãn đã cho người sắp xếp ổn thoả thủ tục nhập học, là cùng trường học với Hướng Vãn. Tài xế đưa bọn họ tới trường, Hướng Vãn dắt tay Lâm Mạc Tịch, tự mình đưa cậu đến lớp học. Năm thứ nhất đa phần là những đứa bé mới bảy tuổi, Lâm Mạc Tịch là một học trò lớn tuổi nhất. Cử chỉ của đứa bé đôi khi cũng chỉ là vô tâm, nhưng một lời nói ra cũng là lời làm tổn thương người ta nhất. Thời điểm buổi trưa tan học, Hướng Vãn đến tìm Lâm Mạc Tịch, phát hiện thấy cậu có chút buồn không được vui, khi hỏi tới thì cậu mới nói là bạn trong lớp cười nhạo cậu. Lúc này Hướng Vãn liền kéo tay của Lâm Mạc Tịch đến phòng làm việc của chủ nhiệm, kiên quyết yêu cầu nhảy lớp. Chủ nhiệm nhận ra Hướng Vãn, cô ấy tự nhiên không dám đắc tội với tư lệnh, vì vậy rất nhanh chóng sắp xếp lớp mới. Cứ như vậy Lâm Mạc Tịch cũng học cùng lớp với những đứa bé cùng tuổi, lên học tiểu học năm thứ ba. Lúc khuya trở về nhà, cha cô vẫn như cũ không có ở nhà, mà người phụ nữ mới vào cửa đó thì cả ngày cũng chỉ biết đánh bài cùng mua đồ, cho nên lúc ăn cơm, cả một chiếc bàn dài cũng chỉ có Hướng Vãn cùng với Lâm Mạc Tịch. Lâm Mạc Tịch ở trong nhà này cẩn thận từng li từng tí một, Hướng Vãn có chút đau lòng nhìn cậu, đứng lên gắp thức ăn cho cậu, gắp đầy một chén, sau đó ra lệnh: “Đều phải ăn hết! Cơ thể của em đang lớn nhưng lại rất gầy!”

Cậu liều mạng ăn cơm, Hướng Vãn nhìn bộ dáng của cậu thì liền cười, sau đó lau miệng cho cậu. Ăn cơm xong, người giúp việc tới dọn dẹp bàn, Hướng Vãn kéo Lâm Mạc Tịch đi lên lầu, căn phòng của bọn họ đều ở lầu hai, còn phòng của cha và người phụ nữ đó ở lầu ba. Trên bàn học nho nhỏ màu hồng phấn, hai cái đầu nhỏ chụm gần vào nhau. Trong phòng của Lâm Mạc Tịch cũng có bàn, nhưng Hướng Vãn rất thích cảm giác hai người ngồi cùng một chỗ với nhau. Cô cầm tay cậu, giúp cậu cầm bút, lòng bàn tay có chút đổ mồ hôi, Hướng Vãn cười cười: “Chị dạy cho em viết chữ.”

Một nét một vạch, tự nhiên có chút xiêu xiêu vẹo vẹo, tổng cộng viết được năm chữ. Hướng Vãn chỉ vào một chữ bên trái nói cho cậu biết: “Đây là tên của em, Lâm Mạc Tịch, bên phải là tên của chị, Hướng Vãn. Em phải nhớ, đây là tên của chúng ta.”

Lâm Mạc Tịch cười với cô một tiếng, lộ ra hàm răng trắng muốt: “Em là màn đêm, chị là ban đêm.”

Sự thật chứng minh, Lâm Mạc Tịch là một đứa bé rất thông minh, cũng không có lâu lắm Hướng Vãn đã không có dạy được Lâm Mạc Tịch rồi, có rất nhiều việc cô cũng sẽ không biết. Thành tích của cô cũng chỉ bình thường, thậm chí có thể nói là bậc trung. Nhưng Lâm Mạc Tịch thì lại khác, cơ hồ mỗi lần thi thì cậu lại xếp hạng nhất. Bộ dáng của Lâm Mạc Tịch xinh xắn thì là sự thật, cho nên về sau khi học cấp hai thì nữ sinh vây quanh cậu như là ruồi bu, Hướng Vãn dụ dỗ như thế nào, đuổi như thế nào cũng không có hết được. Lâm Mạc Tịch nhìn thấy bộ dáng nổi giận của Hướng Vãn thì cũng chỉ mỉm cười, cũng không nói chuyện. Hướng Vãn giận, chỉ vào cậu nói: “Lâm Mạc Tịch, em rất hả hê phải không, tuổi còn nhỏ như vậy không có chăm học mà lại đi yêu sớm, chị đi nói cho bà nội của em biết.”

