Chung Tình kin hãi, nhìn xung quanh một chút, con đường này có rất nhiều người qua lại, nếu bị người nhìn thấy thì sợ rằng cô cũng không thể giải thích nổi.
“Thiếu tướng, anh buông tôi ra...”
Dịch Giản nghe cô nói như thế, bàn tay đang nắm cổ tay cô lại tăng thêm sức.
Sắc mặt Chung Tình trở nên trắng hơn, cô cảm thấy khó mà tin được, người đàn ông nhìn gầy gò trước mặt lại có sức mạnh lớn như thế, hệt như đang muốn bóp nát cổ tay cô vậy.
Cô mở miệng nhưng không dám nói gì.
Từ Ngang đứng ở một bên, thấy cảnh tượng như thế lập tức ra ngoài giảng hoà: “Thiếu tướng, nơi này có gió thổi, đêm lạnh, có chuyện gì về Cố Viên rồi nói.”
Mặt Dịch Giản vẫn không có biểu cảm gì.
Từ Ngang chạy tới bên cạnh xe, mở cửa ra.
“Thiếu tướng, Chung tiểu thư, lên xe đi.”
Lúc này Dịch Giản mới hừ lạnh một tiếng, kéo Chung Tình, nhét cô vào trong xe, mình cũng chen vào theo.
Chung Tình vẫn còn đang ngập chìm trong sự vui sướng vì được gặp Trác Nhiên, cộng thêm việc thấy Hà An Viện ở trong viện của Thiếu tướng, bản thân vô cùng phơi phới, ai ngờ trong lúc bất chợt đụng phải Dịch Giản, lại thấy anh tức giận đến thế, cô hoàn toàn không thể phản ứng kịp, dáng vẻ có chút u mê.
Không gian bên trong xe rất nhỏ.
Từ Ngang lái xe đi dọc theo con đường trong nhà họ Dịch.
Cô cảm thấy không khí bên trong xe rất ít, giờ đã bắt đầu có chút hít thở không thông rồi.
Rất nhanh xe đã đến Cố Viên, Dịch Giản xuống xe, mang vẻ mặt lạnh như băng đi vào trong nhà.
Chung Tình cũng ôm Tiểu Hoàn đi theo.
Từ Ngang thấy Tiểu Hoan, không nhịn được mà nhắc nhở: “Chung tiểu thư, đưa con mèo này cho tôi đi, cô vào một mình là được rồi.”
Chung Tình suy nghĩ một chút, vẫn đưa mèo cho Từ Ngang, còn mình lại đi vào.
Lúc cô đi vào, trong phòng khách đã không còn một ai, nói vậy Dịch Giản đã lên lầu, cô nhép miệng, lúc này cũng lên theo.
Cửa phòng ngủ của anh không khóa.
Chỉ khép hờ.
Cô đẩy cửa ra đã thấy anh đang ngồi đó.
Anh ngồi trên mép giường, ánh mắt không biết đang nhìn tới nơi nào, thấy cô đi vào, cũng không hề ngẩng mặt lên, chẳng qua chỉ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình, thản nhiên nói một câu: “Tới đây.”