Tình Nhân Của Ta Có Gì Đó Không Đúng

Chương 15




Fan đúng là một sự tồn tại làm người tức giận.

Tôi nhìn tên bác sĩ kia đang ôm đùi của tôi, tự đáy lòng phát ra cảm thán.

“Trời ạ, tổng tài cư nhiên đúng là cái GAY, anh anh anh.”

“Tổng tài manh manh.”

“Tôi sẽ không bao giờ yêu thêm lần nào nữa.”

Nhóm thư ký cũng là sự tồn tại vô cùng kỳ quái.

“Nha nha nha nha tổng tài à! Tôi thật sự không tới đòi tiền anh, nhờ anh mà, cầu anh để tôi gặp mặt một lần đi nha nha nha nha…” Bác sĩ một phen nước mũi một phen nước mắt khổ sở cầu xin.

“Này là ý gì?” Thư ký A mờ mịt.

“Tôi hiểu rồi, nhất định người này là tiểu nhược thụ, vốn là bởi vì tiền mà bỏ rơi tổng tài, không nghĩ tới tổng tài lại quật khởi, cho nên quay trở lại, nói như vậy, đây là pháo hôi thụ.” Thư ký B hờ hững. (quynh đệ tỷ muội gần xa cho ta hỏi pháo hôi thụ là sao ak T^T)

“Toàn nói hưu nói vượn, ba của tổng tài chính là tổng tài! Tổng tài vẫn luôn là một người đàn ông kim cương* độc thân.” Thư ký A phản đối.

(*) Kim cương tượng trưng cho sự cao quý và khan hiếm. Ở đây chỉ anh thụ là một người đàn ông độc thân cao quý soái ca và vô cùng khan hiếm =))))))

“Tổng tài manh manh.” Thư ký C lập trường kiên định.

Không thể nào tiếp tục như vậy.

Tôi vô cùng không cao hứng.

Hành vi của tên bác sĩ không chỉ mang đến nguy hiểm bại lộ việc tôi và người mẫu tiên sinh có quan hệ, nghiêm trọng hơn nữa là hủy hoại hình tượng tổng tài của tôi, chuyện này sẽ làm cho nhân viên của tôi, công ty của tôi sự ảnh hưởng vô pháp lường trước được.

“Tổng tài bộ dạng rất là tức giận! Nhất định là thụ chính quy đã xuất hiện, tổng tài đã không ăn pháo hôi thụ này. Quả nhiên là tiểu thuyết đến từ cuộc sống!”

“Tổng tài manh manh ~ ”

“Theo tôi lên trên.” Tôi đá chân người bên cạnh.

Bác sĩ lệ nóng doanh tròng: “An đáp ứng tôi? Anh nguyện ý…”

Không thể để cho hắn nói ra tên của người mẫu tiên sinh.

Tôi tay mắt lanh lẹ ngăn chặn miệng của hắn.

“Trời ạ, tứ chi tiếp xúc, tình huống như thế chẳng lẽ không đúng là công thụ nhịp điệu hòa thuận sao? Gương vỡ lại lành!” Thư ký A lải nhải đoán nội dung vở kịch.

Thời điểm tôi thành công đem bác sĩ dẫn lên lầu, tôi cả người đều không bình tĩnh lắm.

Đây là một màn thất bại nhất trong đời tôi, hình tượng của tôi triệt để bị phá huỷ.

Tôi phi thường phi thường tức giận phi thường!

Lửa giận hướng lên tới trời!

Lửa giận công tâm!

Lên cơn thịnh nộ!

“Tổng tài, đây chính là phòng làm việc của anh a? Cái ghế sô pha này thoạt nhìn thật là đắt, đúng rồi, Lý Thiệu Niên khi nào sẽ đến?” Bác sĩ hai mắt sáng lên nhìn tôi.

Tôi bây giờ muốn đến trên giường! Nhảy! A! Nhảy! Thuận tiện đem gối! Nhét! Vào! Miệng! HẮN!

Khắc chế.

Tôi là tổng tài.

Là tổng tài.

Tổng tài.

Mà hình tượng của tôi đều! Không! Còn! Rồi!

Tôi lại tiếp tục bắt đầu sinh khí, gọi điện thoại cho người mẫu tiên sinh.

“Alo, chào ngài? Tôi là quản lý của Lý Thiệu Niên, hắn hiện tại…”

“Gọi hắn đến nghe điện thoại.” Tôi quyết đoán ra lệnh.

Đầu điện thoại bên kia truyền đến âm thanh rối như tơ vò, chỉ chốc lát sau, âm thanh của người mẫu tiên sinh truyền tới.

“An An?”

“Không được gọi tôi là An An.” Tôi càng thêm tức giận: “Hiện tại, ngay lập tức, đến công ty.”

Tôi cúp điện thoại.

Bác sĩ thật cao hứng, bởi vì hắn muốn được gặp người mẫu tiên sinh.

Tôi vốn dĩ đã không cao hứng, bác sĩ lại vô cùng cao hứng, tôi càng thêm mất hứng, trong lòng buồn buồn đặc biệt khó chịu.

Người mẫu tiên sinh rất nhanh liền đến, tới thật sự rất gấp, tóc đều có chút rối loạn.

“A a a! Lý Thiệu Niên! Anh anh anh chào anh! Tôi lần trước quên tự giới thiệu mình! Tôi tên Dương Dương Dương Dương Việt.” Bác sĩ hưng phấn xông lên tự giới thiệu mình.

Người mẫu tiên sinh vòng qua hắn, hướng tôi đi tới.

Tôi hiện tại không nghĩ sẽ để ý đến hắn, lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu đi.

Người mẫu tiên sinh liền đi tới đối diện tôi, đến trước mặt chính là khí tức lạnh lùng, có thể cảm giác được hắn chính là vội vội vàng vàng mà tới.

Tôi ngồi trên ghế làm việc, cúi đầu, người mẫu tiên sinh ngồi chồm hỗm xuống, cầm lấy tay của tôi, hôn lên trên một cái.

“Đã xảy ra chuyện gì? Có phải là hắn mang đến phiền phức?”

Tôi có chút oan ức.”Hắn ở cửa công ty ôm chân tôi nói muốn gặp mặt anh, cả nhóm thư ký đều thấy được, cũng không biết tưởng tượng đến cái gì.”

Người mẫu tiên sinh biết quy tắc tổng tài của tôi, lập tức ôm tôi một chút: “Ngoan, đừng giận, anh bắt hắn xin lỗi em, sau này không cho hắn đến nữa, có được hay không?”

“A a a a a a a a a tôi nhìn thấy cái gì a a a a a a a ta đang nằm mơ chứ a a a a a…”

Bên cạnh truyền đến một trận rít gào.

Sắc mặt của tôi nhất thời càng thêm khó coi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.