Lâm Mạc Tịch chau mày: “Chị cũng cũng giống như vậy sao, đừng cho là em không có biết, ở trường chị có rất nhiều nam sinh theo đuổi chị! Chị cứ đi kiện đi, chị tố cáo được thì em cũng làm được.”

Hướng Vãn vẫn chống nạnh như cũ chỉ tay vào cậu: “Có phải em muốn đi mật báo phải không hả? Tiểu nhân!”

“Hướng Vãn, chị đi mật báo thì em cũng đi mật báo.”

“Em còn học được việc uy hiếp trắng trợn người khác như vậy? Phải gọi chị là chị, tại sao có thể trực tiếp gọi tên chị ra như vậy được hả? Tên tiểu tử thúi này!” Cô tức giận muốn giơ chân.

Nhưng Lâm Mạc Tịch vẫn có bộ dáng cười hì hì: “Hướng Vãn, em không để ý đến những nữ sinh kia, chị cũng đừng để ý đến những nam sinh kia được hay không?”

“Tại sao?”

“Cũng chỉ có lợi cho chúng ta không phải sao?”

Cô đột nhiên cười, em trai vẫn là của cô, không ai có thể tới tranh giành cùng với cô. Ngày mười năm tháng giêng, hai người liền lén trốn đi ra ngoài, ngồi xe mấy giờ đồng hồ để đến thăm bà nội. Bà nội đã lớn tuổi rồi, lỗ tai cũng không được thính cho lắm, Hướng Vãn cùng Lâm Mạc Tịch miệng kêu lên vui mừng, bà còn không có nghe thấy được. Sau cùng bà cũng nhìn thấy bọn họ, một tay kéo người này, một tay kéo người kia, khuôn mặt cười lên, nếp nhăn thật sâu xếp chồng chất lên nhau, tất cả mọi việc của một đời người hiện lên trên mặt của bà, da vàng như nến, đôi tay gầy dét cùng già nua, trên người mặc bộ quần áo có rất nhiều mụn vá, làm cho lòng người cảm thấy ê ẩm. Hướng Vãn cùng Lâm Mạc Tịch mua rất nhiều đồ ăn, cùng với mấy hộp thuốc bổ, kín đáo đưa cho bà nội xem. Bà nội rất tiếc tiền, ồn ào muốn cho bọn họ rời khỏi đây. Lâm Mạc Tịch ôm bà, cười hì hì: “Bà nội, làm sao người lại ghét bỏ cháu trai người đến thăm người vậy? Cháu trai của người không phải một đứa vô tâm đâu!”

Thật ra thì mỗi tháng bọn họ đều len lén chạy tới đây, mỗi lần đều mang rất nhiều thứ, bà đều khoá mọi thứ vào trong tủ, không bỏ ra ăn cũng không bỏ ra dùng, đây là bệnh chung của những người lớn tuổi chịu cảnh nghèo nàn, lúc còn trẻ tuổi chịu quá nhiều khổ sở cùng mệt mỏi, bớt ăn, đợi đến già rồi thì dù có ăn cũng sẽ không ăn, muốn để đồ tốt lại cho con cháu ăn, nếu con cháu không đến như vậy thì giữ lại, đợi đến thời điểm nó hư hỏng rồi thì mới tiếc, sau đó sẽ lấy ra ăn hết. Mười lăm tháng giếng là tết nguyên tiêu, là ngày gia đình đoàn viên. Nhưng trong căn nhà lớn như vậy, cha thì vẫn như cũ không có ở nhà, ngày lễ như vậy thì cha vẫn thường trải qua ở trong bộ đội, mà hiện tại nhà chỉ có Hướng Vãn cùng Lâm Mạc Tịch, cho nên họ thương lượng một lát thì quyết định đến chỗ ở của bà nội. Ba bà cháu vây quanh lò đất, chờ cho nước sôi, sau đó Hướng Vãn thả ùm ùm bánh trôi vào trong nồi nước. Bánh trôi trắng trắng tròn tròn sôi lên trong nồi nước, rõ ràng không phải sơn hào hải vị gì mà Lâm Mạc Tịch cùng Hướng Vãn tràn đầy mong đợi, nhìn chằm chằm vào trong nồi, chỉ kém nước bọt chảy ra thôi. Bà nội bị dáng vẻ của đám bọn họ chọc cho vui vẻ, miệng cười rất vui vẻ. Bánh trôi lơ lửng ở trên mặt nước, như vậy thì coi là chín rồi. Bà liền dùng cái muôi múc ra, vừa đúng mỗi người một chén. Ba người vây quanh cái bàn ăn cực kỳ vui vẻ. Hàng năm, buổi tối mười lăm đều có lễ hội, tám giờ là bắt đầu. Theo truyền thống thì phải bắn pháo hoa, nhưng ở nông thôn thì có cái đó là rất ít, thời điểm Lâm Mạc Tịch cùng Hướng Vãn mua rất nhiều cây pháo. Lôi kéo bà nội ra ngoài sân, xem bọn họ bắn pháo hoa. Cây pháo hoa nho nhỏ cháy trước mặt mọi người, phần phật phần phật, sau đó là một chuỗi âm thanh xoẹt xoẹt, dùng sức giao động bay lên bầu trời tạo thành một vòng sáng, giống như hào quang của thiên sứ. Bắn pháo hoa chừng một tiếng đồng hồ thì bà nội nhớ đến những bài nói tấu thì liền đi vào nhà. Lấy một cái đài cũ nát ra, đặt vào cạnh tai, mỗi lần nghe đến chỗ buồn cười thì miệng cũng sẽ cười thành tiếng, hàm răng không còn mấy chiếc mà chỉ còn lại lợi thôi. Hướng Vãn nhìn thấy thì trong lòng không khỏi cảm thấy khổ sở, lôi kéo Lâm Mạc Tịch ra ngoài, ngồi ở trong sân: “Nếu không chúng ta mua cho bà nội một cái TV! Để cho bà được vui vẻ! Cái máy thu âm đó đã hỏng như vậy rồi thì sớm nên bỏ đi rồi.”

