Mặc dù biết người mẫu tiên sinh là một người có dã tâm,nhưng tôi cũng không rõ lắm rốt cuộc nó là gì,nên vẫn không thể yên tâm được.
Vốn tôi nên chấm dứt quan hệ này mới phải, nhưng tôi rất thích người mẫu tiên sinh, đúng ra là tôi thích sự chủ động của anh ta,mặc dù đôi khi có hơi thái quá.Cho nên tôi sẽ tiếp tục thử người mẫu tiên sinh.
Buổi sáng lúc làm việc tình cờ thấy được cô nàng thư ký đang coi tiết mục tống nghệ * của người mẫu tiên sinh, cô nàng xem với vẻ mặt say mê, hai mắt sáng lấp lánh,căn bản không hề chú ý tới sự xuất hiện của tôi.
[ Tống nghệ: là những chương trình được chiếu trên tivi trong lĩnh vực nghệ thuật như phim ảnh, âm nhạc, thời trang… _Trong đây tác giả đề như vậy nên mình cũng không rõ là gì nữa ]
Cho nên mười phút sau, cô nàng mới thoả mãn đóng trang web lại,vừa quay đầu đã nhìn thấy tôi,sợ tới mức mặt trắng bệnh.
“Tổng… tổng… tổng…”
Tôi nhìn tấm áp phích cô nàng đặt trên bàn__________người mẫu tiên sinh khoác trên người chiếc áo sơ mi trắng, cởi ra hai nút trên cùng, lộ ra xương quai xanh khiêu gợi.
Anh ta không có thói quen hay cười lắm mà là lạnh lùng. Ánh mắt cũng vậy,không hề chứa tí cảm xúc nào,đó là sự trống rỗng cô đơn.
Nhìn một người mẫu tiên sinh xa lạ như vậy làm tôi cảm thấy không thoải mái.
“Tổng tài! Ngài đừng tịch thu áp phích của tôi được không!Huhu đây là áp phích mới nhất của Lý Thiệu Niên số hạn có lượng, huhu tôi phải xếp hàng rất lâu mới mua được,tổng tài người đừng tịch thu được không, tôi thật sự rất hâm mộ anh ấy!” Cô nàng thư kí nhìn tôi với ánh mắt tội nghiệp.
“Không tịch thu.”
Anh ta mỗi buổi tối đều phải ôm tôi mát xa cổ còn gì, còn lâu tôi mới thèm so đo tấm áp phích với cô.
“Tôi cũng cố gắng thích anh ta.” Tôi không biểu tình để lại một câu,rồi đi vào văn phòng.
Tôi ngồi vào nghế làm việc,vừa lấy điện thoại di động ra đã thấy tin nhắn của người mẫu tiên sinh, đại khái ý anh ta là đang làm việc ở nơi gần đây nên buổi trưa sẽ đến tìm tôi.
Tôi nhớ đến vẻ mặt không thoả mãn đêm qua của anh ta, sau khi làm tôi mệt mỏi cực độ,anh ta còn ôm tôi hôn tới hôn lui, không khỏi cảm thán tinh lực của anh ta thật sự quá tốt.
Theo quy tắc của một tổng tài mà nói thì tôi không nên đáp ứng việc đó, để người mình bao dưỡng vào văn phòng làm việc,đó không phải là một việc làm sáng suốt.
Nhưng không hiểu sao tôi nhớ tới tấm áp phích vừa rồi của cô nàng thư ký thì trong lòng lại buồn bực, đột nhiên lại muốn người mẫu tiên sinh đến đưa cơm cho mình.
Phần lớn mọi lúc tôi đều thuận theo ý định ban đầu của mình,nên tôi gọi bảo anh ta đến đây,còn gọi phân phó cho tiếp tân bảo anh trực tiếp dùng thang máy chuyên dụng của đi lên.
Không bao lâu sau, người mẫu tiên sinh đến,anh ta khoác bên ngoài chiếc áo măng tô sẫm màu,nom cực kì đẹp mắt.
Tôi làm bộ vô tình nhìn qua cô nàng thư ký, thấy mặt cô ta đang ngơ ngác, bộ dáng như kiểu không thể tin được, tâm tình tôi rất tốt.
Người mẫu tiên sinh ở với tôi một thời gian dài rồi nên tất nhiên có thể phân biệt được tâm tình từ khuôn mặt ngàn năm không đổi của tôi.
“Đang vui sao?”Anh ta ngồi vào ghế salon,ý bảo tôi tới ngồi cùng.
Không biết tại sao, những lúc tôi và anh ta ở chung,tôi cũng không quá để ý vấn đề ai làm chủ cả, cũng không quan tâm anh ta có quá phận gì hay không.Tôi đi tới ngồi bên cạnh.
“Để tôi ôm một chút.” Người mẫu tiên sinh ôm lấy tôi.
“Hôm nay hơi mệt, cuối cùng cũng xong rồi.” Anh ta có vẻ oán giận nói.
Tôi nhớ đến tiết mục tống nghệ buổi sáng, cau mày nói: “Anh không muốn làm có thể không làm mà, tôi có tiền có thể nuôi anh.”
Người mẫu tiên sinh mở mắt, trong mắt hiện lên sự sung sướng: “Ừ,em có tiền.”
Nghĩ buổi trưa hôm nay khó tránh khỏi một hồi đại chiến ở văn phòng, nhưng thật ra là tôi nghĩ nhiều rồi,người mẫu tiên sinh hôm nay hiếm thấy rất đúng bổn phận, tuy vẫn còn dính người,lúc nghỉ trưa cũng ôm ấp tôi cứng ngắc mà ngủ.
Thật sự là không nghĩ ra, lúc trước khi chưa bị tôi bao nuôi thì người mẫu tiên sinh muốn cuộc hôn nhân như thế nào nữa.