Tình Nhân Bí Mật Của Cậu Tôi

Chương 71: Chương 71




Trước khi ra khỏi nhà đi làm, Hoắc Đình Đông trở về phòng ngủ nhìn Sầm Hoan, sự lo lắng trong lòng anh cuối cùng cũng thành sự thật.

Người cô sốt cao chưa khỏi, lại trải qua cuộc hoan ái kịch liệt như vậy, cơn sốt đã hạ lại quay về, ý thức của cô mơ mơ màng màng, anh gọi cô vài tiếng cũng không biết đáp lại, chỉ biết đau khổ mà nhìn anh.

Hoắc Đình Đông thay đồ cho cô rồi ôm cô đến bệnh viện, lúc đang trên đường đi thì liên lạc với Vệ Lăng Phong trước.

Đến bệnh viện, Vệ Lăng Phong vừa thấy anh đã trách mắng: “Tôi đã nói cô ấy sẽ sốt cao bất cứ lúc nào mà, cậu tìm được cô ấy lúc nào thế, sao tối qua không đưa đến bệnh viện? Sốt bao lâu rồi?”

Hoắc Đình Đông nhìn anh ta một cái, không nói lời nào mà bế Sầm Hoan đặt lên giường bệnh: “Nói nhảm nhiều thế, mau kê đơn cho nó đi.

Vệ Lăng Phong nhướng mày nhìn sắc mặt u ám của cậu bạn từ bé của mình, bĩu môi bắt đầu bận rộn.

Tim Hoắc Đình Đông nảy lên, lại nghe thấy anh ta ồn ào: “Trên cổ cũng có vết bầm, cổ tay thì có vết buộc, trên mặt cũng có dấu bốn ngón tay rõ ràng… Mẹ nó, chắc không phải cô ấy bị tên khốn nào đó bắt cóc rồi ngược đãi chứ?”

Trước khi ra khỏi nhà đi làm, Hoắc Đình Đông trở về phòng ngủ nhìn Sầm Hoan, sự lo lắng trong lòng anh cuối cùng cũng thành sự thật.

Đây là chuyện gì vậy?

Người cô sốt cao chưa khỏi, lại trải qua cuộc hoan ái kịch liệt như vậy, cơn sốt đã hạ lại quay về, ý thức của cô mơ mơ màng màng, anh gọi cô vài tiếng cũng không biết đáp lại, chỉ biết đau khổ mà nhìn anh.

Vệ Lăng Phong nghi hoặc nhìn Hoắc Đình Đông, đột nhiên hai mắt trừng to.

Anh ta thế mà lại phát hiện ra trên cổ của cậu bạn mình cũng có mấy dấu bầm giống y như dấu trên người Sầm Hoan! Mà trên môi anh cũng có một hai chỗ bị rách.

Đây là chuyện gì vậy?

Vệ Lăng Phong nghi hoặc nhìn Hoắc Đình Đông, đột nhiên hai mắt trừng to.

Anh ta thế mà lại phát hiện ra trên cổ của cậu bạn mình cũng có mấy dấu bầm giống y như dấu trên người Sầm Hoan! Mà trên môi anh cũng có một hai chỗ bị rách.

“Đình Đông, à ừ… chắc cậu không phải là tên khốn biến thái đó chứ?”

Đừng có gật đầu, nếu không anh ta sẽ ngất xỉu mất!

Đôi mắt Hoắc Đình Đông tối đi, nhìn ra chỗ khác.

Trong lòng Vệ Lăng Phong giật mình, bàn tay đang cầm ống nghe bệnh run lên, kinh ngạc một lúc lâu cũng chưa hoàn hồn.

Mặc dù Hoắc Đình Đông không gật đầu thừa nhận, nhưng cũng không giải thích hay phản bác, như vậy có nghĩa là suy đoán của anh ta không sai.

Nhưng mà…

“Cô ấy không phải là cháu gái ruột của cậu sao? Sao hai người…” Vệ Lăng Phong còn chưa nói xong, ánh mắt hung dữ của Hoắc Đình Đông đã ném qua, khiến anh ta lập tức im miệng.

Vệ Lăng Phong lắc đầu thở dài một tiếng, trong lòng nghĩ sao lại loạn như vậy chứ.

Trong lúc ý thức mơ màng, Sầm Hoan cảm thấy có một đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mình, cô muốn mở mắt ra để xem là ai, nhưng mí mắt lại nặng đến không cách nào mở được.

Cô ý thức được bản thân lại bị sốt cao, bởi vì cảm giác cơ thể nặng nề lúc nóng lúc lạnh này quá quen thuộc.

Mũi cô rất nghẹt, cô không biết mình có phải đang ở bệnh viện hay không.

