Tinh Ngự

Chương 666: Giằng co




Bức Tông tọa lạc tại Liên Vân Sơn Mạch, toàn bộ sơn mạch ước chừng vạn dặm nhưng cũng chỉ có một mình một Bức Tông, chỉ nhìn qua đã hiện rõ thế lực kinh người, khí thế sừng sững càng khiến các thế lực khác phải cấm như hến.

Không nói tới bản thân Bức Tông vô cùng cường đại, chỉ cần là mười tông phái phụ thuộc vào Bức Tông. Tùy ý một nhà cũng đủ khiến Bối Diệp Tông trước đây phải cúi đầu xưng thần. Nói cách khác, nhưng tông phái này ít nhất cũng có hai Linh giả tọa trấn!

Những tông phái này mượn danh tiếng Bức Tông quả thực rất ít kẻ dám trêu chọc, mà lợi ích thu hoạch được cũng nộp lại cho Bức Tông một phần, mượn hình thức như thế này, Bức Tông mới mở rộng càng lúc càng nhanh, thực lực cũng phát triển mạnh mẽ.

- Chính là nơi này!

Hoa Vi Hà chỉ vào một ngọn núi thấp thoáng sau tầng mây mù mờ ảo, quay đầu nhìn Lăng Phong, biểu tình hơi có chút do dự bất định. Bức Tông, Sát Tình Tông, Ngọc Lan Tông...những môn phái cổ lão này đặt chân trên Vô Tẫn Hoang Nguyên nhiều năm, chưa hề nghĩ tới có người nào dám đến tận cửa ức hiếp, thế nhưng, Lăng Phong ngay cả Long tộc cũng dám đại náo tưng bừng, huống chi là Bức Tông?

Lăng Phong không nói một lời, đôi môi mím chặt. Bỗng dưng, từng đạo quang lưu bắt đầu hội họp hướng lòng bàn tay hắn, quang lưu càng lúc càng trướng lớn, cuối cùng trở thành một đạo kiếm quang rộng quá mười trượng, dài bốn chục trượng.

Mi tâm Hoa Vi Hà vừa nhảy.

"Tiểu Phong muốn làm gì? Lẽ nào..."

Ầm...

Không đợi nàng suy nghĩ xong, chỉ thấy đạo kiếm quang chói chang như mặt trời mạnh mẽ đánh xuống, khí tức xung quanh kiếm quang phi thường cổ quái, mỗi khi đánh rớt một tầng đều có một khối không gian trở nên đen tối dị thường, loại màu đen này, đen cực kỳ thuần túy, thậm chí giống như dịch thể không chịu nổi phải chảy xuống, người khác nhìn mà giật mình sợ hãi.

- Thần lực!

Dư Đào cũng cả kinh, hắn rất mẫn cảm nhận thấy được quang mang thần thạch trong lòng bàn tay Lăng Phong lập lòe, trong lòng không khỏi thở dài.

"Vị tông chủ này thực đúng là người tình nghĩa, vì báo thù cho huynh đệ có thể sử dụng lực lượng cường đại tới như vậy."

Kiếm quang quét qua xé rách tầng quang vụ trước mặt, một vết nứt màu đen không ngừng xâm nhập. Trong vết nứt tản mát ra lực hút cường đại thu nạp toàn bộ quang vụ vô cùng vô tận xung quanh vào trong.

Vù...

Đúng lúc này, một đạo quang mang màu huyết hồng từ bên dưới xuất hiện. Nhìn kỹ đạo quang mang màu huyết hồng này có dạng cánh ve, vẻn vẹn chỉ tiếp xúc nhẹ nàng, tức thì tản rộng bao phủ lấy kiếm quang của Lăng Phong, đồng thời ép chặt trong đó.

Kiều Kiều nhíu mày, bỗng nhiên nhìn về phía Hoa Vi Hà. Hoa Vi Hà hơi do dự, chốc lát gật đầu. Lực lượng cự linh trong cơ thể đột nhiên bạo phát, chợt liên hợp thành một với cực linh Ám phượng. Khí tức quỷ dị không gì sánh được phát tán. Kiều Kiều hít sâu một hơi, a một tiếng kiều mị, theo sau là quyền ảnh nặng nề oanh kích xuống dưới.

