Tình Nhân Bé Nhỏ Của Tổng Tài Xấu Xa

Chương 66




Vẻ hứng thú tìm kiếm trong mắt Doãn Đằng Nhân lúc này mới thu hồi. Liếc nhìn Tiểu Túc một cái thật sâu khó hiểm rồi sải bước chân thư thả, sảng khoái, thảnh thơi rời khỏi phòng tổng giám đốc.

Tiểu Túc cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi theo sát ở phía sau.

Giản Tiểu Bạch đang ở phòng họp đàm phán, lúc này một người đàn ông diện mạo có thể dùng từ đẹp đẽ để hình dung đi đến, cô lập tức sợ ngây người. Người đàn ông này thật sự so với thái dương thần còn đẹp hơn nữa. Làn da người đàn ông này thoạt nhìn thực trắng mịn, đôi con ngươi hoa đào dài đẹp đến mức đủ để mê hoặc chết người, dường như còn phủ bóng lên cánh mũi thẳng bờ môi mỏng manh.

Mấy cô gái bên trong đều nhịn không được nhìn nữ quản lí phụ trách nghiệp vụ quảng cáo của Duy Bạch cũng đi theo mà thiếu chút nữa chảy nước miếng. Giản Tiểu Bạch dưới đáy lòng thầm mắng: người đàn ông đẹp như vậy quả đúng là họa thủy, đi đến đâu cũng có thể dễ dàng cướp lấy ánh mắt của phụ nữ.

Tina mỉm cười đi tới giới thiệu với Giản Tiểu Bạch: “Cô Giản, đây là anh Doãn đại diện cho tổng giám đốc của chúng tôi.”

Lại nói với Doãn Đằng Nhân: “Anh Doãn, đây là cô Giản bên Phong Trì.”

Giản Tiểu Bạch lễ phép gật đầu, ánh mắt đối diện với một đôi mắt hoa đào quyến rũ mê hoặc lòng người. Người đàn ông này thật sự sẽ hớp hồn nhưng cô đã sớm có sức miễn dịch, đối với bất cứ người đàn ông nào cũng không động tâm.

Vì thế Giản Tiểu Bạch máy móc nói: “Tổng giám đốc Doãn, chào anh! Tôi đại diện cho Phong Trì đến đây cùng bàn bạc, hy vọng anh có thể cho Phong Trì chúng tôi một cơ hội, chúng tôi nhất định sẽ không phụ sự mong đợi của mọi người. Quảng cáo của chúng ta có thể đưa Duy Bạch tiến về một kỷ nguyên mới.

Doãn Đằng Nhân nhíu mày, ánh mắt rực lửa đánh giá thật kỹ Giản Tiểu Bạch. Đã trải nghiệm với vô số người nên anh ta chỉ liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được cô gái này còn rất trẻ nhưng ăn mặc có vẻ còn già dặn hơn cả mấy bà cô bốn mươi tuổi. Bộ đồ màu đen, giày cao gót 15 cm màu đen, không đeo trang sức gì, tóc tai thoạt nhìn cũng gọn gàng.

Buồn cười nhất là cô lại đeo một cái kính gọng đen lớn đủ che hết nửa khuôn mặt, thực sự làm cho người ta phải ngán ngẩm.

Doãn Đằng Nhân ánh mắt mang trêu tức hỏi: “Cô Giản bao nhiêu tuổi rồi?”

“Ách?” Giản Tiểu Bạch thực ngoài ý muốn không ngờ anh ta lại hỏi tuổi mình. “Chuyện này hình như không liên quan gì đến công việc của chúng ta nhỉ tổng giám đốc Doãn!”

“Ấy! Tôi chỉ muốn biết tuổi của cô để xác định trang phục của cô có phù hợp với độ tuổi hay không thôi. Nếu cô ngay cả bản thân mình cũng không thể bày biện đẹp thì làm sao có thể bày biện Duy Bạch cho đẹp được chứ? Cho nên xin thứ lỗi tôi không thể không hỏi như vậy, vì vậy vấn đề này đối với chúng ta mà nói là rất quan trọng. Doãn Đằng Nhân không chút khách khí chỉ ra dáng vẻ của Giản Tiểu Bạch hình như không ổn.