Lâm Mạc Tịch đang chăm chú nhìn vẻ mặt của cô thì đột nhiên biến sắc, ánh mắt có chút rét lạnh: “Chị đừng có tự chủ trương, chị cho rằng chị có tiền thì ngon lắm sao? Cái máy thu thanh rách này coi như rách nát đi nữa thì cũng không được ném đi!”

Cậu ta nói xong thì giận dữ bỏ vào trong nhà, Hướng Vãn ngây ngẩn cả người, mình nói sai chỗ nào rồi phải không, tại sao cậu ta lại nổi giận vậy? Trong trí nhớ thì đây là lần đầu tiên Lâm Mạc Tịch nổi giận với Hướng Vãn, chỉ bởi vì một chiếc máy thu thanh cũ. Lâm Mạc Tịch vào nhà cùng bà nội nghe, bà nội còn hỏi Hướng Vãn đâu rồi. Lâm Mạc Tịch không lên tiếng, liền cười theo, khi nghe thấy câu nói buồn cười thì cười rất khoa trương. Qua một hồi lâu, cũng không thấy Hướng Vãn đi vào, thật ra thì Lâm Mạc Tịch sớm rất hối hận rồi,mình nổi giận cái gì cơ chứ, cô không có lỗi. Khi đi ra ngoài tìm cô thì trên cái ghế băng trước cửa ngồi vừa rồi đã không có thấy cô đâu nữa, cậu có chút kinh hãi, đi dọc theo con đường tìm rất xa. Cuối cùng ở cửa thôn thì nhìn thấy cô, cô đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, dùng sức xoa chân.

“Hướng Vãn.” Cậu gọi một tiếng rồi sau đó đi tới ngồi xuống bên cạnh cô. Hướng Vãn tựa như người chết đuối vớ được bè: “Cuối cùng thì em cũng tới, chân của chị đau quá không có đi đường được.”

Cậu vươn tay, nhẹ nhàng giúp cô xoa chân, động tác vừa nhẹ nhàng mà lại ôn nhu: “Đau không?”

Cô cắn môi, đau đến muốn mở miệng ra trách móc.

“Không phải em đang giận chị hay sao?” Cô yếu ớt hỏi một câu. Cậu không có ngẩng đầu lên, vẫn xoa chân cho cô, lực trên tay rất vừa phải, lúc đầu cô đau đến không nhịn được, đến bây giờ thì bắt đau một chút rồi. Lâm Mạc Tịch xoa không sai biệt lắm thì đưa lưng quay về phía cô: “Đi lên, tôi cõng chị trở về.”

Hướng Vãn nằm ở trên lưng của cậu, đột nhiên cảm thấy mình đang ôm không chỉ là cổ của em trai mà còn đang ôm một thứ ấm áp giống như sự ấm áp của ánh mặt trời. Một hồi lâu Lâm Mạc Tịch đột nhiên lên tiếng: “Cái máy thu thanh đó là đồ vật duy nhất mẹ của tôi để lại.”

