Tình Nhân Bé Nhỏ Của Tổng Tài Xấu Xa

Chương 57




“Được rồi! Người ta đã đến với cậu rồi không phải sao.” Doãn Đằng Nhân làm bộ nhõng nhẽo.

Mạc Tử Bắc cười một cách bất đắc dĩ, anh thật không quen nhìn cậu ta bắt chước cái dáng vẻ không khác gì phụ nữ đó. “Cậu cả ngày ở chung với phụ nữ nên cũng sắp biến thành phụ nữ rồi đấy!”

“Nói cái gì đả kích quá vậy. Người ta là một thằng đàn ông nguyên chất chân chính đấy, cậu cũng biết có bao nhiêu phụ nữ ở dưới thân mình mơ màng rồi chứ!” Nghĩ tới lại càng khiến Doãn Đằng Nhân thấy kiêu hãnh.

“Là cậu đã trở thành đạo tặc hái hoa nổi danh nhất toàn châu Á này, tai tiếng không hề ít. Khuôn mặt tuấn tú của cậu trên tạp chí giải trí, haizz, đáng tiếc đều chỉ là tạp chí lá cải.

“Thật không? Xem ra mình thật có tiếng tăm nha!” Doãn Đằng Nhân dương dương tự đắc.

Ngay lập tức lại bị lời nói tiếp theo của Mặc Tử Bắc đả kích đến không còn mảnh giáp: “Đáng tiếc là dính vào hào quang của giới người mẫu, cho nên mới tự kỷ như vậy, bạn học già này nể tình cậu giúp mình giám sát thi công cao ốc Mạc thị lần này tôi bỏ qua.”

“Thật đả kích người ta quá mà! Mạc, lâu rồi không gặp mà cậu vẫn chẳng để lại mặt mũi cho mình như vậy!”

“Đi thôi!” Mạc Tử Bắc nhếch mày, khóe môi cong lên thành nụ cười cởi mở, tâm trạng nhìn có vẻ không tệ. “Nếu còn không đi thì có phải thành ăn khuya luôn không đây?”

Nói xong anh đi trước bước nhanh vào nhà hàng. Doãn Đằng Nhân nhảy lên hai bước túm chặt bả vai Mạc Tử Bắc. Hai người đàn ông vô cùng tuấn dật đi vào nhà hàng đúng là một quang cảnh mỹ lệ.

Không biết hôm nay là ngày tốt gì mà vừa rồi một người đẹp trai đi vào, đáng tiếc là đã có vợ rồi. Bây giờ hai người này tuy trông trưởng thành nhưng dường như đều độc thân, ngay cả bạn gái cũng không có thì đúng là chuyện khó tin của hai soái ca. Một cương một nhu quang quác không phải là một đôi đấy chứ.

Ngay khi vào cửa, đôi mắt sáng ngời của Mai Thiếu Khanh hiện lên tia sáng. Anh liền xoay đầu nhìn Giản Tiểu Bạch, phát hiện cô đang đưa lưng về phía hai người đó. Trên mặt dường như thở phào một hơi nhẹ nhõm thoải mái: “Chọn chút gì đó ăn đi!”

“Con nghe theo ba, ba kêu ăn con cái gì thì con ăn cái đó!” Giản Hạo Thiên ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế dựa.

“Không cần là đồ quá đắt đâu!” Giản Tiểu Bạch dặn lại một lần nữa, cô so với Grandet còn keo kiệt hơn.

Mai Thiếu Khanh thuần thục kêu bồi bàn gọi vài món ăn, người Giản Tiểu Bạch thực sự thấy áp lực: “Anh Thiếu Khanh! Anh thường đến đây ăn cơm à?”

Gương mặt Mai Thiếu Khanh xẹt qua một tia tâm tình phức tạp khó nhận biết, rồi lập tức thu hồi lại bình thường: “Đâu có! Là anh thấy trên tivi.”

“À!” Giản Tiểu Bạch cũng không nghi ngờ gì nữa. “Em chỉ muốn ăn mì Ý.”

Mai Thiếu Khanh nói với bồi bàn tên vài món ăn, sau đó bồi bàn rời đi.

Mạc Tử Bắc cùng Doãn Đằng Nhân ngồi ở một góc khác cách rất xa bọn họ. Thỉnh thoảng Mai Thiếu Khanh lại lướt mắt qua đỉnh đầu Giản Tiểu Bạch nhìn về phía bọn họ. Trên mặt hoàn toàn ung dung trầm tĩnh, đôi lúc còn cười đùa với Hạo Thiên.

Không ai thấy trên bàn tay phải của Mai Thiếu Khanh để phía dưới bàn từ lúc nào đã nắm chặt con dao phẩu thuật rồi lại trong nháy mắt mà biến mất tăm, không ai biết con dao ấy ở đâu.

Tiếp tục bình tĩnh nuốt nước nước bọt, Giản Tiểu Bạch yên lặng uống nước. Năm năm đã mài dũa một thiếu nữ ngây thơ không biết gì thành một người phụ nữ vì cuộc sống và con trai mà bôn ba khắp nơi.

Ở một bàn khác, hai anh chàng tuấn dật đang thảo luận kế hoạch hợp tác.

“Mạc, lần này cậu trở về đúng là quyết định sáng suốt. Huynh đệ ta lại cùng nhau dốc sức chiếm lĩnh toàn bộ thị trường châu Á này. Nghĩ là lại thấy một cảnh thật là to lớn hùng vĩ nha!

“Cùng nhau dốc sức làm? Hay là thôi đi, mình sợ cậu lại bỏ công ty, bản thân lại hưởng thụ sung sướng, mình không muốn quản lí cả hai tập đoàn đâu. Như vậy mình sẽ mệt chết mất, không chừng sống không đến bốn mươi tuổi nữa.”

“Ha ha ha! Mạc, cậu thật có khiếu hài hước.” Doãn Đằng Nhân ha hả cười. Cái kiểu cười này bỗng khiến Mạc Tử Bắc nghĩ đến một nghi vấn khủng bố đang treo lơ lửng


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.