Quyền ra như lôi đình, sinh ra âm thanh ma sát như sấm sét cắn xé, trong mơ hồ biến ảo thành từng đạo bí văn nguyên trận phức tạp.

- Chết tiệt, thôi động nguyên trận!

Phía dưới bỗng nhiên truyền ra tiếng gào to hổn hển, thanh âm mang theo vận luận cổ quái, trực tiếp đâm vào lòng người, đặc biệt khó chịu.

Chính là Vi Tiếu!

Không có người trả lời hắn, bởi vì sau một khắc quyền đầu Kiều Kiều bộc phát vô số lưu tinh màu đen, lưu tinh tăng vọt, giống như đạn hạt nhân vạn tấn nô tung, sóng xung kích vô cùng vô tận tràn khắp bốn phương tám hướng.

Cùng lúc đó, niệm thức Lăng Phong chợt lóe ngân quang, từng đạo bí văn phức tạp không gì sánh được kết thành tại đầu ngón tay. Chợt, một cỗ ba động vô hình thần diệu không gì sánh được thẳng hướng mặt đất trùng kích mạnh mẽ.

Kiếm quang bị trói buộc rung lên, giống như nộ long không cam lòng ngủ đông, mỗi một lần rung động đều tạo thành một đợt sóng sinh mệnh cường đại, dần dần cường độ rung động đủ hất tung cả ngọn núi lớn.

Bẻ gãy nghiền nát!

Nguyên trận Bức Tông đủ để chống lại công kích của cường giả Linh Tôn đại viên mãn, thế nhưng dưới hai đại cường giả Thần cấp quả thực không thể chống đỡ nổi.

Quang mang gai mắt chiếu xạ bốn phương tám hướng, tầng quang vụ giống như bị quái vật áp bách, từng tấc từng tấc đẩy ra khỏi hạch tâm, cuối cùng lộ ra mọi thứ yếu ớt bên trong.

Nhìn quang vụ đã mỏng manh không ít, Lăng Phong liếc mắt qua bơn ha trăm đệ tử Bức Tông với vẻ mặt kinh hoàng, lòng bàn tay của bọn họ đều đặt trên một quang cầu đường kính vượt quá trăm mét, chân nguyên lực trên người không chút giữ lại, không ngừng quán thâu vào, nhưng mọi công sức đều uổng phí.

- Dạ Công Ngô, Vi Tiếu, lăn ra đây!

Lăng Phong quát lớn, lại một đạo kiếm chỉ hạ xuống, thẳng bức hạch tâm nguyên trận bên dưới.

- Lăng tiểu nhi, chớ có càn rỡ!

Phía sau quang cầu vang lên tiếng gào to của Vi Tiếu, hắn phi thân lên, áo bào theo gió bay phần phật, huyết bức quải lộ ra, kiếm mang giống như linh xa lay động.

Đột nhiên!

Thân thể Vi Tiếu chấn động một cái, mạnh mẽ kiếm chế rung động toàn thân, nhìn đạo kiếm chỉ tiếp theo, trong mắt nhịn không được hiện rõ vẻ kinh ngạc tột độ.

Theo đó, thân thể hắn trực tiếp hiện ra. Đám người kia, vô luận là Lăng Phong, Hoa Vi Hà, Bàng Phiên Vân, Kiều Kiều hay là Khải Ân, hắn đều đã nhìn thấy qua, chỉ tương đối mà nói, không hề có ấn tượng đối với Dư Đào.

Quan sát thật sâu một phen, hắn cười lạnh nói:

- Chỉ bằng năm người các ngươi đã nghĩ muốn đến Bức Tông nháo sự, không tránh khỏi quá mức nhẹ nhàng đi?

Lại nhìn về phía Hoa Vi Hà, trong con mắt toát ra kiêng kỵ thật sâu.

- Thánh nữ điện hạ, chẳng lẽ Phượng tộc thực sự muốn xé rách quan hệ với chúng ta?

Vi Tiếu đã biết được uy năng mạnh mẽ khi Hoa Vi Hà và Kiều Kiều liên thủ, vì vậy trước tiên đặt câu hỏi đối với Hoa Vi Hà, chính là vì hắn không dám khinh thường nàng.

- Vi trưởng lão muốn nói cái gì?

Hoa Vi Hà có chút dí dóm nhún nhún vui, liếc mắt nhìn Lăng Phong:

- Tiểu Phong muốn làm, tự nhiên ta cũng muốn!

