Người mẫu tiên sinh quyết định không làm người mẫu nữa, anh nói làm nghề người mẫu dễ bị ông lão kia đâm chọt quá, cho nên anh quyết định cũng muốn làm tổng tài, thuận tiện còn có thể cùng người mẫu tiên sinh số 2 hợp tác.
Từ sau khi người mẫu tiên sinh cười híp mắt nói cho tôi biết tin tức này thì, cả người tôi cảm thấy không được bình thường.
Trong ấn tượng của tôi, mẹ tôi đã nói một câu sâu sắc nhất rằng:Đàn ông có tiền sẽ thay đổi.
Tôi nghĩ trong thời gian làm việc thế nào cũng sẽ phải ra vào giới giải trí, mà người mẫu tiên sinh lại đẹp trai như vậy, còn hiền lành nữa chứ, thế nào đi nữa thì tôi cũng thấy bấn an hết.
Hơn nữa tôi nhận ra người mẫu tiên sinh chỉ là một nhân vật tiểu tốt trong ngành giải trí mà thôi, nếu bây giờ anh trở thành tổng tài rồi, vậy chẳng phải là quay về đúng vị trí ban đầu của người mẫu tiên sinh sao.
Nhưng tôi lại không thể nói gì với người mẫu tiên sinh, tuy nhiên tôi thấy người mẫu tiên sinh là người có khả năng quan sát rất cao, chắc chắn sẽ chủ động thay đổi chủ kiến.
Thực tế.
Ngày thứ nhất: Người mẫu tiên sinh tràn đầy phấn khởi cùng tôi thảo luận chuyện thành lập của công ty.
Ngày thứ hai: Người mẫu tiên sinh tình thần sung mãn cùng tôi thảo luận về tên của công ty.
Ngày thứ ba: Người mẫu tiên sinh sức sống bốn phương cùng tôi thảo luận về hướng đi tương lai của công ty.
Tôi không vui.
Cực kì cực kì cực kì không vui.
Mẹ tôi nói đúng, thời gian người mẫu tiên sinh sắp lên làm tổng tài không còn quan tâm tới tôi nữa, vậy chắc chắn lúc anh lên làm tổng tài rồi sẽ hoàn toàn ngó lơ tôi luôn cho xem.
Ngày thứ tư tôi không thảo luận bất cứ vấn đề gì về công ty với anh nữa cả, tôi dậy rất sớm, so với người mẫu tiên sinh thức đêm lo chuyện công ty thì sớm hơn nhiều, không ăn sáng đã vội tới công ty.
Tới giờ tan tầm, tôi không muốn về.
“Tổng tài, ngài và Lý Thiệu Niên cãi nhau sao?” Cô nàng thư ký nhoài đầu từ bên ngoài vào hỏi.
Tôi im lặng.
“Tổng tài, nói với tôi một chút đi, tôi sẽ nghĩ kế giúp ngài! Tin tôi đi mà, tôi đọc tiểu thuyết so với ngài xem tài liệu chắc chắn nhiều hơn đó.” Cô nàng thư ký giống như một quân sư tài ba, rất cao hứng tự đề cử mình tựa như Mao Toại.
( Mao Toại ( 285 TCN- 228 TCN) một nhân vật lịch sử nổi tiếng bên Trung Quốc, nhân vật điển hình cho người tựđể cử bản thân mình, nôm na là vậy,ai muốn tìm hiểu thêm chi tiết thì nói để mình giải thích cặn kẽ cho:)))
Tôi suy nghĩ một chút, dùng từ ngữ cùng ngữ điệu đơn giản nhất miêu tả sơ lược qua mọi chuyện.
Cô nàng thư ký nghiêm túc nói với tôi: “Chiến tranh lạnh đi.”
Tôi mờ mịt.
“Cãi nhau chiến tranh lạnh cũng là một phần của quá trình, chỉ là hơi lạnh lùng với nhau một thời gian thôi, sau đó mới có thể càng thêm ngọt ngào được.” Cô nàng thư ký thề son sắt nói: “Ngài cứ nhịn đi, không cùng anh ấy nói chuyện, thế nào ảnh cũng xuống nước làm hòa thôi.”
Tôi quyết định thử một lần.
Cho nên tôi đến một nhà hàng ăn cơm tối mới đi vê.
Đồ ăn bên ngoài cũng chả ngon lành gì cả, toàn dầu mỡ, tôi vẫn thích đồ ăn của người mẫu tiên sinh làm hơn.