Đây là lần đầu tiên Hướng Vãn nghe thấy Lâm Mạc Tịch nhắc đến mẹ của cậu, cô rất hiểu cảm giac không có mẹ, cho nên rất thông minh ngậm miệng lại. Lúc này coi như là an ủi lẫn nhau, ở trong tâm hồn của đối phương, thật ra đều có một loại tổn thương, phương thức an ủi tốt nhất chính là trầm mặc. Lúc bọn họ trở về thì bà nội đã đi ngủ rồi, cho nên hai người không dám lớn tiếng, cũng không có dám làm động tác quá mạnh. Trong phòng chỉ có một giường sưởi, ở giữa kéo màn. Bà nội ngủ một bên còn một bên để lại cho bọn họ. Lâm Mạc Tịch lấy một cái khăn bông để cho Hướng Vãn chườm nóng. Cô rất sợ lạnh, đôi tay sớm đã cóng đến đỏ bừng, vào lúc này gặp khí nóng thì có chút ấm lại, bắt đầu có chút ngứa. Lâm Mạc Tịch liền cầm lấy tay của cô, bắt đầu xoa lưng bàn tay cho cô, qua một hồi lâu thì cảm giác ngứa đó biến mất. Lúc nằm ở trên giường, Hướng Vãn không có ngủ, Lâm Mạc Tịch liền đưa tay qua tấm rèm rồi nắm tay cô thật chặt, hai người nói chuyện thật là lâu rồi mới đi ngủ. Ngày thứ hai khi thức dậy, chân Hướng Vãn đã không còn đau, vội vàng thu thật mọi thứ rồi hai người phải đi chờ xe, bà nội dĩ nhiên là không bỏ được, nhưng lại sợ nhà họ Hướng biết được thì liền dặn dò bọn họ, không có chuyện gì thì không nên tới đây. Ô tô đường dài làm cho Hướng Vãn cảm thấy buồn muốn chết, buồn tẻ vô vị, muốn ngủ thì lại quá lắc lư, không ngủ được thì không biết lên làm gì. Sau lại la hét muốn Lâm Mạc Tịch hát cho cô nghe, Lâm Mạc Tịch nhíu mày nói: “Trên xe nhiều người như vậy sẽ không có tốt đâu, sẽ làm ầm ĩ đến người khác.”

Hướng Vãn chính là không có nghe, bộ dáng tội nghiệp nhìn Lâm Mạc Tịch. Thậm chí Lâm Mạc Tịch cũng đã hoài nghi, nếu lúc này Hướng Vãn đang không phải ngồi trên xe thì nhất định sẽ lăn lộn trên mặt đất. Âm thanh của cậu ta từ trước tới nay rất êm tai, tiếng hát của cậu cũng giống như âm thanh của tự nhiên, Hướng Vãn nghe mà ngủ mất. Tỉnh lại lần nữa thì đã đến nhà, Lâm Mạc Tịch vừa mới cõng cô về đến. Mới đặt Hướng Vãn lên giường thì cô tỉnh lại, xoa mắt buồn ngủ: “Đã đến nhà rồi sao? Tại sao em lại không gọi chị tỉnh dậy?”

Lâm Mạc Tịch có chút bất đắc dĩ cười cười: “Gọi chị thật lâu nhưng chị không có tỉnh lại đấy chứ, chị xem một chút đi, ở trên lưng tôi chị chảy ra bao nhiêu nước bọt.”

Hướng Vãn đỏ mặt, có chút ngượng ngùng. Cậu nhìn thấy dáng vẻ vô cùng dễ thương này của cô thì cũng không biết phải làm sao, đột nhiên cúi mình xuống, ở trên môi của cô hôn một cái. Hướng Vãn trợn to hai mắt nhìn cậu, đôi môi giống như là bị điện giật, tê tê dại dại. Lâm Mạc Tịch cũng ngây ngẩn cả người, nhưng cũng chỉ trong chốc lát cậu liền khôi phục lại bình thường, cười với cô: “Ngủ ngon.”