- Vi Tiếu!

Mi tâm Bàng Phiên Vân nhíu lại, quát lên:

- Trước đây ngươi trong con mắt của ta tốt xấu gì cũng là một Linh Tôn nhị dụng, coi như đối thủ ngang hàng, hiện tại, hừ, chỉ biết dùng một ít mánh khóe, ngôn ngữ để đối mặt mũi. Ngươi thực quá khiến Bàng mỗ thất vọng.

Thất vọng trong lời nói của hắn hoàn toàn xuất phát từ nội tâm, cho dù là người ngốc cũng nghe được hắn ý nói Vi Tiêu đã không xứng trở thành đối thủ của hắn!

Loại miệt thị trần trụi này khiến sắc mặt Vi Tiếu xanh đen, cơ mặt co giật kịch liệt, hắn bỗng dưng quát lớn:

- Ít nói nhảm, thắng làm vua, thua làm giặc! Hôm nay các ngươi đã can đảm tới phạm Bức Tông ta. Vậy đừng trách Vi mỗ lấy đông hiếp ít. Bày binh bố trận!

Theo tiếng quát chói tai của hắn, hơn một trăm người bay lên không trung. Thanh thế nhóm người này xuất hiện vô cùng cường đại, mơ hồ có dấu hiệu xé rách hư không, khiến không gian xuất hiện ba động vặn vẹp, giống như sóng nổi lăn tăn.

Những người này rõ ràng tu luyện nguyên trận, mỗi người đều đứng tại một phương vị đặc thù, từ đỉnh đầu bọn họ phát ra một đạo bí văn, bố trí thành một tòa đại trận siêu cấp.

Từng đạo quang mang huyết sắc giống như bong bóng dâng lên, mỗi một bong bóng nổ đều có hỏa diễm âm hàn bùng phát.

Trong sát na, phương viên hơn trăm dặm biến thành một mảnh đen tối âm trầm, khí tức lạnh lẽo không gì sánh được truyền ra, giống như Vực hoàn mỹ nhất bao phủ mọi thứ bên trong.

Trong lúc hỏa diễm bùng phát lại thu hẹp, thân ảnh Vi Tiếp phút chốc ẩn nấp bên trong đó, thanh âm lạnh lùng lan truyền:

- Thánh nữ điện hạ, nếu như ngươi nguyện ý thu tay lại mà nói, Bức Tông ta có thể không truy cứu chuyện ngày hôm nay, bằng không đừng trách chúng ta cường ngạnh thu lưu các vị tại Bức Tông!

Đại trận thành hình, nếu như từ bên ngoài nhìn vào mà nói, phạm vi nguyên trận cực kỳ to lớn, lại tựa hồ rất chật hẹp, cả hai quy tắc tưởng chừng như đối lập lại hòa hợp kỳ lạ, tràn ngập khí tức huyền dị khó lường.

Hoa Vi Hà nghe vậy, khóe miệng nở nụ cười khinh miệt.

- So nhiều người, thực không?

Lăng Phong cười nhạt:

- Vậy Lăng mỗ cũng cho ngươi một lựa chọn, chỉ cần ngươi để Dạ Côn Ngô đi ra nhận lấy cái chết, lại tự đoạn hay tay, ta có thể tha cho trên dưới Bức Tông!

Không chờ Vi Tiếu tức giận mắng mỏ, từng đạo khí tức kinh khủng chợt hiện ra. Chỉ thấy Lăng Phong chỉ điểm hư không, có thể nhìn thấy một đạo kim quang phun ra. Ngay sau đó, kim quang giống như mở ra một tiểu thế giới, từng đạo thân ảnh xuất hiện.

Khí tức cuộn trào mãnh liệt giống như sóng biển phun mạnh, cỗ sóng biển này có xu thế càng lúc càng mạnh mẽ, thanh âm ma sát với không khí kịch liệt chói tai. Nhìn trong mắt, bốn phía hiện rõ phong ba trận trận, người khác có cảm giác điên đảo bốn phương tám hướng.

- Tuân lệnh tông chủ! Diệt Bức Tông!

Dư Mặc từ trong thế giới quái hạp hiện thân, dẫn đầu gào to nói, đằng sau lập tức vang lên tiếng hưởng ứng vang dội:

- Tuân lệnh tông chủ, diệt Bức Tông!