Tuy nhiên lúc đối mặt với một bàn đồ ăn thơm ngát của người mẫu tiên sinh, tôi vẫn bảo trì khuôn mặt lạnh nhạt.
Trước khi vào cửa tôi đã soi qua gương, đây là biểu tình không rõ tâm trạng của tôi nhất.
“Không ăn cơm sao?” Người mẫu tiên sinh hỏi tôi.
Tôi muốn lạnh lùng trả lời không ăn, thế nhưng cô nàng thư ký nói phải chiến tranh lạnh, vậy nên mặt tôi không cảm xúc liếc anh một cái, rồi đi vào thư phòng.
Người mẫu tiên sinh! cũng! không! đi! vào!
Thật đúng là anh ta không quan tâm tới tôi nữa mà.
Tôi khổ sở mở ra ngăn kéo, lấy một bọc khoai tây sợi ra ngồi ăn.
Dùng sức cắn răng rắc răng rắc, hung hăng nhai.
Người mẫu tiên sinh đáng ghét!
Tôi vẫn chờ, đợi đến khi tới giờ đi ngủ anh cũng không đi vào thư phòng.
Tôi rất tức giận đánh răng xong thay áo đi ngủ, tôi nằm một bên giường, cho dù người mẫu tiên sinh có lên giường tôi cũng sẽ không xích qua.
Tối hôm nay, tôi muốn ngủ riêng một mình.
Kết quả người mẫu tiên sinh lại tự động dính qua, trước sau như một ôm tôi.
Tôi đẩy tay anh ra.
Anh lại ôm.
Tôi vấn đẩy.
Lập lại nhiều lần, người mẫu tiên sinh đột nhiên lên tiếng.
“An An, quay qua đây.”
Âm thanh trầm trầm, dấu hiệu đáng sợ quen thuộc.
Tôi sẽ không nghe, tôi là kim chủ mà.
“Nếu không quay lại, anh tức giận thì đừng trách.” Hơi thở người mẫu tiên sinh biến đổi.
Tôi không tình nguyện cam lòng quay qua.
“Có phải em không muốn anh công ty kinh doanh? Đúng không?” Người mẫu tiên sinh ôn hòa hỏi, cúi đầu xuống, đặt trán của anh đè lên trán tôi.
Tôi không ho he.
Người mẫu tiên sinh dễ như ăn cháo nhìn thấu chiêu trò của tôi, nhàn nhạt nói: “Không chịu nói chuyện với anh? Có muốn bị làm đến xin tha không?”
Tôi run lên một cái theo bản năng
Bình tĩnh.
Điều chỉnh lại một chút trạng thái tâm lý, rất lạnh nhạt mở miệng: “Muốn tôi nói cái gì?”
“Em muốn nói cái gì?” Người mẫu tiên sinh biết rõ còn hỏi.
Tôi không nói lời nào.
Người mẫu tiên sinh nhíu nhíu mày: “Ngày mai khỏi đi làm.”
Tôi còn chưa phản ứng lại, anh đã bổ nhào lên.
Đã muốn động dục rồi.
Tôi đẩy anh ra, còn đang xoắn xuýt không biết nên nói hay không, tôi thật sự không quen nói với người khác lời từ đáy lòng mình.
Người mẫu tiên sinh tiến lại gần —
“Tôi không muốn anh mở công ty.” Ngàn cân treo sợi tóc, tôi nói ra, nói được câu thứ nhất, tiếp theo cũng tự nhiên mà trôi ra.” Anh chỉ làm người mẫu thôi không được sao? Tôi có tiền có thể nuôi được anh.”
Người mẫu tiên sinh nở nụ cười: “Tại sao?”
Tôi im lặng.
Đôi mắt người mẫu tiên sinh cười đến cong cong, đặc biệt đẹp.
“Sợ anh chạy? Hửm?” Người mẫu tiên sinh hôn một cái lên mặt tôi.”Em là kim chủ, em nói vậy, thì anh chỉ làm người mẫu thôi vậy.” Người mẫu tiên sinh vừa nói vừa bắt đầu táy máy tay chân.
“Tôi đã nói chuyện với anh rồi.” Tôi bắt tay anh lại.
Người mẫu tiên sinh rất bình tĩnh nói: “Vừa nãy là bởi vì tức giận mới chịu làm, bây giờ là bởi vì tâm tình tốt, điểm xuất phát không giống nhau.”
Tôi câm nín.
Nói chung, người mẫu tiên sinh vẫn là người mẫu tiên sinh có cơn động dục bất thường.
Đương nhiên, tôi vẫn là một kim chủ độ lượng.