Tình Nhân Của Tôi Có Gì Đó Bất Thường

Chương 8




Đây là lần đầu tiên tôi thật sự sợ người mẫu tiên sinh như vậy.

Đây chủ yếu cũng là do tôi chột dạ mà thôi, mà tôi cũng không biết tại sao tôi lại chột dạ nữa, dù sao trong hợp đồng nuôi dưỡng còn trong cặp sách của tôi thì không ghi rõ là tôi chỉ được bao nuôi mình anh ta, nên theo pháp luật thì rõ ràng là tôi vô tội.

Nhưng lúc người mẫu tiên sinh không cười thật sự rất đáng sợ, lại còn âm trầm, thật giống như sát nhân giết người liên hoàn vậy, chỉ là lại rất đẹp trai với vóc người quá tốt thôi.

Tôi thật phiền não, bởi vì tôi thấy cho dù có mua cả một toà nhà khổng lồ đi nữa cũng không thể trấn an được người mẫu tiên sinh nữa rồi, huống chi cao ốc cũng không phải có tiền là mua được, quá khoa trương.

Dọc đường tôi cũng không dám hé răng, thành thật ôm chăn vùi đầu trong ngực người mẫu tiên sinh.

Rất uất ức, tôi còn phảng phất nghe được tiếng khóc của ba tôi từ thiên đường.

Cuối cùng trở về nhà, người mẫu tiên sinh lạnh mặt ném tôi vào bồn tắm.

“Lý…” Tôi hơi mất hứng, đầu của tôi rất đau, bây giờ người mẫu tiên sinh nên dịu dàng chăm sóc giúp tôi xoa đầu mới đúng, còn phải nấu cháo cho tôi ăn nữa.

Anh rõ ràng biết, tôi không có khả năng ngủ với người khác mà, tên bác sĩ bạch trảm kê kia đâu có ngủ với tôi.

“Hửm?” Người mẫu tiên sinh nặng nề nói với tôi một tiếng, khoé mắt nhếch lên, tròng mắt đen kịt.

Tôi thật sự không dám chọc giận anh ta.

“Đầu tôi đau.” Tôi lầm bầm một câu.

Người mẫu tiên sinh tự mình pha nước, tắm rửa sạch sẽ cho tôi từ đầu tới chân, ánh mắt giống như hận không thể đem tôi nuốt vào bụng vậy.

Bây giờ tôi thật sự biết anh ta doạ người như thế nào rồi, thậm chí không thể hiểu được tại sao người mẫu tiên sinh ôn nhu lại có thể biến thành như vậy.

Anh ta tắm cho tôi rất lâu, tôi thấy đến khi da tôi đều ửng đỏ hết lên thì anh ta mới dừng lại, không nói lời nào bọc tôi đem lên giường.

Tôi tưởng đến đây là xong chuyện, nên đẩy đẩy anh: “Đầu tôi đau lắm, muốn ăn cháo.”

Người mẫu tiên sinh không đi nấu cháo như tôi muốn, mà khoan thai cởi quần áo, nhàn nhạt liếc mắt.

“Anh cũng đau, muốn làm em.”

Tôi nên nói gì đây? Bình thường những lúc anh nói mấy câu hạ lưu như vậy thanh âm đều rất ấm, còn mang theo ý cười, nhưng lần này lại không có, chỉ mang cảm giác lạnh lẽo.

“Sao anh lại đau?”

Anh ta không uống rượu, lại không bị người khác ấn vào bồn tắm chà rửa suốt nửa tiếng, sao lại đau chứ.

Người mẫu tiên sinh dừng một chút, lại lập tức không lạnh không nóng bắt đầu cắn lỗ tai tôi.

Tôi sợ nhất người khác đụng vào lỗ tai, rất ngứa, nhột đến muốn khóc.

Bình thường người mẫu tiên sinh rất nghe lời, nhưng hôm nay lại không như vậy.

“Anh đừng cắn lỗ tai tôi.” Tôi nhịn không được nói một câu.

Người mẫu tiên sinh dùng đầu lưỡi liếm một chút: “Anh muốn cắn.”

Giống như người mẫu tiên sinh đang biểu hiện như bây giờ vậy, chuyện gì anh ta cũng làm ngược lại ý tôi, tôi tỏ vẻ quá sâu hoặc quá nhanh, anh hoàn toàn không để ý, vẫn vứ tiếp tục tiến sâu vào.

Tôi tỏ vẻ không muốn làm tình nữa, anh cũng bỏ mặc, hung hăng hôn tôi vài cái, càng làm vật của anh tiến sâu vào.

Tôi thật sự bị làm muốn chết đến nơi rồi, cả người mềm nhũn, xương cốt cũng muốn hoà tan.

Không biết qua bao lâu người mẫu tiên sinh mới dừng lại, dù sao cổ họng tôi cũng khàn hết,mắt cũng sưng lên vì khóc, chân tay vô lực, muốn động đậy cũng không được.

Đây là lần đầu tiên tôi chật vật như thế, không có chút phong thái gì của tổng tài cả.

“Anh rất tức giận, Trần Dục An.” Người mẫu tiên sinh ôm tôi từ phía sau, lại rất buồn nôn hôn lỗ tai tôi.

Tôi không muốn động đậy, để mặc anh hôn.

“Sau này không được uống rượu nữa, nghe chưa.”

Ta mới là kim chủ, kim chủ lớn nhất.

Tôi nghĩ nên phản bác lại, nhưng cảm thấy có lẽ như vậy sẽ tổn thương lòng tự ái của anh, nên buồn bực ngâm miệng lại.

Còn lâu mới uống rượu, lần này chịu giáo huấn là đủ rồi, ngày mai chắc chắn lại không thể đến công ty, tiền lại vơi đi một ít.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.