Tay chân Vi Tiếu không ngừng run, sắc mặt trở nên xanh đen, lúc nghe được Yêu Nguyệt Lung truyên tin tức trở về, hắn lập tức trở lại Bức Tông chuẩn bị, căn bản không hề để ý tới Sáng tông sắp sửa bị phá hủy.

Tuy rằng tiếp xúc không lâu, thế nhưng hắn rất rõ ràng Lăng Phong hông phải là loại người có thể nhìn người thân của mình thụ thương mà không để ý tới. Hoa Vi Hà trước đây vẫn còn là Linh Tôn nhị dung có thể vì Lăng Phong mà một mình đối nghịch với chính mình, như vậy hiện tại đã nắm giữ chiến lực Thần cấp, tự nhiên càng thêm cường thế, cho nên đối với việc khuyên bảo Hoa Vi Hà hắn cản bản không hề ôm bao nhiêu hi vọng, một lời không hợp liền lập tức động thủ.

Nhưng trăm triệu lần không ngờ tới, Sáng tông vẫn còn ẩn dấu một cỗ lực lượng cường đại như vậy.

Từ khí tức chủng tộc phụ thuộc kia truyền đi, hắn có thể khẳng định, tuyệt đối cường đại không kém hơn mấy trăm đệ tử mạnh mẽ nhất Bức Tông, nhất là nhìn tình thế đối phương cũng tu luyện một loại nguyên trận nào đó!

Càng làm cho hắn sinh ra sợ hãi hơn nữa, trên người những kẻ này có khí tức đặc thù của Long tộc! Chết tiệt, Lăng tiểu nhi này không phải bị Âu Mẫu Long bắt về Long tộc hay sao? Thế nào vừa mới một thời gian không thấy lại có cỗ lực lượng Long tộc cường đại như vậy đi theo? Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Lẽ nào, bọn họ có cấu kết với Long tộc?

Nghĩ như vậy, ý khiếp sợ trong nội tâm không thể kìm chế được!

Trên mặt Vi Tiếu hiện vẻ ủy khuất vô cùng, trước nay có người nào dám tới tận cửa Bức Tông khi dễ như vậy? Phàm là người dám tới mạo phạm có ai không phải bị lập tức giết chết, nhưng lần này khác biệt, lực lượng nhóm người Lăng Phong tới đây quá mức đáng sợ, ép một phương bản thân xuống hẳn hạ phong!

- A!

Lăng Phong cười nhạt, khinh miệt nói:

- Hôm nay chúng ta cường thế kéo tới là khi dễ các ngươi, vậy không biết Vi Tiếu ngươi ỷ vào tu vi cao liền tới Sáng Tông ta làm càn lại không biết là gì? Thiên hạ làm gì có hai loại chuẩn mực cho ngươi tùy ý đùa bỡn? Dư thừa!

- Giết!

Thanh âm Lăng Phong thoáng như phát súng khai hỏa, lời vừa dứt liền quát lên một tiếng nộ hống sấm sét. Nhất thời, muôn hình muôn trạng Cự Linh cổ quái lao ra từ trên trán mỗi người, hoặc là đầu rồng thân ngựa, hoặc là sừng trâu đuôi rồng, hay là xà giao biến hình...

Đủ loại Cự Linh, hầu như có đủ các loại hiếm lạ trên thế gian.

Những tiếng gào thét giận dữ, hơn trăm đạo cuồng ảnh đánh về phía đối phương, bọn họ tịnh không có tu luyện nguyên trận gì đặc thù, thế nhưng nguyên nhân là ở Âu Mỗ Long xác thực có ý định cải biến tình cảnh chủng tộc phụ thuộc nên bình thường đối với bọn họ cũng dạy dỗ nhiều hơn. Một phen này đánh ra khí thế cũng cực kỳ kinh người.

- Kết trận!

Vi Tiếu chợt ngưng hai mắt, gấp rút quát lên.

- Lăng mỗ ở đây, nếu để cho ngươi có cơ hội kết trận. Chẳng phải là quá mức vô dụng sao?

Lăng Phong thản nhiên cười, tiện tay hướng một đoàn hơn trăm đệ tử Bức Tông đang lao tới bổ ra một kiếm.

