“Ngày hôm nay theo tôi ra ngoài.”
Sáng sớm, tôi cảm giác được người ở bên cạnh tựa hồ có ý tứ rời giường, nhanh chóng kéo hắn lại.
“Anh ngày hôm nay còn có việc.” Người mẫu tiên sinh nói, cũng rất rõ ràng vừa nằm xuống.
Tôi ở trong lòng tính toán, tổn thất tiền nghĩ làm việc một ngày cùng với tiêu tiền vào việc bao hạ một cái rạp chiếu phim, quả thật rất đau lòng, so sánh với tiền lương một ngày của người mẫu tiên sinh liền có vẻ vi bất túc đạo (nhỏ nhặt không đáng kể).
“Công việc làm sau đi.” Tôi nghĩ tới tiểu thư ký nói với tôi phải ôn nhu, săn sóc, liền bồi thêm một câu: “Công việc cũng không quan hệ, tôi có tiền mà.”
Người mẫu tiên sinh tuy rằng bộ dạng không quá yêu tiền, bất quá hình như đặc biệt yêu thích bộ dạng của tôi khi nói thế này, thế là hắn liền cười híp mắt lại gần, hỏi tôi: “Ngày hôm nay em không đi làm a?”
Trong lòng tôi rất đau, thật sợ buổi tối mơ thấy ba tôi mang theo dao thái rau đến mang tôi cùng đi.
Trên mặt biểu tình vẫn trước sau như một mà bình tĩnh: “Ngày hôm nay tôi muốn nghỉ ngơi.”
Người mẫu tiên sinh đã theo tôi hai năm, đây là lần đầu tiên tôi chủ động đưa ra yêu cầu nghỉ ngơi, hắn đại khái rất vui vẻ, mới sáng sớm lại là ban ngày mà đã có ý tứ tuyên ***.
Tôi hoàn toàn không muốn đem ngày nghỉ mà lăn lộn ở trên giường.
“Anh nhanh lên một chút, mau mau rời giường, chờ sau đó còn ra ngoài nữa.” Tôi đẩy hắn một cái, không khách khí đem chăn cuốn lại, bao lấy thân mình.
Người mẫu tiên sinh tâm tình cực tốt mà rời đi, thay đổi áo ngủ, đánh răng rửa mặt, sau đó đi làm điểm tâm.
Kỳ thực tôi cảm thấy được người mẫu tiên sinh ngoại trừ thời điểm ở trên giường, thì tất cả các mặt còn lại đều rất tốt, mang nhiều chức năng nga.
Người mẫu tiên sinh cuối cùng còn thêm chức năng hỗ trợ mặc quần áo.
Tôi nhắm mắt lại, nói giơ tay liền giơ tay, bảo nhấc chân liền nhấc chân, thành thành thật thật mặc lên bộ quần áo mà người mẫu tiên sinh yêu thích.
Trên thực tế tôi khá là yêu thích âu phục, đặc biệt là âu phục màu tối, tôi cảm thấy được loại âu phục đó tương đối phù hợp khí chất của tổng tài. Thế nhưng người mẫu tiên sinh lại thích bắt tôi mặc quần áo màu nhạt.
Ngày hôm nay tôi cả ngày đều đi theo người mẫu tiên sinh, tôi nhìn nhìn quần áo trên người, yên lặng ngậm miệng.
Cơm nước xong, người mẫu tiên sinh đi rửa chén, tôi đi tới thư phòng, lấy ra bó hoa hồng tối hôm qua tôi đã mua, cảm giác tâm đều như nứt ra rồi.
Tại sao hoa không thể ăn không thể dùng còn có thể khô héo mà lại đắt như thế? Tôi thật sự không thể nào hiểu được.
Tôi cầm bó hoa một đường đi tới nhà bếp, vội vàng đem nó kín đáo mà đưa cho người mẫu tiên sinh, miễn cho tôi nhìn nó lại khó chịu.
“Tặng cho anh?” Người mẫu tiên sinh trong đôi mắt có chút sáng lên, làm cho tôi liên tưởng đến một chú chó, bất quá nhớ tới bộ dạng lãnh khốc của người mẫu tiên sinh, liền ở trong đầu đem hình tượng một chú chó nhỏ hiền lành biến thành một chú chó to lớn hung ác.
Tôi gật gật đầu.
Người mẫu tiên sinh sung sướng mà nhận lấy hoa hồng.
Xem ra biện pháp của vị tiểu thư ký rất được sao? Lẽ nào tôi đối tiểu thuyết mạng từng có nhiều nhận xét phiến diện?
Sau đó, tôi dẫn người mẫu tiên sinh đi xem phim.
Bao hạ một rạp chiếu phim là loại hành vi vô cùng không có lý trí, bất quá hoàn hảo, tôi đã tìm được một biện pháp để bù đắp thiệt hại: bao vào sáng sớm, giảm tám phần trăm.( rốt cuộc anh có phải là tổng tài không??? =))))))
Cho tới bây giờ, đây là chuyện làm cho tôi thoải mái nhất.