Ngủ ngon? Cái này như thế nào mà còn ngủ được nữa? Thiếu niền thời này đối với tình yêu vẫn còn rất u mê, không hiểu hôn có hàm nghĩa như thế nào, không biết vì sao lại có động lúc này, tóm lại là hôn, bờ môi đầy ấm áp cùng mềm mại này, loại cảm giác này lại ấn tượng để lại rất sâu trong trí nhớ, làm cho từ đó về sau cho cô có cảm giác động lòng. Thời điểm lên cấp ba, Hướng Vãn lén lút điền bản khai cho Lâm Mạc Tịch cùng một trường với cô. Ngày ấy khi có thư thông báo thì Lâm Mạc Tịch mới biết, mình đã bị Hướng Vãn tự chủ trương rồi. Hướng Vãn cho là cậu sẽ tức giận với cô, ai ngờ cậu cũng chỉ cười cười. Cùng cô học chung một trường thật ra thì cũng mỗi ngày bị cô sai khiến, thì nhứng thứ khác cũng không tồi. Từ trước tới giờ cha chưa từng có qua tâm đến Lâm Mạc Tịch, kể từ khi Lâm Mạc Tịch tới đây thì cha cô lại càng ít trở về nhà hơn. Hướng Vãn mơ hồ cảm thấy cha không có thích Lâm Mạc Tịch, thậm chí còn có chút chán ghét, loại chán ghét này cũng giống như việc chán ghét người phụ nữ chỉ biết đánh bài đang ở trên lầu ba kia. Thật không biết người phụ nữ tục tằn như vậy tại sao cha lại muốn lấy về nhà, khi đưa về nhà thì cũng không có quản không có hỏi, nếu như vậy thì còn kết hôn làm cái gì? Lúc Lâm Mạc Tịch học lớp mười thì Hướng Vãn học lớp mười hai, mắt thấy sẽ phải thi tốt nghiệp trung học nhưng thành tích của Hướng Vãn lại không có tốt. Con gái của nhà họ Hướng thì làm sao có thể học một đại học hạng ba được đây? Cho nên tất nhiên là phải mời gia sư rồi. Gia sư là do Lâm Mạc Tịch tìm được, trước đây là một học trưởng của trường, các môn toán lý hoá đều rất ưu tú, lúc thi tốt nghiệp trung học tổng điểm gần như là tối đa. Là một người sảng khoái, Hướng Vãn vẫn cho rằng người học giỏi thì bộ dáng không ra gì, ít nhất thì cũng phải có một mắt kính vừa dày vừa nặng, mắt giống như mắt cá chết, khuôn mặt thì ngờ nghệch. Nhưng người gia sư mà Lâm Mạc Tịch tìm được thật là làm cho cô thay đổi cách nhìn. Nói thế nào nhỉ, không phải loại người có thể làm cho hai mắt người ta có thể toả sáng nhưng cũng có thể làm cho người ta nhìn không biết chán, nhìn thế nào cũng thấy thoải mái. Đột nhiên Hướng Vãn thích học tập, điều này làm cho mọi người trong nhà cảm thấy rất ngạc nhiên. Nhưng trong lòng của Lâm Mạc Tịch rất không thoải mái, kể từ khi mời gia sư thì Hướng Vãn cũng rất ít đi cùng với mình. Hơn nữa Lâm Mạc Tịch là một người có thiên phú về nghệ thuật, cùng với học văn hoá ở lớp cũng không có kém, rất nhiều lần cậu muốn đuổi người gia sư kia đi rồi sau đó tự mình dạy Hướng Vãn. Nhưng đó cũng chỉ là ý nghĩ của cậu mà thôi, những ý muốn này từ đâu đến thì cậu cũng không có biết nữa. Cuối tháng năm là sinh nhật của Hướng Vãn, khó có một lần cha trở về nhà một chuyến, vốn tưởng rằng một nhà có thể đoàn viên rồi nhưng lại cố tình không thấy Lâm Mạc Tịch. Hướng Vãn muốn đi tìm cậu nhưng mà cha không có cho.

“Nó đã bao lớn rồi, còn có thể gặp chuyện không may gì được chứ, ăn cơm đi, lúc nên về thì sẽ trở về thôi!”

Hướng Vãn đành phải thôi, ăn cơm tối xong thì thở phì phò lên lầu, nằm lên giường là ngủ luôn. Đến sinh nhật người ta mà cũng khồn trở về, Lâm Mạc Tịch, cậu chờ đó, cậu mà trở về đây! Thế nhưng lăn lộn thế nào cũng không có ngủ được, phòng của Lâm Mạc Tịch ở ngay sát phòng của cô, nếu cậu mà có trở về thì sẽ có tiếng động. Ban đêm yên tĩnh, đợi đến nửa đêm mà phòng bên cạnh cũng vẫn yên tĩnh. Cô vốn không có buồn ngủ, nhưng đêm dài đằng đẵng, không chịu nổi sự an tĩnh nên về sau cũng buồn ngủ rồi. Ngày hôm sau mới phát hiện thì ra cả đêm qua Lâm Mạc Tịch cũng không có về nhà. Điện thoại làm thế nào cũng không thể gọi được, Hướng Vãn đành phải gọi cho bạn học của Lâm Mạc Tịch, gọi đến từng nhà, nhưng mà đáp án đều giống nhau, không có thấy. Lúc này cô mới nóng nảy, suy nghĩ một chút, sau đó đó liền chạy ra khỏi nhà, chạy thẳng ra hướng bờ biển. Nếu như nói không thấy Lâm Mạc Tịch thì cũng chỉ có một người có thể tìm thấy cậu, đó chính là Hướng Vãn, vì bọn họ quá hiểu lẫn nhau. Trời vẫn còn sớm, gió biển có một chút lạnh lẽo, Lâm Mạc Tịch đang đứng ở trên bờ cát, nước biển đập vào chân cậu sao đó lại rút đi. Áo sơ mi trắng của cậu đã bị sương mù làm ướt nhẹp, dính vào người, bám chặt vào thân thể của cậu.