Kiếm cương soàn soạt, trong chớp mắt liền đánh tới gần.

- Lăng tiểu nhi, ngươi dám!

Vi Tiếu gấp đến độ hai mắt muốn nứt ra, trong tiếng quát lên điên cuồng còn huy động huyết bức quải dẫn phát một hàng tiên huyết, thẳng hướng kiếm cương của Lăng Phong.

- Đối thủ của ngươi là Bàng mỗ!

Bàng Phiên Vân tiện tay nhấc lên, một bó kim quang nổ tung, trước mắt nhất thời hé ra một khe hở, cả người hắn chợt lóe hướng vào bên trong, lần nữa khi hiện thân đã là ngay trước mặt Vi Tiếu.

Lòng bàn tay hắn hơi nắm lại, bên trong xuất hiện một dải yên vụ kim sắc lập lờ bất định, yên vụ xoay chuyển dường như biến ảo thành một tiểu tinh linh.

Càng cổ quái chính là, bề ngoài tiểu tinh linh này đầy rẫy bí văn phức tạp, bí văn liên tiếp sắp xếp thành một tòa nguyên trận phức tạp chưa từng có!

- Đại viên mãn!

Vi Tiếu sợ hãi thất thanh rống lên, vừa thấy Bàng Phiên Vân xuất thủ hắn lập tức phát giác không ổn, dùng tu vi hắn hiện tại tự nhiên phi thường rõ ràng một chiêu oanh xuất kèm theo nguyên trận này đáng sợ đến mức nào. Tràng cảnh như vậy chỉ có người thăng cấp trở thành đại viên mãn mới có thể làm được! Chết tiệt, bản thân thế nào lại không nghĩ đến. Dùng thiên phú của Bàng Phiên vân nếu có thể thoát khỏi tay Âu Mẫu Long, như vậy mới cảm ngộ sau trận quyết đấu kịch liệt với mình tấn chức trở thành đại viên mãn chỉ là điều thuận nước xuôi dòng.

Trong nỗi kinh hoàng, hắn căn bản không kịp lảm ra bất luận biến chiêu nào. Chỉ oán hận cắn răng một cái, huyết bức quải đánh mạnh xuống:

- Lục cực phá diệt trảm!

Mấy trăm tiểu tinh linh bay lượn trong tay Bàng Phiên Vân thành lình tụ hợp lại rất nhanh, hình thành một thanh đại kiếm với bề rộng chừng gang tay, hung hăng trảm xuống.

Xuy!

Dường như bàn ủi đồ nóng hổi ập xuống mặt băng tuyết, một chiêu không thủ đơn thuần dựa vào Linh Tôn vực cấp bậc đại viên mãn thi triển ra công kích giống như bẻ gãy cành khô, trực tiếp biến lục cực phá diệt trảm của Vi Tiếu thành hư vô, tiếp đó còn dư lục bổ về phía hắn!

Phanh!

Bên ngoài thân Vi Tiếu lóe lên màn ngân quang, chỉ thấy áo bào hắn một trận tung bay, rất rõ ràng đã thôi động tùy thân phòng ngự cấp linh khí, nhưng như vậy vẫn là không đủ!

Kim quang đại kiếm nặng nề biến nó thành phấn vụn, một kiện linh khí chiến bào do cường giả Linh Tôn nhị dung tỉ mỉ luyện chế ra lại mỏng manh như hồ điệp, bị ép tới vỡ thành từng mảnh vụn, bắn ra khắp không trung.

May là, một phen ngăn cản này cũng giúp Vi Tiếu tranh thủ được một chút không gian, trong miệng hắn phun ra một ngụm máu tươi, cả thân thể bay nhanh lui lại.

Nhưng một màn kế tiếp lọt vào trong mắt càng làm hắn kinh tâm động phách, một ngụm nghịch khí không nhịn được bị phun ra thiếu chút khiến cho hắn bất tỉnh.

Chỉ thấy Lăng Phong bổ ra một đạo Kiếm Cương, mới đầu nhìn không có gì nhưng là vừa bay ra xa hơn mười trượng nhất thời mở rộng ra gấp mấy lần, đồng thời mặt ngoài còn tràn đầy bí văn nguyên trận, xung quanh còn xuất hiện một sóng gợn vờn quanh.

Tự thành một thể sóng gợn!

- Thần cấp?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.