Mỗi lần cơ thể cô không thoải mái, bên cạnh luôn có cậu nhỏ, lần nào cũng là anh bế cô đến bệnh viện.

Rõ ràng cơ thể không thoải mái chuyện rất đau khổ, nhưng đối với Sầm Hoan thì ký ức trong bệnh viện lại là phần ký ức đẹp nhất.

Bởi vì có anh.

Cô nhớ Hoắc Đình Đông ghét nhất là ăn sầu riêng, nhưng lần đó khi anh tổ chức sinh nhật cho cô trong bệnh viện, cô đã nhét một miếng bánh kem sầu riêng vào trong miệng anh, lúc đó biểu cảm của anh cứng đờ, nhưng khi thấy anh nuốt xuống, cô lại vô cùng vui vẻ.

Đó là một miếng nhỏ cô cắt ra từ phần bánh mà mình đã ăn qua, anh không có nhổ ra, vì vậy cũng xem như là hai người đã hôn nhau gián tiếp.

Sầm Hoan vô thức liếm môi, sự đau đớn truyền đến từ vết thương trên môi khiến cô nhớ lại trận hoan ái tràn đầy sự tuyệt vọng kia.

Nụ hôn của Hoắc Đình Đông không được xem là nụ hôn giữa hai người yêu nhau, chỉ là gặm cắn như để phát tiết.

Bởi vì đau đớn, cô bất giác cắn ngược lại anh, môi của hai người quấn vào nhau, mỗi khi vết thương mới xuất hiện thì đều có máu tươi chảy ra.

Răng môi của hai người quấn quýt, trong khoang miệng nồng nặc mùi máu tanh.

Một trận hoan ái tràn đầy mùi máu tanh, nói thật, các giác quan trên cơ thể cô không cảm nhận được gì khác ngoại trừ sự đau khổ.

Nhưng trong lòng cô lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Bởi vì cuối cùng cô đã có được anh.

Hoắc Đình Đông không chớp mắt mà nhìn chằm chằm nụ cười phơi phới ở khoé môi Sầm Hoan, mặc dù không đoán được cụ thể cô đang mơ thấy gì mà vui vẻ như vậy, nhưng anh biết, trong mơ nhất định là có anh.

Từ khi bắt đầu quen biết anh, tất cả niềm vui của cô đều liên quan đến anh.

Mỗi một ánh mắt cô nhìn anh đều chuyên tâm và say mê đến khiến anh hốt hoảng.

Đó là sự say mê từ cả cơ thể và trái tim vào, giống như con thiêu thân nhào vào lửa vậy, dù biết rõ kết cục cuối cùng là tự chịu diệt vong, nhưng vẫn nhào qua không hề chùn bước.

Nhưng anh không ngờ được, nếu anh là đám lửa đó, còn cô là con thiêu thân đó, khi thiêu thân nhào vào lửa thì ngoại trừ kết cục tự chịu diệt vọng thì còn một khả năng khác, đó là cùng tồn tại mãi mãi với lửa.

Hoắc Đình Đông cụp mắt nhìn lòng bàn tay của mình không biết bị móng tay của cô cào đến đầy vết thương từ lúc nào, những đường vân chi chít đan xen nhau trên đó giống như tâm trạng của anh lúc này, hỗn loạn khó gỡ, rắc rối phức tạp.

Lồng ngực anh nghẹn lại, hít sâu một hơi, xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.

“Đình Đông, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Trong văn phòng, Vệ Lăng Phong nhìn gương mặt u ám của bạn mình, không nhịn được sự tò mò và lo lắng, hỏi anh.

Hoắc Đình Đông im lặng.

Bởi vì anh cũng không biết nên mở miệng thế nào.

Vệ Lăng Phong nhìn anh, thở dài: “Đình Đông, mặc dù tôi không tôi rốt cuộc sự thật là như thế nào, không biết tại sao hai người lại phát triển đến bước này, nhưng mà… hai người là cậu cháu ruột thịt, sao lại có thể…”

“Lăng Phong, giúp tôi một việc.

Hoắc Đình Đông cắt ngang lời anh ta.

“Việc gì?”

Hoắc Đình Đông không nói gì nữa, mà lấy giấy bút viết một dòng chữ đưa cho anh ta.

Vệ Lăng Phong nhìn xong, sắc mặt ngẩn ra: “Cậu muốn kiểm tra DNA của cậu và ông cụ nhà cậu? Chẳng lẽ đến cậu cũng nghi ngờ cậu không phải…”

“Cậu giúp hay không?” Hoắc Đình Đông không có kiên nhẫn.

Vệ Lăng Phong thở dài, gật đầu.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.