“Lâm Mạc Tịch!” Hướng Vãn gọi cậu, trong giọng nói có mang theo tia tức giận.

Thế nhưng Lâm Mạc Tịch quay đầu về hướng cô cười ngây ngốc, sau đó liền ôm cô vào lòng: “Tôi biết chị sẽ đi tìm tôi mà.”

Cái bộ dáng này của cậu thật là khiến cho Hướng Vãn không biết làm thế nào cho phải, vốn là lúc trên đường tới đây, cô đã tìm rất nhiều từ để mắng người, muốn chuẩn bị dạy dỗ cậu thật tốt, thế nhưng lại quên hết toàn bộ.

“Chị tìm tôi, có phải có chuyện gì đặc biệt gấp gáp hay không?” Thân thể của cậu có một chút lạnh, hẳn là bị gió biển thổi cả một đêm.

“Ai sốt ruột chứ?” Cô ăn ở hai lòng. Lâm Mạc Tịch cười cười, nhìn một chút đồng hồ ở trên cổ tay: “Bây giờ mới sáu giờ, bình thường không phải chị ngủ đến mười giờ mới tỉnh sao?”

Hướng Vãn đột nhiên há miệng cắn lên vai của cậu một cái, cậu không kêu đau cũng không né tránh, ôm cô không có buông tay.

“Lâm Mạc Tịch! Cậu nói xem thời gian này cậu bận rộn cái gì mà làm thế nào chị cũng không có nhìn thấy cậu?” Thời điểm cô tức giận thì luôn gọi cả họ lẫn tên của cậu ra, Lâm Mạc Tịch vẫn cười: “Về sau tôi cũng không có vội vàng, cũng không cho chị bận rộn. Hướng Vãn, thời điểm hai chúng ta đi cùng với nhau là thoải mái nhất, chị cũng là người thích hợp với tôi nhất. Đoán chừng trừ tôi ra thì cũng không có người có thể bao dung chị như thế.”

Rõ ràng Hướng Vãn rất tức giận nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp, giả vờ tức giận nói: “Cậu đang nguyền rủa tôi cả đời không có ai thèm lấy sao!”

“Vậy chúng ta ở chung với nhau cả đời, chỉ có chị với tôi.”

Mùa hè kia, bọn họ đều ở cùng một chỗ với nhau, Hướng Vãn bắt đầu say mê game online, Lâm Mạc Tịch đang ở một bên nhìn cô chơi, cũng có lúc giúp cô, chỉ số thông minh của Hướng Vãn thật không có tốt lắm, hơi có chút độ khó thì liền quay đầu lại, trơ mắt nhìn Lâm Mạc Tịch, sau đó tội nghiệp gọi cậu: “Mạc Tịch, Mạc Tịch, Mạc Tịch tốt, cậu giúp chị một lần thôi.”

Lâm Mạc Tịch dở khóc dở cười, đây là lần thứ sáu cô gọi cậu rồi.

“Hướng Vãn, dứt khoát chị đừng chơi nữa.” Lại một lần nữa cậu giúp cô vượt qua cửa, rồi tự cảm khái trong đáy lòng.

“Tại sao?”

“Chị có muốn ngồi một bên nhìn tôi giúp chị qua tất cả các cửa? Hoặc là chúng ta lên mạng tải một video, chị nhìn trò chơi này qua video, chúng ta đừng chơi nữa.”

“Giỏi nha, cậu lại có thể cười nhạo chị!” Hướng Vãn liền nhào qua đánh cậu.

Lâm Mạc Tịch sao có thể cứ như vậy khoanh tay chịu trói, lật người qua đè cô lại, hai người cứ như vậy ở trên giường đùa giỡn rồi thở hồng hộc. Đột nhiên Lâm Mạc Tịch cười, sau đó cúi đầu hôn môi cô. Hai người ôm nhau, răng môi gắn bó, cảm xúc ở trên đầu lưỡi, đây là một cảm xúc không thể tả được.

“Các ngươi đang làm gì vậy?!” Đột nhiên có một tiếng hét to, phá vỡ cảnh xuân trong phòng. Cha cô đang nổi giận đùng đùng đi tới, túm bả vai của người thiếu niên đang đè trên người thiếu nữ kia, sau đó đá văng một cước.

“Ba!” Hướng Vãn kêu lên, cô không ngờ là cha sẽ về, hiển nhiên cũng không có ý thức được bọn họ làm như vậy có đúng hay không, bởi vì thích lên hôn, mà ôm lấy nhau, có gì không đúng?

Bọn họ giống nhau, đều là người cần ấm áp, cho nên hấp dẫn nhau, cho nên đến gần nhau.

Lâm Mạc Tịch đụng vào trên tủ, cơ thể từ từ trượt xuống dưới mặt đất.

“Mạc Tịch!” Hướng Vãn muốn xông đến thì lại bị cha tát cho một cái.