Giản Tiểu Bạch không ngờ dáng vẻ của mình sẽ ảnh hưởng đến hình tượng công ty, cô không muốn mất vụ làm ăn này. “Tổng giám đốc Doãn bản thân tôi không phải là nhà thiết kế, tôi chỉ là người viết lời quảng cáo thôi, nghiệp vụ cụ thể vẫn là do nhà thiết kế của công ty chúng tôi chịu trách nhiệm nhiệm chuẩn bị, cho nên xin anh yên tâm Phong Trì nhất định sẽ tận tâm hết sức thỏa mãn bất cứ yêu cầu quảng cáo nào của Duy Bạch.

“À! Cô không phải nhà thiết kế?” Doãn Đằng Nhân kinh ngạc.

“Đúng vậy!”

“Vậy càng không thể, công ty các cô không có ai sao?” Doãn Đằng Nhân rất không hài lòng với việc phái một người không hiểu biết về quảng cáo đến bàn nghiệp vụ: “Có thể thấy tổng giám đốc của các cô đối việc này rất thiếu trách nhiệm, cũng không cùng đến nữa. Công ty chúng tôi không thể hợp tác cùng một công ty thiếu trách nhiệm.”

Phòng quản lí quảng cáo của Duy Bạch cũng sửng sốt, Tina cũng ngây ra. Phong Trì là công ty quảng cáo tốt nhất nếu không hợp tác thì rất khó tìm được công ty nào có danh tiếng tốt hơn. Tina không khỏi có chút lo lắng nhưng vẫn nhịn xuống, cái gì cũng không nói.

Giản Tiểu Bạch cách lớp kính thật dày thâm thúy nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của Doãn Đằng Nhân, trong mắt sắp bốc hỏa đến nơi nhưng cô cuối cùng vẫn không phát tác. Hít sâu bình tĩnh quyết tâm thử cùng anh ta chậm rãi nói lý lẽ: “Xin Tổng giám đốc Doãn đừng tùy ý phê bình người khác, tổng giám đốc công ty chúng tôi thực sự rất có trách nhiệm, toàn bộ giới này đều rất rõ ràng. Nếu anh cần tự mình bàn bạc với tổng giám đốc của chúng ta thì bây giờ tôi có thể báo cho tổng giám đốc. Tin chắc là không tới nửa tiếng anh ấy sẽ tới. Vấn đề là anh đối với tôi có thành kiến, là tôi làm phiền hà đến công ty chúng tôi. Nếu tổng giám đốc Doãn không thích dáng vẻ của tôi vậy chúng ta có thể lại hẹn thời gian khác để tôi sửa sang cho tốt rồi đến cùng anh bàn bạc. Có thể chứ?”

Không tồi, cô nàng này biết co biết duỗi đấy, nhưng xem ra bụng cô ấy nhất định là đầy khí giận rồi! Ngực còn đang tức giận phập phồng lên xuống.

Doãn Đằng Nhân có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm đôi mắt Giản Tiểu Bạch đằng sau lớp kính, trong vẻ mặt bí hiểm rõ ràng có đùa cợt cùng khinh thường: “Được, cho cô một cơ hội. Nếu lần sau tôi vẫn không thể vừa lòng vậy cô Giản cũng đừng trách công ty chúng tôi hà khắc!”

“Tốt!” Giản Tiểu Bạch từ trong lòng khinh bỉ cái gã đàn ông đáng giận này vẻ ngoài đẹp đẽ thì có gì đặc biệt hơn người. Khinh thường người khác, bổn cô nương sẽ ăn mặc thật đẹp hớp hồn anh đi. Cô càng nghĩ càng giận.

Tiêu sái đứng dậy: “Vậy tổng giám đốc Doãn cáo từ!

Nói xong liền tiêu sái rời đi. Doãn Đằng Nhân mím môi mà cười, anh ta chính là thích nhàn rỗi trêu chọc người khác, cũng nhàn rỗi xem mỹ nữ này sau khi bỏ mắt kính hóa trang xuống thì không biết có đẹp như anh ta tưởng tượng hay không.

Trong phòng họp mấy vị chủ quản đều sửng sờ tại chỗ. Vốn đang bàn bạc công việc rất tốt lại bị đại điện mà tổng giám đốc tín nhiệm phá hỏng, cũng không biết sao anh ta lại như thế.

Nhưng mà nể mặt tổng giám đốc Mạc mà không ai dám mở miệng.

Doãn Đằng Nhân huýt sáo rời khỏi phòng họp, Tiểu Túc ở ngoài cửa chờ, nhìn thấy Doãn Đằng Nhân tâm tình hình như không tệ đi ra khỏi cửa phòng họp mà cô thấy sống lưng mình lạnh buốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.