Tình Nhân Bé Nhỏ Của Tổng Tài Xấu Xa

Chương 58




Mạc thị.

Đêm khuya.

Cao ốc Mạc thị 45 tầng vừa mới xây xong.

Trong phòng nghỉ tổng tài ở tầng 42, Mạc Tử Bắc yên lặng ngồi thẳng trên ghế cao ở gần cửa sổ sát đất, một tay để lên trên tay vịn, một tay bưng cao chân ly rượu, hai tròng mắt tối đen không thấy đáy nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, vẻ mặt bí hiểm, không nói không rằng cũng không nhúc nhích.

Năm năm!

Anh trở một người đàn ông thành thục danh xứng với thực như vậy, trầm ổn thong dong tựa như một cái đầm nước yên ả, thâm tàng bất lộ* ai cũng đoán không ra nó sâu bao nhiêu, tựa như lẩn tránh khỏi mọi thứ trên thế gian, nhưng ánh mắt ấy hiếm ai có thể nhìn thấu một chút nỗi lòng của anh.

Xem ra trong năm năm này, anh đã tôi luyện ý chí cứng như sắt thép, đủ để anh che dấu toàn bộ cảm xúc, khiến người ta không thể nhìn thấu tâm tư của anh.

Năm đó, sau khi rời đi, anh luôn ở đó dốc sức làm việc cho đến ba ngày trước khi về nước. Sau khi cùng Doãn Đằng Nhân ăn xong bữa tối, lại đến Dương Quang Quả Hương, nhớ lại năm đó tình cờ gặp gỡ, đáy lòng dâng lên một chút phiền muộn không thể hiểu được.

Anh trở thành con người giá trị ngàn triệu, tổng tài tập đoàn Mạc Thị Duy Bạch, tự tay thành lập vương quốc kinh tế của mình. Năm năm, lúc đêm khuya anh vẫn luôn mơ về vệt nước mắt thanh lệ kia, khuôn mặt nhỏ nhắn tự nhiên của cô, mái tóc dài quyến rũ động lòng người, dáng người xinh đẹp làm anh đánh mất trái tim mình vào cái đêm mưa năm năm trước.

Năm đó Doãn Đằng Nhân phái anh đi giải quyết chuyện công ty. Sau khi trở về, anh đã đi tìm cô, nhưng mà giai nhân đã không còn chút tung tích. Anh mới nhớ là anh chưa bao giờ biết trường đại học của cô ở đâu, càng không biết cô học chuyên ngành nào. Cô chuyển nhà, ngay cả cái cái tên kỳ quái Mai Thiếu Khanh kia cũng đi luôn.

Bởi vì muốn gây dựng sự nghiệp, anh lại trở về. Năm năm, tuy rằng bởi vì công việc mà anh trở về vô số lần nhưng đều không có thời gian đi tìm cô.

Không biết cô gái mạnh mẽ ấy hiện tại có phải đã kết hôn sinh con rồi không? Cô có khỏe không?

Ngoài cửa sổ là chân trời tối tăm mênh mông vô bờ, sao trời lấp lánh càng phụ trợ cho nỗi cô đơn của anh.

Anh xứng đáng, xứng đáng xui xẻo như vậy. Mỗi lần cùng người phụ nữ khác, trong đầu anh lại hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ kia của Giản Tiểu Bạch, đáng chết, cô nhất định là đã đầu độc anh, làm anh hơn bốn năm sau cũng không có chạm qua một phụ nữ nào.

Doãn Đằng Nhân nói anh có thể đi làm hòa thượng, hòa thượng cũng chỉ tu luyện đến mức độ như vậy thôi. Thật ra anh vĩnh viễn không hiểu không hưởng qua cái mùi vị này thì làm sao đánh mất lòng mình được!

Anh đã ba mươi hai tuổi, sự nghiệp thành công, là đối tượng mà phần đông người đẹp muốn theo đuổi, thậm chí ngay cả rất nhiều ngôi sao hiện tại đều biết tổng tài vừa trở về của công ty vừa mới nổi Duy Bạch là một người đàn ông trẻ tuổi tuấn tú, anh hiện tại còn nổi tiếng hơn những người mẫu nam nhiều.

Nhưng trong lòng vẫn rất buồn bã!

Đặc biệt mỗi khi đến ban đêm rảnh rỗi, anh luôn nhịn không được hoài niệm lại khoảng thời gian đã qua, bóng dáng kia chẳng những không biến mất mà ngược lại càng ngày càng rõ ràng.

Đây chắc chắn là báo ứng! Làm cho lòng anh đời này bất an! Vĩnh viễn hoài niệm!

Sáng sớm, Mạc Tử Bắc ở cậu lạc bộ thể hình độc quyền của Mạc thị Duy Bạch đang ra sức vận động chạy bộ thì Doãn Đằng Nhân kia lại đột nhiên phóng đến.

“Đừng nói với mình là cậu từ nhà đến nhé, mình nhớ tối hôm qua cậu còn nói muốn đi tìm người đẹp, khẳng định là một đêm không về đúng không?” Dựa vào hiểu biết về anh ta, Mạc Tử Bắc khẽ cười nói.

“Nếu không phải thì thế nào? Chúng ta là tri kỷ mà. Mạc, cậu thật đúng là rất hiểu mình, đêm qua mình qua đêm ở nhà Anna, ha ha, cậu không biết cô ấy lẳng lơ thế nào đâu, thật sự làm người ta dư vị vô cùng!” Doãn Đằng Nhân vẫn còn đắm chìm trong dư vị.

“Cậu có bạn gái mới?” Mạc Tử Bắc hỏi.

“Đúng là bạn mới nhưng chỉ là bạn bè thôi! Không phải bạn gái!” Anh nói rất thẳng thắn.

Mạc Tử Bắc lắc đầu: “Mau tìm một người phụ nữ rồi kết hôn đi, ba cậu cũng rất lo lắng tìm mình rất nhiều lần, bảo mình khuyên cậu. Mình nghĩ cậu cứ làm một cái giấy chứng nhận kết hôn để bọn họ quên đi một phen tâm bệnh.”

“Kết hôn? Nằm mơ đi! Mình còn chưa chơi đủ.” Doãn Đằng Nhân nhíu mày, mím môi như là giẫm phải phân, lắc đầu: “Kết hôn là tự chui đầu vào rọ, mình không cần.”

Mạc Tử Bắc dở khóc dở cười: “Người thường sợ kết hôn lúc nào đó sẽ gặp báo ứng, cẩn thận cậu gặp phải nhân vật lợi hại xử lý cậu, đến lúc đó cậu đừng trách ông trời không công bằng, dù sao mấy năm nay phụ nữ ở dưới thân cậu cũng nhiều vô số.”

“Ừm! Mạc, miệng cậu đừng có mà mỏ quạ đen nha!” Doãn Đằng Nhân đột nhiên cảm thấy đằng sau mình là một trận lạnh buốt, cảm giác tóc gáy cũng dựng hết lên.

“Nhân, có lúc mình thấy rất ngạc nhiên về cậu, quanh năm săn người đẹp, cậu không biết mệt à?” Trong đôi mắt đen mà xinh đẹp của Mạc Tử Bắc lóe lên tia giảo hoạt, hứng thú hỏi.

Doãn Đằng Nhân không chút để ý giải đáp nghi vấn của anh: “Chán ghét? Cái từ này ở chỗ mình rất khó có không gian tồn tại, mình cũng không phải là cậu tu luyện thành thần tiên, mà là Hoa hòa thượng Lỗ Trí Thâm[1]. Chỉ có điều mình đối với công việc rất mệt mỏi, không muốn làm việc chút nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.