Lái xe đi đến rạp chiếu phim, tôi liền mua một hộp bỏng ngô to cùng khoai lang sau đó đi vào.
“Anh ăn bỏng ngô sao?” Tôi hỏi.
Người mẫu tiên sinh lắc đầu một cái.
Đúng, tôi nhớ người mẫu tiên sinh vẫn là cần phải giữ vóc người hoàn mỹ. Hắn hiện giờ mặc quần áo thì nhìn có thịt nhưng khi cởi quần áo ra thì lại rất gầy, như thế mua một hộp bỏng ngô to, cũng quá lãng phí đi, vi phạm vào quy tắc tiêu dùng của tôi rồi, tôi phải đem nó ăn sạch mới được.
Tôi rất cao hứng bắt đầu ăn bỏng ngô, răng rắc răng rắc.
Rất nhanh, bộ phim điện ảnh lại bắt đầu.
Mặc dù vị tiểu thư ký giới thiệu đây là một bộ phim tình yêu, mà tôi thật sự không cảm thấy phim tình yêu có cái gì cần phải xem, cho nên tôi rất lý trí mà chọn một bộ phim tài liệu, là bộ phim nói về thế chiến thứ hai. (cái thể loại giề đây chài =)))))
Bộ phim này rất hợp lòng tôi, tôi xem một chút, động tác lấy bỏng ngô cũng chậm chậm chậm lại.
Bỗng nhiên, tôi cảm thấy được tôi bị nhấc lên.
Làm tôi giật cả mình, cả người đều nhảy cẩng lên.
Tôi kịp thời khắc chế, lạnh nhạt hỏi: “Làm gì?”
Người mẫu tiên sinh để tôi ngồi ở trên đùi hắn, vừa lấy bỏng ngổ tiến đến bên miệng của tôi.
“Anh đút em ăn ăn.”
Tôi muốn xem phim, không có thời gian ăn bỏng ngô a, nghĩ muốn như vậy, đề nghị của người mẫu tiên sinh phi thường tuyệt vời.
Tôi liền ngầm cho phép.
Tôi tiếp tục thời gian vui sướng xem phim ăn bỏng ngô, mãi đến khi tôi theo thói quen cắn bỏng ngô, cắn được một cái thứ gì đó mềm mại.
Tôi buồn bực cúi đầu nhìn, nha, tôi không cẩn thận đem tay của người mẫu tiên sinh cho là bỏng ngô.
Cần phải nói xin lỗi nga.
Tôi quay đầu lại, đang chuẩn bị giải thích một chút, liền thấy người mẫu tiên sinh đôi mắt tối sầm, còn cảm giác được tay hắn trong lúc vô tình đã ôm tôi thật chặt.
Việc lớn không tốt.
“Anh…” Tôi mới vừa mở miệng, người mẫu tiên sinh liền hôn tới, không biết có phải hay không là bởi vì ở một nơi xa lạ, tôi cảm thấy được hắn rất phấn khởi, tôi thậm chí có thể cảm giác được dưới mông có gì đó ngạnh ngạnh.
Tôi nhất định, nhất định phải ngăn cản trận này, cùng với giải thích không được động dục.
Tôi quay đầu đi, tập trung xem phần quan trọng nhất của bộ phim tài liệu, vừa nói: “Chúng ta có thể hay không không làm…”
“Không thể.” Người mẫu tiên sinh quyết tuyệt đánh gãy lời tôi, thuận tiện đem lời kế tiếp của tôi nuốt mất.
Cuối cùng kết quả đương nhiên vẫn là hắn thực hiện được.
Tôi lần đầu tiên tại rạp chiếu phim làm chuyện như vậy, hơn nữa còn là lần đầu tiên ngồi ở phía trên làm chuyện như vậy, kinh nghiệm này rất đáng sợ, người mẫu tiên sinh vào so với bình thường còn muốn sâu hơn, tôi cũng so với bình thường càng mệt mỏi hơn.
Tôi mệt mỏi núp ở trong ***g ngực của người mẫu tiên sinh, ngày đó tôi không biết còn muốn tiếp tục tiến hành như thế nào, quán ven đường tôi vẫn không có ăn nga.
“Một lát anh để người đưa quần áo lại đây, em trước tiên ngủ một lát đi.” Người mẫu tiên sinh nhẹ giọng nói, đem áo khoác may mắn còn sống sót khoác lên trên người tôi.
Thời điểm tôi nửa mê nửa tỉnh, nhìn thấy vài người mà tôi chưa từng gặp qua an tĩnh đưa tới hai bộ quần áo.
Những người kia bô bô nói tiếng Anh, tôi nỗ lực lắng nghe, mơ hồ nghe được cái gì trở lại, sinh khí…v..v..
Người mẫu tiên sinh dùng tiếng Anh trả lời một câu: “Làm cho hắn chớ xen vào việc của người khác.”
Những người này là ai đó?
Tôi giật mình một cái, thật giống từ bên trong một giấc mơ tỉnh lại.