“Các ngươi đang làm chuyện tốt gì vậy! Mày, tiểu tạp chủng, lúc đầu tao không lên dẫn mày trở về! Đó là chị của mày, các ngươi đang làm gì? Đây là các ngươi đang loạn luân! Là loạn luân đó! Hôm nay tao phải đánh chết mày!”

“Ba! Ba đang làm cái gì vậy?” Hướng Vãn xông lên ôm lấy cha đang tức giận: “Tại sao con cùng với Mạc Tịch không thể ở bên nhau? Con thích Mạc Tịch thì có lỗi gì?”

“Nó là em mày! Mày tự nhiên hỏi tao loạn luân là có lỗi gì? Tại sao tao lại có thể sinh ra một đứa con gái như mày cơ chứ?!” Cha của cô đang ở trong cơn giận dữ, hận không thể bóp chết hai người kia ngay bây giờ.

Rốt cuộc thì cũng xuất thân là quân nhân, sức lực của Hướng Vãn làm sao mà địch lại được sức của cha cô, từng cú đá như mưa rơi vào người Lâm Mạc Tịch, Lâm Mạc Tịch cũng không có tránh, chỉ có cười cười, Hướng Vãn một lần nữa lại bị đẩy ra, lại quay vào ngăn cản, đứng trước mặt của Lâm Mạc Tịch.

“Ba, thật vất vả mới có một người quan tâm tới con, đối xử với con rất tốt, ba muốn đánh chết người ta sao? Ba cũng muốn đánh chết con hay sao?” Cô nói năng rất khí phách.

Không thể phủ nhận, những năm gần đây, ông là một người cha không có trách nhiệm, rất ít quan tâm tới con gái. Con gái là thịt đầu quả tim của ông, làm sao ông có thể nhẫn tâm đánh con bé được?

Cuối cùng bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đành thoả hiệp: “Lâm Mạc Tịch, mày cút đi cho tao! Vĩnh viễn không được xuất hiện!”

Thời điểm Lâm Mạc Tịch bị đuổi ra khỏi nhà họ Hướng, bầu trời đêm nhiều ánh sao nhưng lại không có một tia sáng nào chiếu xuống tới cái thế giới tối tăm này. Vết thương trên người của cậu lan ra toàn thân theo từng bước đi, cậu đã sớm muốn thoát khỏi cái nhà kia, ngoại trừ Hướng Vãn ra thì không có gì đáng để cho cậu có thể lưu luyến cả.

Hướng Vãn bị giam lỏng, cha cô nhanh chóng quyết định phái mấy người cảnh vệ trông giữ cô, cửa phòng bị khoá, điện thoại máy vi tính, những thiết bị truyền tin đều không có, cô hoàn toàn mất liên lạc cùng với thế giới bên ngoài.

Cô biết lúc Lâm Mạc Tịch đi không có mang bất kỳ vật nào đi, trên người của cậu còn có vết thương nữa, lấy cá tính của cậu chắc chắn sẽ không quay trở lại chỗ ở của bà nội, như vậy không phải bây giờ cậu phải ở đầu đường xó chợ sao?

Vài ngày sau đó, Hướng Vãn có biểu hiện tốt, giống như trước đây, ngoan ngoãn ở nhà, sau đó lại giống như một phạm nhân, trong một buổi tối thì vượt ngục. Từ trên lầu hai nhảy xuống, trên đùi bị trầy da một mảng lớn. Cô không có để ý đến vết thương mà nhanh chân bỏ chạy.

Cô đi nhưng lại không có mục đích gì, cơ hồ là đi tìm khắp mọi nơi mà bọn họ đã từng đi qua. Sau đó trong một kho hàng cũ nát thì nhìn thấy cậu.

Thời điểm cậu nhìn thấy cô thì cũng không có ngạc nhiên, vẫn như cũ nhếch môi cười khúc khích: “Tôi biết là em sẽ đi tìm tôi mà.”

Trên người của cậu vẫn là chiếc áo sơ mi trắng đó, có nhiều chỗ đã bị máu nhuộm đỏ rồi. Hướng Vãn nhìn thấy thì hốc mắt liền đỏ, sau đó nhào vào trong ngực của cậu mà bắt đầu khóc.

Chạy trốn chính là chuyện tất nhiên, bọn họ ngồi ở trong xe, cho đến khi vào trong xe lửa thì trong lòng cũng có chút thấp thỏm lo âu.

Cứ cách một lúc thì Hướng Vãn lại hỏi một lần: “Chúng ta có thể trốn được sao?”

Lâm Mạc Tịch liền sờ sờ đầu của cô một cái rồi ôm cô vào lòng.

Trên chiếc giường nhỏ, hai người ôm lấy nhau, dù có chết như vậy thì cũng không có sao.

Cậu hôn cô, bờ môi mềm mại, hôn lên từng tấc da thịt trên cơ thể của cô, khi môi của cậu chạm tới một chỗ nào đó thì đều làm cho cô tê tê dại dại. Trên người của cô có một mùi thơm, là hương thơm của thiếu nữ, cậu rất lưu luyến mùi hương này. Tay của cậu giống như là một cái lông vũ, vuốt ve trên thân thể của cô, có một chút ngứa, có chút trêu chọc người ta.

Cơ thể của cậu hơi gầy nhưng tỷ lệ rất tốt, Hướng Vãn nhìn cậu chằm chằm, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cơ thể của người khác phái, hơn nữa lại là ở bộ dáng khoả thân.

Đột nhiên cô bật cười: “Mạc Tịch, nhìn cậu thật đẹp trai.”

Cậu cũng cười, lại một lần nữa hôn môi của cô, nhẹ nhàng tách đùi cô ra, từ từ thăm dò vườn hoa bí mật của cô, quan hệ hoà hợp gắn bó, bao gồm cả sự ấm áp, êm ái cùng sự rung động. Trên chiếc giường đơn trắng ngà, có một đoá hoa hồng kiều diễm nở rộ.

Ban ngày Lâm Mạc Tịch ra ngoài đi làm, nhưng do không có trình độ học vấn, cũng không có kỹ năng, lại còn ở tuổi vị thành liên, do những điều kiện này lên căn bản cậu không có tìm được một công việc nào tốt đẹp cả. mỗi ngày về đến nhà là ăn cơm xong rồi mệt mỏi ngủ mất, Hướng Vãn nhìn mà rất đau lòng, tìm rất nhiều biện pháp làm cho cậu vui vẻ.

Về việc nấu cơm thì đúng là một việc cần kỹ thuật, dĩ nhiên Hướng Vãn là một người nghèo với hai bàn tay trắng, cái gì cũng không biết làm, Lâm Mạc Tịch cũng không có quan tâm, mỗi ngày đều nấu cơm giặt quần áo, cơ hồ tất cả mọi việc đều do một mình cậu làm. Hướng Vãn muốn học, nhưng ngay cả rửa chén đều muốn làm vỡ mấy cái, cô rất ảo não, Lâm Mạc Tịch liền hôn cô, làm cho cô ý loạn tình mê, sau đó quên đi việc mình làm vỡ đồ.

Sau đó một người bạn của Lâm Mạc Tịch giới thiệu cho cậu đi hát ở một quán bar, cậu học âm nhạc, giọng hát cũng rất là hay. Công việc ở quán bar này có tiền lương rất cao, lại không có việc gì nên cậu đồng ý ngay.

Có lẽ chính là bắt đầu từ khi đó, tình yêu của lứa tuổi mới lớn, lại không có trải qua sóng gió nên rất nhanh chóng bị tan vỡ.

Công việc ở quán bar là làm vào buổi tối, ban ngày Lâm Mạc Tịch phải đến trường đi học, Hướng Vãn thì lại không muốn đi, cho nên kể từ khi đến đây chưa từng đi ra ngoài, cả ngày đều ở trong nhà, trông coi một phần hạnh phúc bé nhỏ của mình.

Có một ngày, có người gọi điện thoại cho Lâm Mạc Tịch, nói bà nội của cậu bị bệnh, cần một số tiền lớn, nhưng căn bản là cậu không có biện pháp nào để có số tiền lớn như vậy. Sau đó có một cú điện thoại, một quyết định, làm thay đổi hoàn toàn hạnh phúc trong căn phòng đi thuê bé nhỏ đó.

“Lâm Mạc Tịch, tôi có thể giúp cậu.”

“Chú Hướng.”

“Rời khỏi con gái của tôi, còn tiền thuốc men của bà cậu tôi sẽ giúp.”

Ba ngày sau gặp mặt, cậu tới muộn ba giờ, cậu phân vân nhưng cuối cùng cũng quyết định đi. Chi phiếu bị cậu gắt gao nắm chặt trong lòng bàn tay, đôi bàn tay đang run rẩy.

Cậu cho là chỉ cần có tiền thì có thể cứu sống bà nội, nhưng tiền không phải là vạn năng.

Cậu đã từng ngây thơ cho rằng, chỉ cần tương lai cậu trả hết số tiền kia thì cậu có thể quay lại để đi tìm Hướng Vãn.

Cậu cho rằng chỉ cần mình có năng lực bảo vệ cô, cho cô hạnh phúc thì bọn họ có thể ở chung một chỗ. Đợi đến lúc cậu trở lại tìm cô thì cái gì cũng không còn tồn tại, cậu không tìm được cô, ngồi ở trong phòng cô từng ở mà gào khóc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.